Phía sau Xích Ưng có rất nhiều thuộc cấp, trong mấy tháng qua, toàn bộ quân đội và Tu hành giả của vương triều Đại Tần đã trải qua một cuộc di chuyển bí mật chưa từng có, trong đó bao gồm cả những gia tướng của Mạnh hầu phủ này. (gia tướng: tướng là họ hàng trong gia đình)
Trong lịch sử vô số vương triều đều rất khó tìm được ví dụ tương tự về cuộc di chuyển như vậy, đối với đại đa số người tu hành của vương triều Đại Tần mà nói, bản thân chuyện này cũng mang ý nghĩa là có thể lưu lại sử sách lâu dài.
Rất nhiều người trước khi đến đây cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc chết trên chiến trường này.
Cái chết đôi khi cũng có nghĩa là bản thân có thể để lại một dấu ấn nồng đậm trên sử sách.
Nhưng bất kể Xích Ưng hay là những thuộc cấp phía sau gã đều không nghĩ tới một gã Tông sư Thất Cảnh có thể ở cách một khoảng cách rất xa, gần như là chỗ biên giới khoảng cách cực hạn mà nhận biết không có khả năng đạt tới, trực tiếp dùng một kiếm giết chết, ngay cả một chút khả năng chống lại cũng không hề có.
- Tại sao lại như vậy?
Khi trong đầu những tên thuộc cấp này vang lên thanh âm như vậy, áo giáp dùng Xích Luyện Sơn Đồng chế tạo trên người Xích Ưng cũng phát ra tiếng nổ chói tai.
Từng mảnh áo giáp giống như ngói nhà yếu ớt nổ tung ra.
Chiến mã dưới người Xích Ưng kinh hoảng nhảy dựng lên, mà thi thể y lại như núi đổ ngược về phía sau.
Thân thể Phương Tú Mạc bay lên trên không trung.
Thuận theo cơn gió, thân thể gã nhẹ nhàng đến mức không hề có trọng lượng.
Mà chỗ đội quân gã phải đối mặt... các tên thuộc cấp của Xích Ưng bị vây trong kinh hãi mãnh liệt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tình cảnh này tựa như Thần tích, rõ ràng Phương Tú Mạc còn cách bọn họ một khoảng cách rất xa, nhưng gã đã nhanh chóng phi hành, đến trên không trung, lơ lửng ở phía trên bọn họ.
- Phóng!
Một giọt mồ hôi nhỏ xuống từ trên râu của một thuộc cấp phía sau Xích Ưng, thanh âm biến dị đến từ tên tướng lĩnh trung niên có khuôn mặt vô cùng tái nhợt phát ra mệnh lệnh.
Vô số Phù khí kích phát ra tiếng kêu thê lương vang lên.
Các loại hồng quang rậm rạp chằng chịt tạo thành một cái màn sáng, mang theo sát ý khủng bốlồng về phía trên màn trời trước tiên. (hồng quang: đường sáng màu đỏ)
Những Phù khí này không có cảm xúc.
Theo sát phía sau mới là hào quang của phi kiếm và các vũ khí khác của Tu hành giả trong đội quân này.
Đội quân Tam Ưng của Mạnh Hầu phủ chinh chiến nhiều năm ở biên quan, mỗi một chi quân đội mang theo Phù khí có uy lực đủ để giết chết mấy gã Thất Cảnh, song giờ phút này không ai có hy vọng xa vời trực tiếp giết chết Phương Tú Mạc, chỉ muốn ngăn cản bước chân của tên đối thủ đáng sợ này.
Thân ảnh Phương Tú Mạc ở trên bầu trời dường như đã hết thế, không có khả năng lên cao hơn nữa, song điều làm cho người ta rung động chính là khi chùn sáng dày đặc như mưa này đánh về phía thân thể gã, cách cơ thể gã còn rất xa, thân thể gã lại giống như đột nhiên có thêm một cỗ lực đẩy cực mạnh, đẩy gã lên độ cao càng xa hơn.
Trong nháy mắt này, cảm nhận của bất kỳ người nào đều giống như là một con cá chép ngược dòng mà lên, gặp phải dòng nước chảy xiết nên đã sắp rơi xuống, song hết lần này đến lần khác lại xuất hiện lực mới, vọt nhảy lên trời.
Sau lưng Phương Tú Mạc kéo theo một dải ánh sáng, trong hồng quang của những phù khí kia thậm chí có rất nhiều thiên địa nguyên khí trong vật bản mệnh và phi kiếm của người tu hành, đều nhưng không hiểu sao lại có chút thay đổi.
Rất nhiều thiên địa nguyên khí rời khỏi phi kiếm cùng vật bản mệnh, biến thành quầng sáng loang lổ, đồng loạt hội tụ tới hào quang phía sau lưng Phương Tú Mạc.
Đây là một tình cảnh càng thêm rung động.
Ngay cả tên thuộc cấp mạnh mẽ trấn thủ tâm thần mình, phát ra mệnh lệnh trước tiên kia rốt cuộc cũng không khống chế được tâm tình của mình, cả người không ngừng run rẩy.
......
Lúc này Phương Tú Mạc rất cảm động.
Đây là một loại cá hóa rồng chân chính, cảm động khó hiểu do bản thân lột xác mang đến.
Lúc này Tu hành giả trên mặt đất phía dưới cảm thấy cực kỳ khó hiểu, nhưng trong lòng gã giờ phút này đã hoàn toàn rõ ràng.
Rất nhiều năm trước, người đã được công nhận là vô địch kia đến Phương Hầu phủ thăm gã, ăn cùng gã một bữa cơm, sau đó lưu lại cho gã một câu,
- Dời núi cũng chỉ là chuyển được thiên địa nguyên khí, vậy cũng không có gì quá hiếm lạ.
Gã hoàn toàn không thể hiểu được ý của những lời này.
Bởi vì khi đó gã mắc kẹt ở cửa ải giữa Lục Cảnh đến Thất Cảnh, ngay cả Chuyển Sơn Thất Cảnh cũng không từng thực sự lĩnh hội được.
Qua hơn mười năm sau đó, gã cảm thấy mình có thể vượt qua Lục Cảnh, chân chính bước vào Thất Cảnh bất cứ khi nào.
Thế nhưng gã luôn luôn cảm thấy không đủ viên mãn, luôn luôn thiếu thứ gì đó.
Khi tin tức về cái chết của anh trai Phương Hướng mà mình yêu quý nhất truyền đến, gã hiểu được thứ mình thiếu chính là một phần ý chí chiến đấu và xúc động.
Không có ý chí kiên quyết đi về phía trước, làm sao có thể phá vỡ được dòng nước chảy xiết.
Mà cho đến khi gã phá cảnh trong tích tắc ở mỏ đá, cho đến lúc dùng một kiếm giết chết Xích Ưng trên mảnh chiến trường này, gã mới thực sự hiểu được ý nghĩa chân chính trong những lời mà người kia lưu lại cho gã năm đó.
Đáp án thực ra đã có thể tìm trong Lộc Sơn Hội minh.
Nguyên Vũ liên tục chiến những Tông sư mạnh nhất thế gian, vốn đã hết lực, nhưng lại có thể mượn nguyên khí của Hoàng Chân Vệ, trực tiếp nghịch chuyển được đại cục.
Nếu như đã tu luyện thân thể đến mức có thể chuyển tới lượng lớn nguyên khí như núi trong nháy mắt, chỉ là chuyển đến những nguyên khí tự do giữa thiên địa, vậy cũng không có gì quá hiếm lạ.
Hóa ra Bát Cảnh không chỉ có thể mở ra một thiên địa khác, tiếp xúc với thiên địa nguyên khí xa hơn, mấu chốt nhất là có thể chuyển tới khoảng cách trong khoảng cách nhận biết chung quanh, nơi mà rất nhiều Tu hành giả khác kích phát ra nguyên khí!
Bao gồm cả nguyên khí tự nhiên tản ra trên người bọn họ, hoặc là phiêu dật trong chiến đấu ở phiến thiên địa này, thậm chí là hội tụ trong Phù văn binh khí của bọn họ trong chiến đấu lúc này!
Mượn lực lượng của những người chung quanh để cho mình dùng.
Vốn năm đó người nọ nói với chính mình hoàn toàn không phải là nơi quan ải khi Lục Cảnh đột phá đến Thất Cảnh, mà là lĩnh ngộ khi Thất Cảnh đến Bát Cảnh.
Năm đó người nọ đến Phương Hầu phủ, rốt cuộc thật sự vì nhìn "Tá Kiếm Ý" trong Kiếm kinh của bọn họ, hay là mơ hồ phát giác "Tá Kiếm Ý" của bọn họ có thể để cho bọn họ tiếp xúc với một lĩnh vực nào đó của Bát Cảnh ngay khi mới ở cảnh giới Thất Cảnh? *Tá Kiếm Ý: mượn kiếm ý
Năm đó người nọ chỉ là Thất Cảnh, nhưng chỉ sợ đã suy đoán và cảm ngộ đến một số lĩnh vực của Bát Cảnh.
Chiến kiêu hùng trong thiên hạ, mượn xem ngàn vạn Kiếm kinh, không chỉ là vì không chiêu gì không phá được, chỉ sợ nguyên nhân lớn nhất vẫn là muốn giải quyết một chút hoang mang trong lòng hắn đối với một vấn đề gì đó trong Bát Cảnh còn chưa hoàn toàn hiểu được. (kiêu hùng: nhân vật trí dũng kiệt xuất)
......
- Lại một Bát Cảnh?
- Chẳng lẽ Phương Tú Mạc thật sự là loại thiên tài chưa hiện thế, liên tục phá hai cảnh, mới vào Thất Cảnh nhưng cũng đã khám phá ra cửa ải, tiến thẳng vào Bát Cảnh?
Trên mặt đất còn có một Tu hành giả có thể bảo trì thanh tỉnh.
Hắn đến từ bên cánh của đội quân Xích Ưng, một chi quân đội trước đó hoàn toàn không triển lộ phong mang, mà lẳng lặng dừng lại ở trong vùng trũng
Cả người hắn mặc chiến giáp màu đen, chiến giáp dường như là do từng mảnh lân giáp màu đen chế thành, một tầng sương đông lạnh lượn lờ trên lân giáp này, thậm chí cực kỳ giống với lân giáp của U Long.
Tu hành giả này chính là Hắc Ưng.
Một trong ba Thất Cảnh mạnh nhất Mạnh Hầu phủ.
Khí suy nghĩ liên tục lóe lên trong đầu, hắn đã xác định Phương Tú Mạc vẫn chưa thực sự bước vào Bát Cảnh.
Nhưng càng như thế, hắn càng không thể để cho Phương Tú Mạc gặp mặt những người trong ngàn tòa núi bụi.
Cũng đúng lúc này, hắn cảm nhận được bầu trời ở một bên khác phảng phất như trống rỗng một góc, nguyên khí trên bầu trời tựa như bị một con quái vật ăn tươi nuốt sống, sau đó trong không khí dường như có vô số xúc tu vô hình kéo dài lên trên.
Hắn nở nụ cười lạnh lùng, biết một tên đồng liêu khác cũng có suy nghĩ giống mình.
Cho dù phải trả giá bằng tính mạng của mình và ba chi quân đội này, cũng phải lưu Phương Tú Mạc lại.