- Diệp Tân Hà mạnh hay là ngươi mạnh?
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn Mạnh Phóng Ưng, hỏi.
Sắc mặt Mạnh Phóng Ưng lại biến đổi, lạnh lùng nói:
- Ngươi có ý gì?
- Ngươi đã suy nghĩ rõ ràng việc mình tiến vào, mà ta chết rồi, ngươi lại còn sống đi ra ngoài, sau này sẽ như thế nào chưa?
Thần sắc Đinh Ninh không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ bình thản như đang trình bày sự thật,
- Nếu như ngươi và Diệp Tân Hà so kiếm, người chết hẳn là ngươi chứ không phải Diệp Tân Hà. Vậy tại sao ngươi lại đến chứ không phải là hắn?
- Đừng nói với ta rằng Diệp Tân Hà còn có chuyện quan trọng phải làm ở Trường Lăng, không có chuyện gì có thể quan trọng hơn việc hủy diệt Cửu Tử Tằm.
Đinh Ninh nhìn Mạnh Phóng Ưng khẽ nhúc nhích môi, hoàn toàn không cho y cơ hội nói chuyện, trực tiếp nói:
- Ngươi đã nói ta cực kỳ hiểu rõ Trịnh Tụ, theo ta thấy nếu muốn triệt để hủy diệt Cửu Tử Tằm, nàng sẽ chỉ dùng một loại thủ đoạn, để cho bất cứ người nào tiếp xúc với nó đều chết đi.
Ánh mắt Mạnh Phóng Ưng híp lại, lạnh lùng nói:
- Quả thực là vớ vẩn.
Trịnh Am đã già đến mức sắp chết đi, Liệt Hỏa Thượng Nhân vốn cũng không được tính là người của nàng, về phần Ngọc Câu Thái tử, chỉ sợ hắn nên chết đi mới là tốt nhất.
Đinh Ninh mỉa mai nói:
- Nếu ngươi tin rằng những người này vốn là quân cờ phải chết, mà ngươi lại có thể còn sống, sống rất vui vẻ, miễn là ngươi có thể thuyết phục chính mình.
Mạnh Phóng Ưng hít sâu một hơi, sắc mặt hơi mờ mịt nhưng vẫn chưa có quá nhiều phản ứng, thế nhưng Liệt Hỏa Thượng Nhân ở một bên nghe được rõ ràng thì lại mồ hôi lạnh đầm đìa cả người.
Lão cảm thấy Đinh Ninh nói rất đúng, hơn nữa nói rất đơn giản thấu triệt, chỉ là lúc trước lão hoàn toàn không nghĩ tới việc này.
Mạnh Phóng Ưng trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu lên, nói:
- Chiếu theo lời vừa rồi ngươi nói, vậy ta đến gặp ngươi cuối cùng cũng chỉ có chết?
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn y, vẫn không hề trực tiếp đáp lại vấn đề của y, mà chỉ nói:
- Có một vấn đề trong nhiều năm như vậy nhưng các ngươi thật sự không nghĩ tới sao? Vì sao rất nhiều người trong mười ba Vương hầu Đại Tần các ngươi lại phải lựa chọn đứng về phía Trịnh Tụ mà không phải đứng ở một bên Ba Sơn Kiếm Tràng?
Trong lòng Mạnh Phóng Ưng nhảy dựng, nhưng không lập tức lên tiếng.
- Nếu Vương hầu có thể trường tồn lâu dài, vậy có gì khác với cựu quý tộc quyền quý năm đó? Thật vất vả mới chiến thắng được những cựu quý tộc kia, kết quả lại tái sinh ra một ít quý tộc quyền quý sao?
Đinh Ninh chậm rãi nhưng rõ ràng nói:
- Mặc dù là vương triều Đại U thống nhất thiên hạ năm đó cường hoành vô cùng, trận rối loạn ban đầu cũng là sự nổi loạn của bảy gã được phong Vương, tuy rằng dùng vũ lực trấn áp, nhưng lại khiến nguyên khí của vương triều Đại U đại thương, lại cho phản quân càng nhiều hi vọng. Năm đó Ba Sơn Kiếm Tràng chỉ muốn có một Hoàng triều trung tâm tập trung quyền lực cao độ, mà không muốn có rất nhiều Vương hầu tồn tại. Cho nên năm đó rất nhiều người các ngươi mới phối hợp với Nguyên Vũ đột nhiên binh biến, đối phó với Ba Sơn Kiếm Tràng. Nhưng mấy năm nay các ngươi thật sự không nghĩ tới, Trịnh Tụ và Nguyên Vũ mặc dù diệt trừ Ba Sơn Kiếm Tràng, nhưng tất cả mọi hành động đều dựa theo con đường mà Ba Sơn Kiếm Tràng muốn đi. Bởi vì chỉ có một Hoàng triều trung tâm như vậy, mới có thể làm cho quyền thế của bọn họ đạt tới đỉnh điểm, mới có thể dựng nên cơ nghiệp vạn thế bất biến.
- Dù Cửu Tử Tằm có thật sự bị diệt trong trận đại chiến này. Nhưng sẽ còn bao nhiêu Hầu phủ còn sót lại?
Đinh Ninh nở nụ cười nhàn nhạt,
Sẽ có bao nhiêu Hầu phủ mất đi trên chiến trường Âm Sơn và quận Dương Sơn này?
......
Ánh sáng âm u biến hóa chập chờn trên núi bụi rơi vào trên người Mạnh Phóng Ưng.
Lông mi của y không ngừng rung động, y lại trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Ta thừa nhận ngươi nói rất có đạo lý.
Đinh Ninh nhìn y,
- Sau đó thì sao?
- Sau đó ngươi vẫn phải chết, ta vẫn muốn giết ngươi.
Mạnh Phóng Ưng hít sâu một hơi, nghiêm túc mà cảm khái nói:
- Mặc kệ Trịnh Tụ cuối cùng nghĩ thế nào, nhưng ta và ngươi đã không còn là bằng hữu từ lúc ở Trường Lăng rất nhiều năm về trước, tựa như đêm tối và ban ngày, đã không có khả năng cùng chung một chỗ.
Đinh Ninh chỉ nhìn y mà không nói gì.
- Cho nên nói nhiều như vậy, cuối cùng ta vẫn muốn giết ngươi.
Mạnh Phóng Ưng nhìn Đinh Ninh, nói:
- Thế nhưng nói những thứ này cũng không phải hoàn toàn vô nghĩa, ít nhất nhắc nhở ta nên cảnh tỉnh một ít chuyện, cho nên ta phải cảm tạ ngươi.
Đinh Ninh đột nhiên nở nụ cười, nói:
- Ngoại trừ những thứ trên còn có ý nghĩa càng quan trọng hơn.
Mạnh Phóng Ưng hơi ngẩn ra, trong lòng dâng lên một chút cảm giác không tốt.
- Những chuyện mà ta thật vất vả mới đề cập tới này chẳng qua chỉ để kéo dài một chút thời gian của ngươi, cuối cùng đợi được người cần đến, hơn nữa còn là một người ta rất muốn được nhìn thấy.
Đinh Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Phần lưng của hắn đã hoàn toàn ướt đẫm.
Trước khi nói ra câu nói trên, hắn đã rất gần với thời khắc tử vong.
Mạnh Phóng Ưng đột nhiên xoay người.
Trong nháy mắt này y vẫn nắm chắc có thể giết chết được Đinh Ninh, nhưng y lại cảm nhận được nguy hiểm thực sự, ngay cả y cũng không muốn chết, cho nên y phải đảm bảo an toàn cho mình.
Trong ảnh bụi sáng tắt phía sau lưng y, một bóng người chợt hiển hiện theo một cỗ sóng khí lan tràn.
Đinh Ninh có hai thanh kiếm, một thanh là Mạt Hoa, thanh còn lại là Đại Hình.
Bóng người cao gầy này cũng có hai thanh kiếm.
Một thanh kiếm có phần chuôi cực kỳ dài, nằm ngang trước ngực, mà một thanh khác là một chuôi tiểu kiếm như bạch ngọc phổ thông, được treo ở bên hông.
Mạnh Phóng Ưng cũng không biết người này, nhưng khi thấy rõ thanh tiểu kiếm như bạch ngọc kia, y đã nhanh chóng nghĩ đến thân phận của người này.
Lúc này Đinh Ninh ở phía sau lưng y đã lui ra xa, sau đó khom người hành lễ với người tới, trong thanh âm tràn ngập vẻ cao hứng nói không nên lời,
- Sư thúc.
- Lý Đạo Cơ.
Mạnh Phóng Ưng gằn ra tên người này.
Người này cùng chốn tu hành của lão trước đó cũng không nổi danh, ở Trường Lăng mà nói thậm chí không đáng giá nhắc tới, thế nhưng trong mùa đông một năm, Tông chủ Tiết Vong Hư đạt tới Thất Cảnh, đánh bại Lương đại tướng quân Lương Liên.
Chốn tu hành này chính là Bạch Dương động.
Là tông môn bị Trịnh Tụ hạ lệnh hợp viện.
Bạch Dương động lại xuất hiện thiên tài như Đinh Ninh, vì thế danh hào vang lên nhất thời.
Tên của những nhân vật quan trọng trong Bạch Dương động như Trương Nghi, Tô Tần, Lý Đạo Cơ đã được người tu hành Trường Lăng biết đến.
- Chỉ bằng ngươi?
Mạnh Phóng Ưng đột nhiên lớn tiếng cười lạnh.
Tuy rằng Đinh Ninh lợi dụng miệng lưỡi kéo dài thời gian, rốt cục chờ được một người tới cứu viện, nhưng mà đây chỉ là một gã Tu hành giả của Bạch Dương động, khi rời khỏi Trường Lăng xưa kia chỉ là Lục Cảnh, hiện tại cho dù thật sự đã đến Thất Cảnh, vậy làm sao có thể là đối thủ của y?
- Đây không phải là dựa vào cái gì, nếu ta đã nắm kiếm của tông chủ Bạch Dương động, vậy ta chính là tông chủ của tông môn này.
Lý Đạo Cơ có vẻ càng thêm gầy đi một chút, già đi một chút, cũng lạnh lùng hơn một chút so với lúc Trường Lăng xưa kia,
- Ta sẽ xuất kiếm vì bản thân là sư thúc của hắn. Hơn nữa ta cũng không nhất thiết phải dựa vào bản thân để chiến thắng ngươi.
- Trước khi vào trong trận này, ta thấy được một đạo kiếm quang ở xa xa.
Sau khi dừng một chút, Lý Đạo Cơ nhìn Mạnh Phóng Ưng, nói tiếp:
- Mặc dù ta rời khỏi Trường Lăng đã lâu, nhưng vẫn có thể nhận ra đạo kiếm quang kia là Diêm Thiên Quang của Phương Hầu phủ, là kiếm quang dùng để truyền lệnh của Hầu phủ này.
Hô hấp của Mạnh Phóng Ưng chợt dừng lại.
- Phương Tú Mạc!
Đạm Đài Quan Kiếm vui mừng kêu lên.