- Ngươi chỉ là sợ chết.
- Chuyện năm đó....May mà ngươi cũng chỉ trốn tránh Ba Sơn Kiếm Tràng đuổi giết, cũng không hề giúp Trịnh Tụ giết người của Ba Sơn Kiếm Tràng, cho nên ta có thể không trách ngươi.
- Hôm nay ngươi giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này, tương đương với giúp ta sống thêm một mạng, ân oán giữa ta và ngươi coi như xong.
Đinh Ninh bắt đầu nói chuyện.
Khuôn mặt hắn bình tĩnh nhìn Trịnh Am đang từ trên bầu trời rơi xuống, quay người nói với Liệt Hỏa Thượng Nhân như vậy.
Không hiểu sao khi nghe được câu đầu tiên của Đinh Ninh, Liệt Hỏa Thượng Nhân đột nhiên có cảm giác trầm tĩnh lại.
Tất cả chân nguyên còn sót lại trong khí hải cơ thể lão thuận theo kinh mạch mới sinh trong thể nội, tựa như nghe được lời nói chỉ dẫn, như vỡ đê trào ra, xông thẳng kiếm bản mệnh của Đinh Ninh.
Đinh Ninh đã thu hồi Mạt Hoa Tàn Kiếm, hắn cầm thanh Đại Hình kiếm đã dập tắt Ly Hỏa, thế nhưng thân kiếm lại cực kỳ nóng bỏng.
Liệt Hỏa Thượng Nhân kinh ngạc không thôi.
Nhưng lão lại giật mình như hiểu được cái gì đó.
Lão nghĩ đến lực lượng một mình địch lại quần hùng của Nguyên Vũ ở Lộc Sơn Hội minh, nghĩ đến lúc mấu chốt nhất, chân nguyên của Hoàng Chân Vệ lại như bị tâm ý của Nguyên Vũ dẫn dắt, tất cả đều để cho y dùng.
Loại thủ đoạn này chắc hẳn đến từ Nguyên Vũ.
Nguyên Vũ xưa kia hiểu rất rõ tuyệt đại đa số thủ đoạn và bí mật của Vương Kinh Mộng, ngoại trừ Cửu Tử Tằm ra.
Bởi vì bọn họ đã từng là huynh đệ.
Thứ Vương Kinh Mộng bỏ ra đối với Nguyên Vũ lại không có bất kỳ khác biệt nào khi đối xử với Bách Lý Tố Tuyết.
Bất kể trao đổi công pháp hay là phỏng đoán trên kinh nghiệm tu hành.
Cho nên rất nhiều Tu hành giả trung thành với Nguyên Vũ ở Trường Lăng cũng không thể không thừa nhận, sở dĩ Nguyên Vũ có thể phá cảnh trong mười mấy năm sau khi đăng cơ, trở thành Tu hành giả đầu tiên trong thời đại này thực sự bước vào Bát Cảnh, chỉ sợ một phần lớn nguyên nhân là bởi vì Vương Kinh Mộng.
Quan hệ của Vương Kinh Mộng đối với Nguyên Vũ như huynh cũng như thầy.
Cho nên khi người như Nguyên Vũ và Trịnh Tụ đột nhiên biển đổi muốn đối phó với Vương Kinh Mộng, trong mắt Liệt Hỏa Thượng Nhân, Vương Kinh Mộng chắc chắn sẽ phải chết.
Nhưng bây giờ nghĩ lại.
Trong một đoạn thời gian dài, Vương Kinh Mộng cũng hiểu rõ Nguyên Vũ.
......
Lúc này chân nguyên từ trong khí hải của Liệt Hỏa Thượng Nhân tuôn ra giống như đã hoàn toàn không liên quan đến lão, cho dù tâm tư lão đã hỗn loạn khi nghĩ rất nhiều chuyện liên quan đến Nguyên Vũ cùng Vương Kinh Mộng như thế, nhưng nếu đặt mình vào người bên ngoài suy xét, sẽ thấy chân nguyên tuôn ra từ trong cơ thể lão lại cực kỳ bình thuận.
Những tia kiếm ý của Mạt Hoa Tàn kiếm còn sót lại khi đâm vào trong cơ thể lão và những kinh mạch bị đâm thủng lại giống như là một pháp trận, mô phỏng ra thủ đoạn của Nguyên Vũ một cách hoàn mỹ, thậm chí còn hơn một bậc.
Liệt Hỏa Thượng Nhân không để ý đến một điểm.
Vương Kinh Mộng năm đó ngoại trừ việc vận dụng chiêu kiếm đã đứng đầu thiên hạ ra, còn có một điểm đáng sợ nhất, chính là khi hắn bắt đầu ra tay, một trận chiến đấu đối với hắn mà nói lại giống như một cái bẫy bày mưu tính kế.
Hắn đã sớm sắp xếp xong một kiếm tiếp theo khi chiêu kiếm này hoàn thành.
Giống như giờ phút này, khi buông tha giết Liệt Hỏa Thượng Nhân, hắn cũng đã chuẩn bị tốt một kiếm này.
Thân thể Đinh Ninh bắt đầu rơi xuống.
Trịnh Am đang từ trên trời rơi xuống vốn cực kỳ già nua, cho nên thân thể tên Tu hành giả có bối phận già nhất quận Giao Đông này nhìn qua cũng không quá to lớn, nhưng thân thể già nua gầy nhỏ này lại ẩn chứa lực lượng đáng sợ.
Thế nhưng cuồng phong hình thành từ nguyên khí khi hạ xuống cũng đã giống như một bức tường chân thật đè lên người Đinh Ninh, làm cho hai chân hắn bắt đầu lún vào vùng đất bị máu tươi thấm đến ướt mềm.
Những Đằng Xà còn lại đang nhấc lên từng trận mưa gió truy kích ở phía sau bà, thế nhưng lực lượng tập kích trái lại đã thúc đẩy thế tiến của bà, thậm chí bởi vì nguyên khí bản thân cực kỳ phù hợp, cho nên một bộ phận đã không hề có uy hiếp đối với bà, trái lại còn bị bà sử dụng.
Lượng lớn chân nguyên màu đỏ thẫm bình thuận chảy ra từ trong cơ thể Liệt Hỏa Thượng Nhân biến thành vô số tinh mang ở trong không khí, hội tụ trên Đại Hình kiếm trên tay hắn. (Tinh mang: vòng ánh sáng óng ánh)
Đại Hình Kiếm trong tay hắn bắt đầu thiêu đốt.
Không có bất kỳ động tác dư thừa nào, hắn chỉ khẽ nâng kiếm lên trên, khí diễm dấy lên màu đỏ tươi như hồng ngọc trên thân kiếm đã thiêu đốt cuồng phong từ phía trên ép xuông không còn một mảnh.
Thân thể hắn chợt nhẹ, trở nên không có chút áp lực nào.
Sau đó hắn xuất kiếm, vẽ ra một kiếm về phía Trịnh Am đã cách hắn rất gần.
Bản thân Đại Hình Kiếm là kiếm mạnh nhất mà hắn theo đuổi, trong thân kiếm có thiên địa nguyên khí cực mạnh, nhưng lúc này phun ra lại không hề có bất kỳ khí tức thô bạo nào, thậm chí ngay cả tất cả chân nguyên rút ra trong cơ thể Liệt Hỏa Thượng Nhân nở rộ thành Ly Hỏa đều ngưng tụ cùng một chỗ, biến thành một đường thẳng cực kỳ tinh tế.
Chiêu kiếm này tên là Nhất Tuyến Thiên.
Đây là một trong những kiếm ý mạnh nhất của hắn, cũng là chiêu kiếm giết chết Lương Liên xưa kia.
Ví dụ như vật cực kỳ nhu hòa là dòng nước, nhưng khi bị đè ép đến cực hạn lại biến thành một đường cực kỳ mỏng manh, hơn nữa còn có tốc độ đáng sợ, cho nên một đường nhỏ này có thể cắt đứt cả sắt thép.
Năm đó cảnh giới của hắn chênh lệch rất xa với Lương Liên, nhưng hắn lại dùng một kiếm này giết y.
Huống chi một kiếm này hiện tại chính là lực lượng Thất Cảnh của của Liệt Hỏa Thượng Nhân, hơn nữa còn là Ly Hỏa của tất cả chân nguyên trong thiên hạ.
Ngoại trừ cường giả Bát Cảnh như Nguyên Vũ và lão tăng Đông Hồ ra, hiện tại còn người nào có thể tiếp được một kiếm của hắn?
......
Nhìn thấy một đường mỏng manh như vậy được sinh ra, Trịnh Am trên bầu trời không kìm được phát ra một tiếng thét lên như quạ gào.
Mặc dù lúc trước Liệt Hỏa Thượng Nhân và Ngọc Câu Thái tử liên tiếp thất bại, nhưng ở trong mắt bà, khi Đạm Đài Quan Kiếm và Thanh Dương Ngâm đã không còn chiến lực, vậy Đinh Ninh cũng đã là người chết.
Bà chưa từng nghĩ đến việc hắn lại còn có thể dùng ra một kiếm đáng sợ như vậy!
Một kiếm như vậy còn có cái gì khác biệt với người năm đó tự mình ra tay!
Trong tiếng la hét cuồng loạn, khí hải của cô lộ ra một chút ánh sao.
Một viên cầu trong suốt bay ra, chắn trước người bà.
Đây là "Chập" đan mà bà dùng nguyên khí cả đời nuôi dưỡng.
Vật bản mệnh được nuôi dưỡng càng lâu thì lực lượng càng mạnh. Đây là năm tháng tích lũy, mà bà chỉ sợ lại sống lâu hơn gần như tất cả Tu hành giả trên thế gian hiện tại, cho nên một cái vật bản mệnh này hiển nhiên đã cường đại vượt qua sự tưởng tượng của tất cả Tông sư Thất Cảnh.
Thế nhưng có một tiếng răng rắc khẽ vang.
Trên viên Chập đan này xuất hiện một cái khe nứt, khi toàn bộ pháp trận Thiên Sơn đều lắc lư kịch liệt, viên Chập đan này đã chia làm hai mảnh, nguyên khí vỡ tan thậm chí còn đánh bay mấy con Đằng Xà đến gần.
Thứ này vẫn không thể nào ngăn cản được một kiếm kia.
Lúc Trịnh Am dùng vật bản mệnh này, bà đã thực sự liều mạng.
Cơ thể bà di chuyển ngang trên không trung, trong nháy mắt lại giống như đụng nát rất nhiều vách tường óng ánh trong suốt, tàn ảnh của bà liên tục phát nổ, từng đoàn từng đoàn sóng xung kích như hoa sen màu trắng mà mắt thường có thể thấy được không ngừng khuếch tán.
Chỉ là tất cả cường giả Thất Cảnh năm đó đều không thể tiếp được một kiếm của Vương Kinh Mộng.
Hiện tại nếu một kiếm này đã có thể sánh bằng một kiếm của Vương Kinh Mộng gần với đỉnh phong xưa kia, vậy Đinh Ninh làm sao có thể để cho nó thất bại?
Một đường kiếm mảnh này vẫn rơi vào trên người Trịnh Am.
Tất cả những gì mà Trịnh Am làm, chỉ khiến cho đường kiếm mảnh này không thể hoàn toàn cắt đứt thân thể bà ra.
Bên trên phần thân thể phía bên phải bà hiển hiện một đường màu đỏ.
Gần một nửa vai phải và chân phải bị cắt ra từ nửa thân thể của bà, khí huyết phun trào mang theo xương cốt trắng nõn dường như còn dính lại với nhau, nhìn qua còn khiến người ta cảm thấy đáng sợ và ghê tởm hơn so với việc trực tiếp giết chết.