Vết thương ở phía sau lưng này không sâu, vẫn chưa thực sự xuyên thủng khí hải của lão, thế nhưng ngay cả Liệt Hỏa Thượng Nhân cũng không biết, hoặc có thể nói cho đến lúc này mới biết được, chỗ này là một chỗ khiếu vị trọng yếu để vận hành kinh mạch thân thể của lão.
Liệt Hỏa Chân Nhân lúc này đưa một tay đặt ở chỗ khí hải, muốn ngăn cản chân nguyên trong khí hải trút xuống.
Chỉ là một chút áp lực, một tiếng bùm khẽ vang lên, giống như Liệt Hỏa Chân Nhân tự mình dùng bàn tay ấn xé rách một cái vỏ trứng gà, vết thương sau lưng lão lập tức nổ tung ra ngoài.
Vết thương thông suốt từ trước ra sau.
Chân nguyên màu đỏ thẫm không chỉ giống như kiếm sắc lao ra từ trong miệng vết thương sau lưng lão, mà còn xuyên qua kinh mạch đã bị đứt đoạn hoàn toàn trong cơ thể lão.
Những chân nguyên này ngày thường ở trong cơ thể lão ôn thuận vô cùng, như Linh dược nuôi dưỡng thân thể lão, song hiện tại lại làm cho lão cảm thấy thống khổ vạn phần và cảm giác cực kỳ nóng rực, ở trong ánh mắt của lão, mỗi một tấc da thịt huyết mạch đều lộ ra ánh lửa.
Lão vô cùng sợ hãi, gần như sắp phát khóc.
Lão biết mình chuẩn bị chết đi, toàn bộ thân thể sẽ bị Ly Hỏa do chân nguyên của mình sinh ra thiêu thành tro tàn.
Lúc này lão đã có thể xác định chắc chắn, người trẻ tuổi cầm Mạt Hoa Tàn Kiếm trước mắt chính là người năm đó.
Đối phương dường như cố ý dùng thủ đoạn như vậy, muốn tự mình nếm thử cảm giác mình bị Ly Hỏa của bản thân thiêu sống.
Đây thực sự là dùng đạo của người trả lại cho người, chơi với lửa có ngày tự thiêu một cách đúng nghĩa.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, lão hối hận cực độ, cảm thấy mình quả thực rất ngu ngốc.
Năm đó mặc dù mình dùng một trận lửa thiêu người nọ thành tro tàn, song đó là dưới tình huống sức người đã hết, cũng đã không cách nào ứng phó dù đó chỉ là một người bình thường.
Lão nhớ mang máng, người nọ ngã ngồi trên núi thây chồng chất của Tu hành giả cường đại, không thể nào đánh tiếp được nữa, thế nhưng rất nhiều người đã bị giết tới mức sợ, hoàn toàn không dám xông lên, bao gồm cả lão ở bên trong đó.
Đợi đến khi phi kiếm của một Tu hành giả cấp thấp đâm thủng thân thể người nọ, lão mới rốt cục to gan ra tay, phóng ra Ly Hỏa.
Thế nhưng mười mấy năm đã trôi qua, mình vậy mà thật sự quên mất những hình ảnh kia, thật sự biến thành kẻ ngu, dưới tình huống người này còn có thể xách kiếm, bản thân lại tràn đầy tin tưởng tới thu thi thể như thế. Thật sự ngu ngốc đến mức không thể cứu vãn.
Lão biết mình đã sắp chết, giữa môi và răng tràn ngập khổ sở khó có thể nói rõ, nhưng cũng đúng lúc này, giòn nói của Đinh Ninh truyền vào tai lão:
- Còn muốn sống ư?
Không có bất kỳ chần chờ nào mà hoàn toàn là do phản ứng của thể xác và tinh thần, lão dùng hết khí lực gật đầu.
Càng là Tu hành giả cường đại như lão, tu hành được một thân tu vi lại càng không dễ dàng, không biết phải trải qua bao nhiêu thời gian tu hành khắc khổ, làm ra bao nhiêu lựa chọn gian nan cùng với việc buông tha rất nhiều thứ.
Cho nên Tu hành giả càng cường đại thường thường càng sợ chết, càng giống như những phú hào có được vô số tài sản trên thế gian, trước khi chết vẫn gắng sức dùng vô số Linh dược để kéo dài một hơi, dù thống khổ vạn phần cũng không muốn rời khỏi thế giới này. (phú hào: người giàu)
Phản ứng của lão hoàn toàn không ngoài dự liệu của Đinh Ninh.
Quỹ tích cả đời của rất nhiều Tu hành giả đã được xác định từ khi hắn xác định công pháp tu hành mà mình muốn.
Liệt Hỏa Thượng Nhân tu luyện Ly Hỏa, vốn chính là công pháp so đấu sự thiêu đốt chân nguyên của mình cùng đối phương, điều này có ý nghĩa có chút Tu hành giả thậm chí cường đại hơn lão rất nhiều cũng không muốn hao phí tu vi của mình đến giết lão, khiến cho lão trở nên cực kỳ khó ứng phó, nhưng từ một loại ý nghĩa khác mà nói, đây cũng là một loại công pháp cực kỳ sợ chết. Hơn nữa không ai sẵn lòng đi giết lão, cả đời này lão trải qua bờ vực sinh tử ít hơn rất nhiều so với những Tông sư cùng cảnh khác.
Ở Trường Lăng rất nhiều năm trước, hắn cũng đã nhìn thấu tên lão quái Ly Hỏa này.
Đinh Ninh không nói thêm gì nữa.
Hắn ra thêm một kiếm nữa.
Tia kiếm của Mạt Hoa Tàn Kiếm phân liệt ra, biến thành rất nhiều kim nhỏ đâm vào thân thể Liệt Hỏa Thượng Nhân.
Liệt Hỏa Thượng Nhân nhanh chóng cảm thấy thân thể mình lạnh lẽo xuống, sau đó lão cực kỳ khiếp sợ mà vô cùng sợ hãi phát hiện, lúc trước kinh mạch của toàn thân mình bị mấy kiếm của Đinh Ninh phong bế, hiện tại đã được đả thông, nhưng lại lưu chuyển theo một con đường mà mình hoàn toàn không quen thuộc.
Hoặc có thể nói, một kiếm này của Đinh Ninh giống như chải chuốt kinh mạch của lão một lần nữa, làm cho trong thân thể có thêm một ít thông đạo cùng vòng tuần hoàn mà lão không thể lý giải.
Chân nguyên trong khí hải của lão hiển nhiên không còn lưu động một cách hỗn loạn.
Cảm giác lực lượng thuộc về Thất Cảnh trở về thân thể lão một lần nữa.
Trong nháy mắt này, lão có trực giác bản thân có lực lượng để giết chết Đinh Ninh, song loại cảm giác đối mặt với Tu hành giả có tu vi thấp hơn mình cũng chỉ là xuất hiện trong nháy mắt.
Sau đó một khắc, một loại hồi hộp bởi vì ý niệm này khiến cho bản thân sợ hãi, làm cho cả người lão thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Lão tỉnh táo lại, cảm thấy loại cảm giác lực lượng trong thân thể này dường như có liên hệ nào đó cùng Đinh Ninh, giống như hắn có thể cho, nhưng cũng có thể lấy bất cứ khi nào.
Lão cứng ngắc trên mặt đất và không biết mình phải làm gì.
......
Lúc này, Ngọc Câu Thái tử phát ra tiếng thét chói tai thê lương.
Y đã hoàn toàn không nhìn thấy gì, ngay cả màu xanh biếc cũng biến mất trong thế giới của y, trước mắt y là một mảnh đen kịt.
Y không thể nào áp chế được độc tố đang ăn mòn trong cơ thể, mấu chốt nhất chính là độc tố này hoàn toàn quấy nhiễu nhận biết của y, làm cho y sinh ra vô số ảo giác.
Y không cảm nhận được sự tồn tại của đám người Đinh Ninh và Thanh Diệu Ngâm, chỉ nhìn thấy vô số hình thù kỳ quái, thậm chí là mình đã chết đi, bị kẻ địch mà chính mình giết chết xuyên thấu cơ thể thành mảnh nhỏ.
- Ngươi sao rồi?
Thiên Mộ vội vàng chạy tới bên người Thanh Diệu Ngâm, nhìn thân thể gã gần như vặn vẹo, cũng cứng ngắc ngay tại chỗ.
- Ta đã dùng thuốc trước nên tạm thời không chết được, nhưng ngươi nhất định phải giúp ta chỉnh lại xương, nếu không cho dù ta không chết được, chỉ sợ xương cốt trong thân thể cũng sẽ trở nên lung ta lung tung, không thành hình người.
Thanh Diệu Ngâm muốn nặn ra một nụ cười, nhưng lại cười không nổi. Những mảnh xương cốt trong thân thể làm cho gã không khỏi liên tưởng đến cỏ tranh chập chờn trong hoang nguyên.
Trước khi giao thủ với Ngọc Câu Thái tử, gã hoàn toàn không có phần thắng, gã chỉ có thể dùng thủ đoạn như vậy, cho nên gã đã dùng dược vật trước khi giao thủ.
May mà Ngọc Câu Thái tử vẫn xem thường gã, cho nên kế hoạch của gã cuối cùng cũng thành công.
Thiên Mộ ngồi xổm xuống, không hề lo lắng chuyện bên ngoài nữa mà bắt đầu tìm kiếm những mảnh xương vụn trong thân thể Thanh Diệu Ngâm, sau đó ghép lại.
Gã còn rất trẻ, nhưng gã làm mọi việc một cách cực kỳ chú tâm.
......
Đạm Đài Quan Kiếm liên tục ho ra máu, tình cảnh của y chỉ hơi tốt hơn Thanh Diệu Ngâm.
Vị Kiếm sư nhanh nhất thiên hạ này, hiện tại ngay cả đứng lên cũng không làm được.
Thanh Diệu Ngâm dùng loại thủ đoạn này để giải quyết địch nhân khó đối phó nhất chính là Ngọc Câu Thái tử, thậm chí ngay cả thủ đoạn âm thần quỷ vật quỷ dị thì đối phương cũng hoàn toàn không có cơ hội thi triển, song hiện tại nguy cơ hoàn toàn chưa hề biến mất, nguy cơ lớn nhất đến từ trên trời.
Đinh Ninh ngẩng đầu lên.
Một bóng ma như núi đang rơi xuống.
Những con Đằng Xà này không thể nào ngăn cản được bà lão quận Giao Đông trên bầu trời kia, lại thêm một con bị đánh chết.
Thứ thực sự trói buộc bước chân bà kỳ thật vẫn là lực lượng của Thanh Diệu Ngâm, là Hỗn Kim Thiền sáu cánh của gã.
Song hiện tại, thân ảnh Trịnh Am đã theo cùng theo con Giao long rơi xuống.
Bà rời khỏi con thú cưỡi dị hạc dưới người, không hề bận tâm đến cuộc giao chiến giữa dị hạc và Hỗn Kim Thiền nữa.
Bà bắn thẳng về phía Đinh Ninh.