Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 668 - Q7 - Chương 91: Trần Thế Kiếm

Q7 - Chương 91: Trần thế kiếm Q7 - Chương 91: Trần thế kiếm

Mạnh Phóng Ưng khó có thể tưởng tượng được.

Y lại vung kiếm.

Kiếm bản mệnh trong tay y tắm rửa trong một mảnh màu xanh nhạt trước tiên, sau đó phần thân của kiếm bản mệnh biến mất trong một mảnh vầng sáng rực rỡ mà nóng bức, nhưng kiếm ý lại hắt vẫy ra ở trong không gian.

Một kiếm này tên là "Xuân Hạ", cũng là một trong Thất Tuyệt kiếm của Mạnh gia, ý là loại chuyển biến huyền diệu mà khó có thể nắm bắt khi giao mùa giữa xuân và hạ này, đường kiếm càng thêm huyền diệu khó đoán.

Y có thể khẳng định trong tất cả Tông sư ở Trường Lăng, có hơn phân nửa gần như không cách nào phán đoán ra hướng đi thực sự của một kiếm này.

Một kiếm này giống như thoát khỏi thân thể của y, hoàn toàn hòa tan trong gió ấm giao hai mùa xuân hạ.

Thế nhưng Lý Đạo Cơ vẫn không hề có biến hóa.

Trường kiếm nơi tay trái lão hơi chấn động, mà kiếm bên tay phải vẫn và chiêu Bạch Dương Thiêu Giác như cũ, giống như một con dê trắng ở trên vách núi, đối mặt với bất kỳ mãnh thú nào cũng chỉ một sừng chọc ra.

Ngàn tòa núi bụi lại ầm ầm vang vọng.

Cùng với tiếng kinh hãi khó có thể ức chế của Mạnh Phóng Ưng.

Kiếm khí huyền diệu khó đoán tiêu tan ra bốn phía, chỉ có một đạo kiếm quang giống như sừng dê còn lưu lại trong không khí.

Một kiếm này của y vẫn bị Lý Đạo Cơ dùng chiêu kiếm giống hệt nhau ngăn cản.

Tựa như Lý Đạo Cơ hoàn toàn chỉ biết một kiếm này.

Nhưng một kiếm này lại như có thể ứng phó được tất cả chiêu kiếm của y!

- Thì ra là như vậy.

Đạm Đài Quan Kiếm thả lỏng.

Y biết Lý Đạo Cơ đã đi đâu sau khi rời khỏi Trường Lăng.

Bất kể kiếm quang quỷ dị ly kỳ cỡ nào, điểm đến cuối cùng vẫn là bên người địch nhân, cắm vào máu thịt của thân thể kẻ địch.

Trên Đại Lương sơn ở biên giới Đại Tần có một Tông sư tên là Chúc Tam Xích, kiếm ý "Khuy Chân" mà hắn tự sáng tạo ra có thể phán đoán được chỗ kiếm của đối phương đến. (Khuy chân: nhìn thật)

Nhưng ứng phó một cách bị động luôn không bằng bản thân biến hóa một cách linh hoạt, Đạm Đài Quan Kiếm mặc dù biết tên Tông sư kia, nhưng hoàn toàn chưa từng nghĩ tới kiếm ý "Khuy Chân" của người nọ phối hợp với chiêu Bạch Dương Thiêu Giác của Bạch Dương động, vậy mà có thể hình thành kiếm thế phòng ngự hoàn mỹ như thế.

Có tiếng cười vang lên trong không khí trầm muộn.

Đinh Ninh nở nụ cười.

- Ngươi hẳn đã nghe từng nghe nói vương triều Đại Hàn năm đó có một Kiếm sư tên là Chung Bàn Thạch.

Hắn cười nhìn sắc mặt Mạnh Phóng Ưng đã khó coi thấy cực điểm, nói:

- Hắn tên thật là Chung Hiểu Lâu, nhưng tất cả Kiếm sư trong thiên hạ lúc ấy thích gọi hắn là Chung Bàn Thạch, chính bởi vì tư thế thủ kiếm của hắn như bàn thạch sừng sững bất động trong sóng biển.

(bàn thạch: tảng đá)

- Thủ kiếm của hắn có thể chống lại rất nhiều tên Kiếm sư tiến công như sóng to gió lớn mà không lộ sơ hở, nhưng luận đơn kiếm lấy yếu thủ mạnh, ý thủ có lẽ còn không bằng kiếm thế của sư thúc ta hiện tại. Dù sao Chung Bàn Thạch năm đó mặc dù có thể chống lại rất nhiều Kiếm sư gần như cùng tu vi tiến công, nhưng tuyệt đối không cách nào cảm được một gã Kiếm sư có lực lượng chân nguyên ở trên hắn đánh tới.

Đinh Ninh lại quay đầu nhìn thoáng qua Liệt Hỏa Thượng Nhân, sau đó cười càng thêm vui vẻ,

- Từ điểm ấy mà nói, sư thúc của ta hiện tại có chút tương tự với Liệt Hỏa Thượng Nhân, nếu ngươi muốn giết ta, chỉ sợ trước tiên phải khiến chân nguyên của ngươi và sư thúc ta hao tổn.

......

Tiếng cười của Đinh Ninh văng vảng bên tai mọi người.

Không ai nghi ngờ những gì mà hắn nói.

Mạnh Phóng Ưng cũng biết điều hắn nói là sự thật, "Xuân Hạ" đã là kiếm chiêu huyền diệu nhất trong Thất Tuyệt kiếm nhà họ Mạnh, nếu chiêu này cũng không thể nào phá vỡ thủ kiếm của Lý Đạo Cơ, vậy y tiếp tục dùng những chiêu kiếm còn lại trong Thất Tuyệt kiếm cũng chỉ vô dụng.

(thủ kiếm: kiếm phòng thủ)

Vì vậy y ngẩng đầu lên.

Ánh mắt y xuyên qua bụi bặm cùng sắc trời chợt tối chợt sáng, hướng tới chỗ bầu trời vô tận, tựa như muốn trực tiếp với tới tinh không tịch hàn ngoài bầu trời.

Cùng lúc đó thân thể y cũng tỏa ra một loại khí tức thẳng thắn tiếp nhận một loại lực lượng nào đó từ bên ngoài đến.

Đinh Ninh cũng không lại gì loại khí tức này.

Nếu lực lượng của bản thân Mạnh Phóng Ưng không cách nào chiến thắng Lý Đạo Cơ lúc này, vậy y phải mượn lực lượng của nữ chủ nhân trong Hoàng thành kia.

Trong ánh mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn Mạnh Phóng Ưng trong tích tắc này tràn ngập vẻ khinh bỉ.

Theo nàng thấy, những Tu hành giả này có quan hệ độc đáo với Trịnh Tụ, trên thực tế lại không khác gì con rối của ả.

Song điều làm cho nàng và tất cả mọi người ở đây có chút ngoài ý muốn chính là.

Khi khí tức trên người Mạnh Phóng Ưng nhanh chóng tỏa ra trên bầu trời phía trên, nhưng lại không có loại Tinh Hỏa tịch hàn kia hạ xuống.

Thân thể Mạnh Phóng Ưng có chút cứng ngắc.

Mà tất cả mọi người bên phía Đinh Ninh lại tràn ngập cảm khái cùng kinh hỉ.

Điều này có nghĩa là Trường Lăng đã xảy ra rất nhiều biến cố.

Trịnh Tụ có lẽ đã bị Bách Lý Tố Tuyết giết chết, hoặc cho dù vẫn còn sống sót, ả lúc này đã không thể thúc dục được lực lượng Tinh Hỏa nữa.

Nếu ngay cả nàng cũng khó bảo toàn?

Vậy mình nên tự xử lý như thế nào?

Đây là vấn đề mà Mạnh Phóng Ưng đang suy tư lúc này.

Y từ từ cúi đầu.

Kiếm bản mệnh màu trắng bạc như nước chảy hiện ra trên thân kiếm trong tay y lần nữa.

Y đã đưa ra quyết định ngay trong một hơi thở.

Nếu nữ chủ nhân trong Hoàng thành không còn nữa, trong vùng hoang dã này còn có Nguyên Vũ, vẫn không thay đổi được bản thân đế quốc này.

Mà y chỉ là muốn chiến đấu vì đế quốc này, vì khiến cho nó thêm cường đại hơn.

Nếu chỉ có tiêu hao hết chân nguyên của Lý Đạo Cơ, vậy y đã không còn lựa chọn nào khác.

Ngón tay của y hơi nắm chặt chuôi kiếm, chân nguyên trong cơ thể chuẩn bị phun ra lần nữa.

- Chờ ta.

Nhưng cũng đúng lúc này, trong lỗ tai y vang lên một thanh âm già nua mà oán độc.

Lông mày của y tự nhiên nhíu lại, kiếm bản mệnh đột nhiên biến mất khỏi tay, thân ảnh y đang muốn tiến về phía trước lại chợt lui ra tới bóng núi bụi ở phía sau, trong nháy mắt biến mất vô tung.

Y nghe ra thanh âm này đến từ lão yêu quái quận Giao Đông đã bị Đinh Ninh chém mất một nửa thân thể kia.

Lão yêu quái kia hiển nhiên đã chắc chắn phải chết, nhưng từ lúc này thanh âm này truyền vào tai y, y lại biết lão yêu quái này đang trấn áp thương thế, sau đó chuẩn bị kích phát ra lực lượng cuối cùng.

Khoảng thời gian này sẽ không quá dài.

......

Một Tu hành giả đầy phong trần đi trên núi.

Gã là Phương Tú Mạc.

Khi gã phát ra kiếm quang truyền lệnh của Phương Hầu phủ, gã nhìn thấy rất nhiều kiếm quang đáp lại.

Một số là cảnh báo, một số là đe dọa, một số lại đang chỉ hướng cho gã.

Gã đi rất nhanh.

Chân nguyên và thiên địa nguyên khí trong cơ thể tựa như nước sông chảy ra từ trong thân thể gã mà không chút giữ lại, thế cho nên thiên địa nguyên khí hoàn toàn không kịp bổ sung, làm thân thể gã tựa như trở nên trống rỗng, cuốn hút lấy bụi đất trên đường.

Gã không ngủ không nghỉ, thế nhưng đồng tử lại cực kỳ sáng ngời, mang theo một loại hào qunag sắc bén, hoàn toàn khác biệt với lúc tu hành trong Tĩnh viện Trường Lăng.

Hoặc có thể nói, gã bây giờ đã hoàn toàn khác với Phương Tú Mạc xưa kia.

Gã đã có thể thoáng nhìn thấy đường nét của ngàn tòa nụi bụi xa xa.

Ngay sau đó, một đội quân xuất hiện trong vùng hoang dã phía trước của gã.

Người cầm đầu là một gã tướng lĩnh mặc chiến giáp màu đồng đỏ.

Xích Ưng, một trong ba đại Tông sư dưới trướng Mạnh Phóng Ưng.

- Đi!

Nhưng khi trong nhận biết xuất hiện tên tướng lĩnh này, phảng phất như kéo gần khoảng cách không gian chỉ trong tích tắc, Phương Tú Mạc liền phát ra một tiếng quát khẽ.

Những bụi đất nhỏ bé được thân thể hấp thu, thậm chí còn thấm vào trong thân thể gã đều bị bức bách ra.

Một tiếng xùy nứt vang.

Một thanh kiếm Trần kiếm dài tới mấy chục trượng xuất hiện trước người gã, phá không mà ra.

- Chết!

Khi chữ thứ hai ra khỏi miệng, thanh Trần kiếm này đã đến trước người Xích Ưng.

Trước người Xích Ưng sáng lên một đường đỏ tươi như máu.

Nhưng cùng lúc đó, giáp đỏ trên người y phát ra vô số tiếng vang rất nhỏ.

Sau lưng y bay ra vô số bụi bặm nhuộm máu.

Ánh mắt y mở to đến cực hạn, tiếp theo đồng tử bị máu tươi tràn ra từ trong lỗ thủng nhỏ lấp đầy.

Ý thức của y biến mất trong nháy mắt, lập tức chết đi.

Bình Luận (0)
Comment