Giống như quái vật ăn hết nguyên khí trên bầu trời, sau đó có vô số xúc tu kéo dài trên không trung là Bạch Ưng.
Vô luận là Xích Ưng, Hắc Ưng hay Bạch Ưng, xưng hô được mọi người biết đến như vậy đều đến từ màu sắc áo giáp trên người bọn họ cùng với ba Tu hành giả mạnh nhất dưới trướng Mạnh Phóng Ưng.
Áo giáp trên người Xích Ưng là Xích Đồng tốt nhất thiên hạ, áo giáp trên người Hắc Ưng dùng Long lân của Hắc Thủy Giao, mà áo giáp trắng như tuyết không tỳ vết trên người Bạch Ưng thì đến từ hộp sọ của Bạch Khuê điểu.
Bạch Khuê là một loại dị điểu sinh tồn trên hải đảo sâu trong Bắc Hải, bản thân không biết thiên mệnh, cũng không hung mãnh như yêu thú, nhưng hộp sọ lại ngưng tụ thiên địa nguyên khí tinh thuần cực kỳ tự nhiên, ước chừng một khối lớn bằng ngón tay cái, tuyết trắng như ngọc, cứng cỏi hơn nhiều so với kim loại được tinh luyện vạn lần, hơn nữa dưới ngoại lực tác động liền tự nhiên kích phát ra thiên địa nguyên khí. (dị điểu: chim lạ)
Hiện tại bên trong vùng trũng trước mặt Hắc Ưng, Bạch Ưng mặc trên người áo giáp không biết dùng bao nhiêu mảnh xương đỉnh đầu như thế chế thành, nghiêm túc khâu lại tạo thành áo giáp trắng như tuyết, ngay cả mặt mũi cũng bị che lấp hoàn toàn.
Điều này có nghĩa là không biết phải giết chết bao nhiêu Bạch Khuê để lấy được tài liệu cần thiết hoàn thiện một bộ áo giáp này, lúc này chân nguyên trong khí hải của người tu hành này phát ra bên ngoài, dọc theo Phù văn bên trong áo giáp, hoàn toàn kích phát ra nguyên khí khác biệt ẩn chứa trong mỗi một mảnh áo giáp này.
Vô số xúc tu trong suốt mang theo một loại khí tức tàn bạo khó hiểu, giống như vô số oan hồn của Bạch Khuê lặng yên phủ đầy cả bầu trời, che khuất rất nhiều nguyên khí tự nhiên đang lưu động, chỉ có một số ít thiên địa nguyên khí có thể từ trong khe hở oan hồn Bạch Khuê này chảy xuống.
Những nguyên khí có thể chảy xuôi xuống này nhanh chóng hội tụ trong thân thể Hắc Ưng.
Phương Tú Mạc lướt qua đội quân của Xích Ưng, gã chợt cảm thấy phía trước khác thường.
Cảm giác của gã cũng không rõ ràng như Hắc Ưng cực kỳ quen thuộc Bạch Ưng.
Trong nhận biết của gã, trên bầu trời phía trước dường như chợt xuất hiện vô số con chim trắng.
Thân hình của những con chim trắng này không ngừng mở rộng, tầng tầng lớp lớp, che khuất toàn bộ màn trời.
Thiên địa nguyên khí có thể từ trong khe hở giữa Bạch Điểu này chảy xuống, không ngừng bị một gã Tu hành giả khác dẫn dắt.
Nguyên khí thiên địa vốn đang chảy xuôi về phía gã cực kỳ tự nhiên lại bị những con chim trắng này cắt đứt.
Cho nên đây là hai gã Tu hành giả liên thủ.
Hai gã Tu hành giả này tu hành công pháp hoàn toàn khác biệt, nhưng lại dệt ra một cái pháp vực rất kỳ diệu, không cho những Tu hành giả còn lại trong này dẫn dắt thiên địa nguyên khí, mà chỉ để cho người nọ vận dụng.
Sự liên thủ như vậy không chỉ đơn giản là chồng chất lực lượng, càng khó ứng phó hơn so với kiếm khí của mấy tên cường giả Thất Cảnh đồng thời công tới.
Phương Tú Mạc khẽ dừng lại, gã cần một chút thời gian suy nghĩ cách đối phó hai gã Tu hành giả này.
Hắc Ưng ngẩng đầu lên, tiếp nhận nguyên khí như núi tưới xuống.
Hắn hơi nhướng mày, có chút thống khổ.
Trên người hắn không ngừng vang lên thanh âm máu thịt xé rách, chân nguyên và thiên địa nguyên khí ở sâu trong khí hải điên cuồn tuôn ra kết hợp cùng một chỗ, biến thành một loại lực lượng khó tả, sau đó lại tan rã nhập vào trong áo giáp trên người.
Từng phiến lân giáp rời khỏi thân thể hắn, bay ra, tản ra khí tức vật bản mệnh cực kỳ mãnh liệt.
Trong thế giới của người tu hành, khí tức của vật bản mệnh mang ý nghĩa độc đáo của riêng nó, không trùng lặp với nguyên khí của bất cứ kẻ nào, thậm chí làm cho người ta cảm giác mang theo hương vị máu thịt của hắn.
Hiện tại những lân giáp từ trên người hắn bay ra chính là như thế, mặt ngoài là màu đen lấp lánh, nhưng bề mặt bên trong lại đỏ tươi, tựa như màu máu thịt tươi sống.
Từng mảnh lân giáp bay ra từ trên người hắn cắt không khí phát ra tiếng tê minh, hơn nữa còn cắt ra từng đường vết gió lưu động mà mắt thường có thể thấy được.
Những lân giáp này bay lên nhìn như hỗn loạn, song lại có vị trí riêng trên không trung, trong tích tắc đã hình thành một cây trường tiên thật lớn, mà bản thân trường tiên này chính là hình dạng một con Giao long.
Cho dù là thuộc cấp phía sau hắn cũng rất khiếp sợ.
Bọn họ chưa bao giờ thấy tình cảnh kinh người như vậy.
Bên trong lân giáp màu đen có khe hở, nhưng bên trong lại tràn ngập ánh sáng màu đỏ tươi, giống như một con Giao long Hắc Thủy sống lại, hơn nữa dung hợp cùng với tất cả lực lượng của Hắc Ưng thành một thể.
Lúc trước không người nào biết được, hóa ra vật bản mệnh của Hắc Ưng chính là bộ áo giáp trên người hắn.
Giao long thành hình liền không có chút dừng lại nào, há miệng cắn tới Phương Tú Mạc trên không trung.
Cơ thể của Phương Tú Mạc đang rơi xuống một cách tự nhiên.
Gã không phải là cường giả Bát Cảnh thực sự, không có khả năng giống như Hoàng đế Nguyên Vũ, trực tiếp phá vỡ tiểu thiên địa mà những Tu hành giả Thất Cảnh dùng lực lượng nguyên khí bản thân chế tạo ra, dẫn xuống nguyên khí như Thánh quang từ sâu trên bầu trời. (Thánh quang: ánh sáng thần thánh)
Nhưng lúc này hắn lại hiểu rõ, cho dù chỉ tiếp xúc với một góc Bát Cảnh, đó cũng vẫn là lực lượng Bát Cảnh như trước, chỉ cần có thể phát huy điểm này đến cực hạn.
Ngay trong nháy mắt này, hầu như tất cả Tu hành giả trong ba chi quân đội phía dưới mặt đất đều kinh hô ra tiếng mà không thể hiểu được.
Giống như tán công, chân nguyên trong thân thể Phương Tú Mạc phiêu tán ra bên ngoài, thậm chí ngay cả một ít Tu hành giả cấp thấp nhất đều có thể cảm nhận được có chân nguyên như gió nhẹ thổi tới bên người mình.
Thứ này đến từ chân nguyên của Phương Tú Mạc, hiển nhiên cũng đã khơi dậy địch ý trong lòng bọn họ.
Trong nháy mắt tiếp theo, bọn họ không hiểu sao phát hiện quanh người hình như yên tĩnh một chút, cũng giống như trống rỗng một chút.
Phía trước trường tiên như Giao long màu đen cực lớn trên bầu trời chợt xuất hiện ánh sáng lạ thường, mang theo cái loại hương vị thần thánh này.
Đối với Tu hành giả mà nói, thần thánh liền có nghĩa là cảnh giới không thể tiếp xúc, cường đại vượt qua sự hiểu biết của bản thân.
Một đạo kiếm quang thật lớn hình thành ở bên ngoài Phương Tú Mạc, trực tiếp xông qua chỗ con Giao long màu đen kia.
Trên bầu trời vang lên tiếng phá giáp mát lạnh.
Giống như một tiếng kêu bi thương và tiếng gào thét không cam lòng của Giao long trước khi chết.
Hào quang màu đỏ như máu và lân giáp bị nghiền nát bắn về bốn phương tám hướng, thậm chí còn va chạm với vô số khí cơ như oan hồn Bạch Khuê che khuất bầu trời.
Trên bầu trời lập tức vang lên vô số tiếng va chạm bạo liệt, vô số đoàn pháo hoa không ngừng nổ tung trên bầu trời.
Hắc Ưng cùng Bạch Ưng đồng thời như bị điện giật, thân thể bị lực cực mạnh trùng kích trên mặt đất, sau đó bắt đầu dao động liên tục, da thịt trên thân thể bắn ra rất nhiều giọt máu rất nhỏ, mà trong miệng hai người vẫn có máu tươi điên cuồng phun ra.
Hắc Ưng trong nháy mắt bị chém kinh hãi đến mức đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy sức sống trôi qua nhưng không cách nào suy nghĩ, so với hắn mà nói, thương thế của Bạch Ưng nhẹ hơn nên mở to hai mắt, bị một loại vô lực và sợ hãi thật sâu bao phủ.
Hai người cường đại như vậy liên thủ vẫn là lần đầu tiên thực sự xuất hiện trên thế gian, trong tưởng tượng của hắn ban đầu, lúc này đã đủ để tiêu diệt bất kỳ cường giả Thất Cảnh nào trong thiên hạ, song hiện tại lại bị một kiếm của Phương Tú Mạc đánh tan.
Điều khiến hắn không thể tưởng tượng được chính là, chân nguyên trong thân thể Phương Tú Mạc phun trào ra ngoài, nhưng hiện tại lại có không ít chân nguyên dường như tự nhiên hiểu được đường về nhà, trở về không ít kinh mạch và khiếu vị của gã.
Chuyện này không hợp với đạo lý của thế giới người tu hành.
Đơn giản nhất mà nói, khí lực một quyền nện ra ngoài làm sao có thể thu hồi một ít trở về nắm đấm?
Phương Tú Mạc lúc này cũng không bận tâm đến cảm thụ của hai gã Tu hành giả này.
Gã cần nhanh chóng tiếp cận ngàn tòa núi bụi, cho nên không thể để cho bất cứ kẻ nào có uy hiếp đối với gã có cơ hội ra tay.
Ngay trong nháy mắt này, gã trở tay bắn ra một đạo kiếm khí.
Phốc một tiếng.
Khí hải của Bạch Ưng nổ tung một trận.
Một đạo kiếm khí sắc bén không thể đâm xuyên áo giáp màu trắng của y, nhưng lại như chùy lớn đánh mạnh vào chỗ khí hải, làm cho Ngọc Cung sâu trong khí hải y gần như vỡ vụn.