Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 662 - Q7 - Chương 85: Đều Bị Thương

Q7 - Chương 85: Đều bị thương Q7 - Chương 85: Đều bị thương

Trên da thịt bên ngoài khí hải nổi lên cảm giác lạnh lẽo cùng đau đớn, trước khi một kiếm này tới, Liệt Hỏa Thượng Nhân cũng đã biết mình đang ở thời điểm cuối cùng của tử vong.

Xét thấy kinh nghiệm lúc trước, lão mạnh mẽ giam cầm tất cả chân nguyên, phong bế ở khí hải mà không phóng ra ngoài.

Lão kêu rên một tiếng đau đớn, xương cốt trong thân thể thậm chí còn vang lên tiếng vọng kỳ dị, đối với một Tu hành giả mà nói, loại phản ứng theo trực giác mạnh mẽ giam cầm thân thể mình sẽ khó chịu giống như hung hăng ấn một chưởng trên thân thể mình.

Song một tiếng phốc khẽ vang, cảm giác lạnh lẽo và đau đớn tiếp tục xâm nhập vào máu thịt của lão, một kiếm này hiển nhiên đã không vừa chạm liền thu giống như lúc trước, mà lại tiếp tục xâm nhập, thực sự đâm thủng máu thịt, đâm vào khí hải của lão!

- Ngọc Câu Thái tử!

Liệt Hỏa Thượng Nhân giống như dã thú bị thương điên cuồng gào thét.

Khí hải của lão bị phá ra một cái lỗ, chân nguyên trân quý không bị lão khống chế từ trong lỗ tràn ra ngoài. Nếu gặp phải Tu hành giả cấp thấp khác tập kích, cho dù dưới tình huống không cách nào vận dụng chân nguyên trong khí hải, lão còn có thể bằng vào chiêu kiếm của bản thân để ứng phó, ngăn cản sát chiêu kế tiếp của đối phương, nhưng người lão phải đối mặt chính là nhân vật có thể phá giải tất cả chiêu kiếm trên thiên hạ trong lúc tiện tay, cho nên lão biết lúc này chỉ có Ngọc Câu Thái tử mới có thể cứu được mình.

Khi mũi kiếm của Đinh Ninh đâm vào khí hải trên người Liệt Hỏa Thượng Nhân, trước khi tiếng gào thét của lão vang lên, lão tăng Đông Hồ vẫn nhắm mắt ngồi xếp bằng trên mặt đất chợt cảm giác được nguy hiểm, bỗng nhiên mở mắt ra.

Thương thế đã khiến cho thân thể tăng nhân Đông Hồ đến bờ vực tan rã, hoàn toàn không cách nào vận dụng được bất kỳ lực lượng nào, nhưng dù sao lão cũng là cường giả Bát Cảnh thứ hai trên đời này, ý niệm của lão chuyển động vẫn kéo theo một tia thiên địa nguyên khí, mặc dù không mang theo lực lượng chân chính, nhưng cũng làm cho một gã Tu hành giả ẩn nấp trong pháp trận chuẩn bị xuất thủ cảm nhận được một tia khí cơ khác thường.

Tu hành giả ẩn nấp trong pháp trận này hiển nhiên chính là Ngọc Câu Thái tử.

Lông tơ trên người y như một con mèo hoang kinh hãi khẽ nổ tung, khí tức hoàn toàn khép kín trong thân thể hơi lộ ra, chung quanh thân thể nổi lên một tầng gió âm lãnh.

Thiên Mộ hô nhẹ một tiếng, gã cũng cảm nhận được loại nguyên khí quen thuộc này.

Ngay sau đó là Thanh Diệu Ngâm.

Trong nháy mắt khi gã cảm nhận được, ánh mắt và nhận biết của gã đã hoàn toàn thoát khỏi Trịnh Am quận Giao Đông trên bầu trời.

Sau một khắc, khi tiếng gào thét điên cuồng như dã thú bị thương của Liệt Hỏa Thượng Nhân truyền vào tai mọi người, thân ảnh của gã đã biến mất tại chỗ, xuất hiện ở bên trái sau lưng Đinh Ninh.

Phốc một tiếng, giống như thanh âm khi khí hải của Liệt Hỏa Thượng Nhân bị đâm thủng.

Gã xoay người quay lưng về phía Đinh Ninh, trong tay trái của gã xuất hiện một thanh đoản kiếm màu đen, trực tiếp đâm về phía khoảng không phía trước.

Một vệt ánh sáng theo kiếm quang của gã bắn tới mảnh không trung hư vô kia.

Bóng dáng Ngọc Câu Thái tử cùng với cả người áo giáp màu trắng giống như Thần tướng khô lâu lập tức hiện ra ở nơi đó.

Trong đôi mắt lạnh lùng của Ngọc Câu Thái tử nhộn nhạo một loại cảm xúc cổ quái, có chút giống như là tán thưởng, càng nhiều hơn tựa như là đồng tình cùng thương tiếc.

Đoản kiếm trong tay Thanh Diệu Ngâm nở rộ một chút hào quang màu xanh đậm, đó là một cái ảo ảnh bộ xương khô nho nhỏ, lại mang theo một loại lực lượng âm hàn không thuộc về nhân gian này.

Một kiếm này của Thanh Diệu Ngâm giống như đã đâm vào một không gian không biết, trong Phù văn trên thân kiếm bị vô số đạo nguyên khí âm thần quỷ vật trói buộc và trùng kích, giống như có hàng ngàn hồn phách oán quỷ xông vào Phù văn trên thân kiếm.

Trên người Ngọc Câu Thái tử không có bất kỳ khí tức gì nở rộ.

Một cái ảo ảnh bộ xương khô nho nhỏ kia hiện tại giống như là thế thân của y, thay y hấp dẫn tất cả lực chú ý.

Ngay khi kiếm này của Thanh Diệu Ngâm bị trói buộc, bàn tay của y cũng đã vỗ vào trên người gã.

Trong thân thể Thanh Diệu Ngâm vang lên vô số tiếng nổ tung chói tai.

Mặc dù chân nguyên trong khí hải của gã phun ra, nhanh chóng ngưng tụ một lượng lớn nguyên khí trong thiên địa như chuyển núi thành tường khí hội tụ trước ngực, song xương cốt trong thân thể gã vẫn giống như bị mấy ngọn núi cực lớn nghiền ép, không thể chịu nổi.

Xương ức của gã vỡ vụn, sau đó ngay cả xương sống cũng không chịu nổi loại lực lượng này, đồng loạt vỡ nát.

Một chùm huyết vụ từ trong miệng Thanh Diệu Ngâm phun ra.

Toàn bộ cơ thể gã giống như diều đứt dây bay ngược về phía những tòa núi bụi phía sau.

Lần giao thủ trong nháy mắt này hiển nhiên không thể thoát khỏi nhận biết của Đinh Ninh, thân thể của hắn gần với biên giới mà hai người này va chạm, cả người đều bị gió to thổi lay động, song bước chân cùng tư thế xuất kiếm của hắn lại không hề có chút rối loạn, ngay cả tâm cảnh vẫn duy trì bình tĩnh tuyệt đối như trước.

Mười mấy năm nay Thanh Diệu Ngâm đều dành hết thời gian và tâm huyết đặt ở trên U Long, mà Ngọc Câu Thái tử hiển nhiên cũng là một trong những cường giả trên thế gian này, thậm chí là cường giả khó có thể đoán trước được, thế nhưng mặc dù như vậy, Đinh Ninh lại không cảm thấy Thanh Diệu Ngâm sẽ bị Ngọc Câu Thái tử dùng một chưởng đánh bay, hoặc là trực tiếp giết chết đơn giản như vậy.

Đại Hình kiếm trong tay hắn đã bị nhiễm Ly Hỏa trong khí hải của Liệt Hỏa Thượng Nhân, cho nên giờ phút này hắn chỉ làm ra hành động cực kỳ đơn giản là buông chuôi kiếm ra, bắt lấy một thanh kiếm khác ở bên hông.

Một mảnh hoa trắng chói mắt bắn tung tóe trên gương mặt Liệt Hỏa Thượng Nhân, những bông hoa trắng này nhìn như mềm mại nhưng khiến cho đôi mắt của lão đau nhức, thậm chí còn cản trở nhận biết của lão, làm cho lão không thể thấy rõ tư thế của Đinh Ninh, không biết hắn xuất kiếm như thế nào.

Những bông hoa trắng mịn nở rộ trong không khí, va chạm với nhau, bắn tung tóe ra càng nhiều đóa hoa.

Nhìn bóng dáng Đinh Ninh và Liệt Hỏa Thượng Nhân nhanh chóng di động trong ánh bụi, nhìn vô số bông hoa trắng vỡ vụn bắn tung tóe ra trước mặt Liệt Hỏa Thượng Nhân, Phù Tô lúc này mới chợt hiểu được cái gì đó, thân thể trở nên cứng ngắc.

Cùng lúc đó, thân thể Ngọc Câu Thái tử cũng giống như vậy.

Y ra một chưởng đánh bay Thanh Diệu Ngâm, giơ một cây cốt trượng màu trắng trong tay lên, muốn lăng không điểm về phía sau lưng Đinh Ninh.

Nhưng đúng lúc này, một nửa thân thể của y mất đi ý thức.

Y thậm chí còn không cảm thấy bất cứ điều gì khác thường, thậm chí cũng không cảm nhận được bất kỳ khí cơ nào làm mình cảm thấy không thoải mái, một nửa thân thể của y cũng đã không thuộc về mình, ngay cả chân nguyên chảy xuôi bên trong cũng giống như đã đi đến một địa phương khác trong phải cơ thể mình.

Y vô cùng kinh hãi, trong hình ảnh đọng lại trong mắt, y nhìn thấy bàn tay mình vỗ trên người Thanh Diệu Ngâm đã biến thành màu xanh lục, hơn nữa còn có những điểm sáng màu xanh lục lấm ta lấm tấm, không ngừng thẩm thấu ra từ trong da thịt, giống như là vô số đom đóm quỷ dị sinh sôi nảy nở trong thân thể y.

Hô hấp của y đột nhiên dừng lại.

Lưỡng bại câu thương!

Trong nháy mắt này y hoàn toàn tỉnh ngộ lại, Thanh Diệu Ngâm đang cố hết sức dùng đấu pháp lưỡng bại câu thương!

Một tiếng rầm vang vọng, Thanh Diệu Ngâm lúc này nặng nề rơi xuống đất, trên người lần thứ hai bắn ra rất nhiều máu tươi, nhìn qua vô cùng thê thảm.

Song nhìn thân thể thê thảm như vậy, trong ánh mắt của Ngọc Câu Thái tử không còn vui mừng và thương hại, mà chỉ có sợ hãi thật sâu.

Tầm mắt của y trong nháy mắt này đã trở nên mơ hồ.

Thế giới trước mắt y đều biến thành màu xanh lục.

Đây là độc gì, ngay cả chân nguyên của y cũng không thể ngăn chặn được sự lan tràn của nó!

Cũng vào lúc này, Liệt Hỏa Thượng Nhân lại phát ra tiếng kêu thê lương.

Mạt Hoa Tàn Kiếm trong tay Đinh Ninh tiếp tục đâm vào thân thể lão.

Lần này là phần lưng phía sau khí hải của lão.

Bình Luận (0)
Comment