Trịnh Am tiếp tục thét lên cực kỳ thống khổ.
Nửa thân thể kia hoàn toàn tách ra khỏi thân thể của bà, song thân ảnh của bà vẫn lui về phía núi bụi phía sau như cũ, hoa máu còn mờ mịt trên không trung, trong nháy mắt thân ảnh của bà đã biến mất.
Nhìn hình ảnh như vậy, Liệt Hỏa Thượng Nhân gần như đã quỳ xuống.
Một kiếm này giống như Vương Kinh Mộng lúc đỉnh phong năm đó, tuy rằng phần lớn xuất phát từ lực lượng của lão, nhưng mà nghĩ đến tích uy của Vương Kinh Mộng năm đó... Nếu Vương Kinh Mộng năm đó sau khi giết tới núi thây biển máu mà vẫn chưa chết, hiện tại lại tiếp tục xuất hiện trước mặt rất nhiều Tu hành giả năm đó tận mắt nhìn thấy một trận chiến của hắn, chỉ sợ tất cả những người này đều sẽ có cảm thụ giống như lão. (tích uy: xây dựng ảnh hưởng)
- Ân oán giữa ta và ngươi cả xong, nhưng chỉ có thể chờ trận này tiêu tan, ngươi mới có thể ra khỏi trận được.
Đinh Ninh cũng không hề nhìn lão.
Hắn nhìn chỗ Trịnh Am biến mất, lông mày không kìm được nhíu lại.
Nửa thân thể trực tiếp bị cắt ra, nội tạng và kinh mạch đều bị tổn thương trí mạng, song hắn vẫn có thể cảm nhận theo trực giác là Trịnh Am vẫn cố hết sức dùng chân nguyên để hội tụ thiên địa nguyên khí phong bế miệng vết thương của mình.
Trịnh Am cuối cùng cũng sẽ chết.
Song trong thế giới của người tu hành không thiếu ví dụ một người sau khi thân thể bị cắt đứt nhưng còn có thể tiếp tục kiên trì chiến đấu một thời gian, cho đến khi chân nguyên hao hết mà chết đi.
Hiện tại Trịnh Am không chỉ muốn áp chế chân nguyên và khí huyết trôi đi trong cơ thể, thứ bà ta cần áp chế nhất chỉ sợ là cái loại sợ hãi không nói nên lời khi thân thể bị cắt ra.
- Nếu như bà ta hiện thân ra tay thêm lần nữa, trong chúng ta đã không còn ai có thể ngăn cản.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đến gần bên cạnh, nhẹ giọng nói với hắn.
- Nếu như nhất định phải chết, người như bà ta cũng sẽ không cam lòng cứ như vậy mà chết đi, vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng chỉ là vấn đề thời gian, bà ta nhất định sẽ hiện thân ra tay lần nữa.
Đinh Ninh nghe Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói, trong lòng nghĩ cuối cùng vẫn kém một chút, dù sao chân nguyên của Liệt Hỏa Thượng Nhân cũng không phải chân nguyên của mình. Sau đó hắn hít một hơi thật sâu, từ từ nói ra:
- Vẫn còn thiếu một người, còn có một người khác chắc hẳn sẽ tới nhưng vẫn chưa có mặt.
Lời nói của hắn làm cho tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt, thậm chí bao gồm cả Liệt Hỏa Thượng Nhân ở trong đó.
- Ngọc Câu Thái tử đích thật là nhân vật không thể ngờ tới.
Đinh Ninh quay đầu nhìn về phía Ngọc Câu Thái tử.
Lúc này Ngọc Câu thái tử đã trúng độc đến mức đến ngay cả nhận biết cũng mất đi, thậm chí còn không phát ra được thanh âm, đâm loạn bên trong ngàn tòa núi bụi, da và máu thịt trên người bắt đầu thối rữa cùng bong tróc thành mảnh.
Khi một Tu hành giả cuối cùng không thể nào ngăn chặn được độc tố tràn lan trong cơ thể, ngay cả chân nguyên cũng bị ăn mòn, vậy kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể chết.
Ẩn thế hồi lâu, lại bôn ba ngàn dặm đến chịu chết.
Tất cả mọi người cảm thấy chuyện này rất châm chọc, nhưng vẫn không hiểu Đinh Ninh nói còn thiếu một người là ai.
- Ngọc Câu Thái tử dù là Thái tử, nhưng ngay cả một ngày làm Thái tử cũng không được, hiện tại xem ra hắn hận ta cùng Ba Sơn Kiếm Tràng đồng thời còn muốn vượt qua Trịnh Tụ và Nguyên Vũ, nhưng bây giờ xem ra, cho dù không có ta cùng Ba Sơn Kiếm Tràng, người như hắn làm sao có thể đấu với Nguyên Vũ cùng Trịnh Tụ? Người dân ở Trường Lăng và các quận huyện khác của Đại Tần cần một Thánh thượng đầy quang huy sáng tỏ như Nguyên Vũ, chứ không phải là một Ma vương có âm khí lượn lờ. Năm đó khi hắn lựa chọn công pháp, ngay cả điểm ấy cũng không nghĩ thông suốt, vậy làm sao có thể đạt được sự ủng hộ của quý nhân Trường Lăng lúc đó?
Đinh Ninh thu hồi ánh mắt, kế tiếp cực kỳ trực tiếp nói ra:
- Ta vốn tưởng rằng cùng người của quận Giao Đông tiến vào hẳn là Mạnh Phóng Ưng, mà không phải là Ngọc Câu Thái tử này.
Liệt Hỏa Thượng Nhân trong lòng nhảy dựng, ngay cả lão cũng lập tức phản ứng lại.
Nhất là Phù Tô hiện tại tâm tình cực kỳ phức tạp, sắc mặt lại lập tức biến đổi.
Mạnh Phóng Ưng chính là cha của Mạnh Thất Hải, cũng chính là Mạnh hầu.
Trịnh Tụ có một đường muội duy nhất là Trịnh Phi Dạ, chính là được gả cho Mạnh hầu. (đường muội: em họ)
Cho nên mọi người đều biết trong mười ba Vương hầu Đại Tần, Mạnh hầu cùng Trịnh Tụ đi gần nhau, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Mạnh hầu chính là tâm phúc được Trịnh Tụ lôi kéo, cái giá trả ra là thông gia và một bộ phận lợi ích của quận Giao Đông.
Giết Cửu Tử Tằm là mục đích lớn nhất của Trịnh Tụ trong lần xuân đến phạt Sở, lúc này đã có mấy vị Vương hầu chết trên chiến trường Âm Sơn và quận Dương Sơn, sớm đã có quân tình cho thấy Mạnh Hầu cũng đến vùng Âm Sơn, nhưng đến lúc này y vẫn không hề xuất hiện trên chiến trường, vậy y có thể đi đâu?
- Tính cách Mạnh Phóng Ưng không khác gì Trịnh Tụ, không đến thời khắc nắm chắc nhất thì hắn cũng sẽ không xuất hiện. Cho nên hắn rất được Trịnh Tụ tín nhiệm.
Đinh Ninh rũ mí mắt xuống, hờ hững nói.
Khi sắc mặt của hắn biến hóa, một giọng nói lãnh đạm uy nghiêm đã vang lên,
- Ngươi quả nhiên hiểu ta cực kỳ rõ.
Cũng ngay thời khắc thanh âm lãnh đạm uy nghiêm này vang lên, Ngọc Câu Thái tử đang đâm loạn trong trận, thân thể đang thối rữa tan rã liền bị một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp đánh nát.
Từng mảnh vụn màu xanh biếc như ngàn vạn mũi tên sắc rơi xuống sâu trong núi bụi.
- Ngọc Câu Thái tử mặc dù không hề có chút danh tiếng, chẳng qua chỉ như trộm thế đạo danh mà còn không tự biết, chấp niệm không tan, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của Hoàng thất, ít nhất cũng phải để cho hắn dứt khoát chết đi, lưu lại một chút tôn trọng.
Một nam tử trung niên mặc triều phục Vương hầu hiện ra bên trong núi bụi. (triều phục: y phục đặc biệt của một triều)
Tóc mai của y mặc dù đã nhiễm gió sương, nhưng khuôn mặt vẫn tuấn mỹ như trước, chỉ là hai tay lộ ra ngoài tay áo một cách trần trụi lại làm cho người ta có một loại cảm giác cứng rắn như sắt.
Bề mặt da thịt có một số vết sẹo, giống như từng mảnh lưỡi dao xước qua, tuy những vệt sẹo này đã hoàn toàn lanh nhưng lại giống như tấm sắt bao phủ, thậm chí lóng lánh ra ánh sáng lạnh lẽo.
Y vốn là một người nuôi ưng trong biên quân.
Nuôi dưỡng đại bàn chẳng qua là dùng để truyền tải quân tình, song y mất hơn hai mươi năm từ tầng dưới cùng biên quân leo lên cao ở Trường Lăng, trở thành Vương hầu của vương triều Đại Tần, hơn nữa còn cưới Trịnh Phi Dạ - một mỹ nữ nổi tiếng thiên hạ khác của quận Giao Đông.
- Ngươi chính là Vương Kinh Mộng.
Mạnh Phóng Ưng nhìn Đinh Ninh thật sâu, sau đó nói:
- Quả nhiên thánh thượng nói không sai, ngươi không phải truyền nhân của Cửu Tử Tằm, mà là chính hắn sống lại.
......
Đinh Ninh nhìn nam tử quen thuộc này, không hề lên tiếng đáp lại.
Lúc này, dù suy tư bất kỳ câu phản bác nào đều đã không có ý nghĩa.
Mấu chốt chỉ nằm ở chỗ, còn có ai ở trong ngoài tòa núi bụi có thể ngăn cản quân cờ này của Trịnh Tụ, cũng chính là người thu cục cuối cùng.
Lâm Chữ Tửu và Trương Thập Ngũ không tới kịp.
Bọn họ vốn đã ở Hoàng đô nước Sở, hơn nữa việc chú ý trọng điểm vốn là làm sao bảo đảm nước Sở cũng không loạn, cùng với cam đoan Triệu Hương Phi không chết.
- Còn có di ngôn gì không?
Mạnh Phóng Ưng thu liễm ý cười nhàn nhạt trên khóe miệng, nhìn thoáng qua Trưởng Tôn Thiển Tuyết, sau đó y nghiêm túc nhìn Đinh Ninh đề nghị:
- Hoặc có thể nói một chút bí mật của Cửu Tử Tằm? Như vậy có lẽ ta cũng sẽ làm cho tất cả mọi người ở nơi này chết thoải mái hơn một chút.
- Cho dù ta thật sự nói bí mật của Cửu Tử Tằm, ngươi dám nghe sao?
Đinh Ninh đột nhiên cười cười, khẽ mỉa mai nói:
- Cho dù ngươi nghe được từ chỗ ta, sau đó nói cho Trịnh Tụ, nàng sẽ cho phép người khác trong thiên hạ ngoại trừ nàng ra biết được bí mật Cửu Tử Tằm sống sót sao?
Mạnh Phóng Ưng đột nhiên trì trệ, trong lòng nổi lên ý lạnh.