Đạm Đài Quan Kiếm rất ít khi hớn hở ra mặt, nhưng hiện tại y thật sự rất cao hứng.
Tất nhiên là y cũng không muốn chết.
Đối với y mà nói, Phương Tú Mạc chính là loại người chỉ cần có thể đuổi tới là có thể cam đoan bọn họ không chết.
Người có thể đại biểu Phương Hầu phủ phát ra kiếm quang truyền lệnh, chỉ có thể là Phương Tú Mạc.
Mạnh Phóng Ưng lại trầm mặc một lát.
Y biết rõ sức nặng của Phương Tú Mạc, thế nhưng đầu vẫn ngẩng cao một chút, y nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài ngàn tòa núi bụi rơi xuống, khóe miệng cong lên đường cong quật cường:
- Ngày xưa ta thả ưng ở biên quân, liền không suy nghĩ quá nhiều. Ta xuất thân là quân sĩ biên quân, chỉ nghĩ đến đế quốc này cuối cùng có thể thống nhất thiên hạ như vương triều Đại U ngày xưa, thành lập bá nghiệp vô song, nếu ta có thể trở thành tướng lĩnh, đương nhiên cũng có thể ghi danh sử sách. Năm đó ta cũng không quan tâm rốt cuộc trận tranh đấu giữa các quyền quý Trường Lăng là ai thắng ai bại, đến hôm nay, lòng ta vẫn không thay đổi, ta và các ngươi không giống nhau, thứ các ngươi quan tâm chính là báo thù, nhưng suy nghĩ của ta chỉ là tiêu diệt các ngươi, diệt vương triều Đại Sở này, Đại Tần ta sẽ không còn đối thủ. Ân oán của Thần tiên khác biệt với suy nghĩ của phàm nhân, mà phàm nhân lại nhiều hơn Thần tiên rất nhiều. Cho nên nếu năm đó các ngươi đã thua, vậy hiện tại các ngươi càng không có khả năng thắng.
Sau khi dừng một chút, y cúi đầu, nhìn về phía Đinh Ninh cùng Lý Đạo Cơ, chậm rãi nói:
- Cho dù Phương Tú Mạc đến thì có thể thay đổi cái gì? Nếu ngươi có thể nhìn thấy kiếm quang của hắn, vậy Tam Ưng dưới trướng ta hiển nhiên cũng có thể nhìn thấy kiếm quang kia, còn có... Vấn đề là, ngươi có thể ngăn cản được ta trong bao nhiêu thời gian?
Thời điểm nói một câu cuối cùng này, ánh mắt của y dừng lại ở trên người Đinh Ninh.
Đó là một loại cảnh giác.
Y đã từng thấy Đinh Ninh mượn chân nguyên của Liệt Hỏa Thượng Nhân như thế nào, y nghĩ rằng, nếu Lý Đạo Cơ là sư thúc của Đinh Ninh khi tu hành ở Bạch Dương động, vậy Đinh Ninh đương nhiên cực kỳ hiểu rõ công pháp tu luyện cùng chân nguyên của Lý Đạo Cơ, cũng có khả năng mượn chân nguyên của lão.
Nhưng nếu y đã từng thấy được loại thủ đoạn này của Đinh Ninh, sẽ tuyệt đối không để cho chuyện như vậy tiếp tục phát sinh.
Đạm Đài Quan Kiếm hiểu được ý của Mạnh Phóng Ưng, cho nên y lại lập tức khẩn trương.
Lý Đạo Cơ rốt cuộc chỉ là Tu hành giả Bạch Dương động, Tu hành giả có xuất thân tu hành như vậy, làm sao có thể ngăn cản được Mạnh Phóng Ưng?
Cho dù là Tiết Vong Hư thắng Lương Liên năm đó, tu vi của Lương Liên cũng không cách nào so sánh với Mạnh Phóng Ưng lúc này.
Nhưng mà vào lúc này, vẻ mặt Đinh Ninh lại trở nên có chút kỳ quái.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Mạnh Phóng Ưng, ngữ khí cũng có chút cổ quái nói:
- Tiết lão đầu cảm thấy mình không thể dạy được hắn, việc tiễn hắn rời đi, đương nhiên là muốn tìm cho hắn một lão sư mạnh hơn rất nhiều. Tiết lão đầu đã quá già, tranh đấu đánh nhau cùng người khác tuy rằng không chắc chắn có thể giành được thắng lợi, nhưng luận kiến thức cùng Kiếm kinh đã được đọc qua, lại không có bao nhiêu người có thể sánh bằng?
Mạnh Phóng Ưng không kìm được nhíu mày, trong lòng chợt sinh ra dự cảm không lành.
Ngay sau đó, trước người y đã vang lên tiếng kiếm ngâm.
Y vẫn không hề cảm thấy Lý Đạo Cơ có thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với mình như trước, thế nhưng mỗi một câu mà Đinh Ninh nói đều sẽ ảnh hưởng đến lòng tin của y.
Cho nên y đã không muốn nhiều lời nữa.
Theo kiếm ngâm vang lên, trên bầu trời có một lượng lớn thiên địa nguyên khí nổ vang, thế nhưng lại không rót vào kiếm ảnh đột nhiên xuất hiện trong tay, mà tất cả đều tràn vào thân thể y.
Thân thể y đột nhiên trở nên cao lớn, tỏa ra một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Y vung một kiếm chém ngang Lý Đạo Cơ!
Không có bất kỳ kỹ xảo khéo léo này.
Một kiếm này chỉ giống như một khối cự thạch, ngang ngược mà bá liệt, mang theo tất cả tinh khí thần cùng với lượng lớn chân nguyên của y, thẳng tiến không lùi đánh tới Lý Đạo Cơ.
Kiếm thế càng đơn giản, thường thường lại càng có thể bức bách đối phương phải dùng phương thức đơn giản như vậy ứng đối.
Chuyện này liền biến thành lực lượng va chạm thuần túy.
Mạnh Phóng Ưng sớm đã vào Thất Cảnh ở hai mươi năm trước, trong hai mươi năm mặc dù chưa khám phá cánh cửa giữa Thất Cảnh và Bát Cảnh, nhưng chân nguyên sớm đã ngưng luyện vô cùng tinh khiết, như Huyền thiết được tôi luyện hàng ngàn lần, lực lượng chân nguyên sao có thể là thứ mà Tu hành giả vừa mới bước vào Thất Cảnh có thể sánh được?
Đạm Đài Quan Kiếm hít vào thật sâu.
Y rất lo lắng.
Một kiếm này đối với Mạnh Phóng Ưng mà nói chỉ là thăm dò rất đơn giản, nhưng rất có thể biến thành một kích trực tiếp tất sát.
Đúng lúc này, Lý Đạo Cơ chậm rãi hít vào, lão tĩnh tâm ngưng thần, hơi lui nửa bước, sau đó cầm tiểu kiếm màu trắng ngọc bên hông.
Một tiếng ầm vang thật lớn vang lên giữa Lý Đạo Cơ và Mạnh Phóng Ưng.
Sâu trong ngàn tòa núi bụi cũng đồng thời có tiếng vang không ngừng vọng lại, giống như trong những núi bụi này cũng có vô số cự kiếm đang va chạm.
Sau khi những thanh âm này vang lên, tất cả mọi người mới thấy rõ một đạo kiếm quang hơi cong vẫn vững chắc cản ở trước người Lý Đạo Cơ, mà Mạnh Phóng Ưng vốn tỏa ra khí thế bễ nghễ thiên hạ lại bị đánh bay ra sau!
Giữa sân ngoại trừ tiếng va chạm ầm ầm ra, còn lại là một mảnh yên tĩnh.
Đạm Đài Quan Kiếm mở to hai mắt, y cảm thấy giật mình nhưng không hề khiếp sợ.
Bởi vì trong nháy mắt y đã hiểu được một kiếm này.
Bạch Dương Thiêu Giác, quý ở giằng co.
Thứ Lý Đạo Cơ nắm trong tay là kiếm của tông chủ Bạch Dương động, mà chiêu lúc này lão thi triển ra, chính là bí kiếm lấy yếu thắng mạnh nổi danh của Bạch Dương động, Bạch Dương Thiêu Giác.
Mạnh Phóng Ưng rất khiếp sợ.
Mặc dù y không bị thương, nhưng chân nguyên trong thân thể chấn động kịch liệt, làm cho y có cảm giác khó chịu trước nay chưa từng có.
Một kiếm này y ngược lại làm cho y giống như là đang chạy nhanh chợt đụng phải một mặt tường thành!
Kiếm bản mệnh trong tay y hiện ra hình dạng thật.
Đây là một thanh kiếm màu trắng bạc, phảng phất là dùng ánh sáng của mặt trăng ngưng tụ mà thành, làm cho người ta có một loại cảm giác an tĩnh nhưng thần bí khó lường.
Trong lúc y lùi lại, thanh kiếm trong tay lại vung ngược ra ngoài.
Chân nguyên chấn động không chịu nổi trong cơ thể y theo kịch liệt phun trào mà nhanh chóng trở nên bình thuận.
Kiếm bản mệnh trong tay y tỏa sáng rực rỡ, mặc dù rực rỡ nhưng không chói mắt.
Ánh sáng màu trắng bạc biến thành một vầng trăng tròn, che lấp thân ảnh của y.
Kiếm ý tràn ngập phiến không gian này, nhưng lại tỏa ra một loại cảm giác rất huyền ảo, làm cho người ta khó có thể xác định rốt cuộc một kiếm này hạ xuống khi nào và ở đâu.
Một kiếm này tên là "Nguyệt Hoa", là một kiếm trong Thất Tuyệt Kiếm kinh của Mạnh gia.
Thất Tuyệt Kiếm kinh là Kiếm điển chí cao của Mạnh gia, ghi lại bảy chiêu kiếm với tính chất nguyên khí hoàn toàn khác biệt, nhưng đồng dạng biến ảo khó lường mà uy lực cường đại.
Ánh mắt Lý Đạo Cơ nghiêm nghị.
Thế nhưng tư thế thân thể lão cũng không có quá nhiều biến hóa, chẳng qua tay trái của lão vốn cầm thanh trường kiếm ngang ngực kia, lại chấn ra một chút kiếm phong.
Những kiếm phong này mặc dù không hề có uy lực quá lớn, nhưng phong thái làm cho người ta liên tưởng đến gió xuân tháng hai thổi qua cành liễu.
Song trong nháy mắt kế tiếp, kiếm tông chủ như bạch ngọc trên tay phải lão lại lập tức đâm ngược ra bên ngoài.
Trong thiên địa phía trước lão cùng chỗ sâu ngàn tòa bụi núi lần thứ hai vang lên tiếng nổ ầm ầm, như ngàn thanh cự kiếm va chạm.
Ánh kiếm hơi cong như sừng dê tiếp tục lấp lánh trước người lão.
Mà trước kiếm quang, thân ảnh Mạnh Phóng Ưng lại lui, càng ngày càng xa.
Lần này ngay cả Đạm Đài Quan Kiếm cũng không khỏi phát ra một tiếng hô khẽ.
Lại là một kiếm Bạch Dương Thiêu Giác.
Song chỉ là một kiếm giống nhau, lại phá vỡ một trong Thất Tuyệt kiếm biến ảo khó lường của Mạnh Phóng Ưng.