Bạch Ưng há mồm phun ra thêm một ngụm máu tươi, trong máu tươi xen lẫn rất nhiều hạt trong suốt, giống như là bảo thạch.
Đây là những chân nguyên kết tinh nhất của y, nhưng mà trong đó có một phần là tự nhiên cùng máu tươi tách ra, theo một ít thiên địa nguyên khí lưu động, tự nhiên rơi vào trên thân thể Phương Tú Mạc, sau đó biến mất không thấy.
Tuyệt đại đa số người không cách nào nhìn rõ tình cảnh như vậy, song ba chi quân đội cùng với một ít Tu hành giả khác trong hoang nguyên rộng lớn lại cảm giác được một số thứ.
Những người này cảm thấy kinh hãi, hơn nữa biểu hiện của Phương Tú Mạc trong trận chiến lúc trước, đặc biệt là loại thủ đoạn "thôn phệ" chân nguyên của người khác cho mình dùng không khác gì Ma vật trong truyền thuyết.
Thế nhưng khí tức trên người Phương Tú Mạc tự nhiên mà thanh tịnh, trong kiếm quang thậm chí mang theo loại hương vị thần thánh này.
Cho nên những người này, bao gồm cả Bạch Ưng ở bên trong đều có một loại cảm ngộ hoàn toàn mới, khiến bọn họ liên tưởng đến một ít đồ vật mà điển tịch không ghi chép.
Những kinh nghiệm và cảm ngộ này không thể trực tiếp chuyển hóa thành cái gì đó, song lại giống như là một ít hạt giống, gieo vào trong lòng những người tu hành này.
Trong hoang nguyên rộng lớn giữa ba chi quân đội của Mạnh Hầu phủ và ngàn tòa núi bụi hiển nhiên vẫn còn có Tông sư khác tồn tại, song ngay cả Tam Ưng liên thủ cũng không có thể ngăn cản Phương Tú Mạc, thậm chí nhìn qua không hề làm cho gã chịu thương tích gì, điều này khiến cho người bên ngoài cực kỳ cảm khái cùng rung động, thậm chí để cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Từ trận chiến Trường Lăng trước khi Nguyên Vũ đăng cơ, thế giới của người tu hành tương đối yên bình, nhưng mà từ sau khi Lộc Sơn Hội minh kết thúc, thế giới của người tu hành đã xuất hiện những tia chớp kinh người.
Lão tăng Đông Hồ giết lên Hoàng cung, đến hôm nay Phương Tú Mạc phá Tam Ưng chỉ trong nháy mắt, như đi vào chỗ không người, một lần nữa làm cho người tu hành trong thiên hạ có thể rõ ràng nhận ra, cho dù là Tông sư Thất Cảnh thì vẫn có chênh lệch thật lớn.
Hiện tại những Tu hành giả cảm thấy tuyệt vọng trong hoang nguyên này biết dù mình ra tay cũng không thể thay đổi cái gì, không thể ngăn cản được Phương Tú Mạc tiến lên phía trước, song khi tận mắt nhìn thấy những cảnh chiến đấu cùng với những hạt giống gieo xuống trong lòng này, nhất định sẽ tạo thành thay đổi rất lớn đối với thế giới người tu hành trong tương lai.
Không ai có thể ngăn cản, ngàn tòa núi bụi đang ở ngay trước mắt.
Cảm thụ được kiếm ý trong ngàn tòa núi bụi này, trong mắt Phương Tú Mạc sinh ra kính ý thật lớn, sau đó gã không chút do dự xông vào bên trong.
Trong cánh đồng hoang vu có tiếng hoan hô mừng rỡ không thể kìm được vang lên.
Những người này là bằng hữu của Ba Sơn Kiếm Tràng, hoặc là địch nhân của Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, chẳng qua bọn họ hoặc là bị đối thủ ngăn trở, hoặc là đã không còn chiến lực tiếp cận những tòa núi bụi kia, theo bọn họ thấy, Phương Tú Mạc là nhân tố có thể quyết định thắng bại cuối cùng của trận chiến này.
......
Phương Tú Mạc tiến vào pháp trận núi bụi, khí cơ trên người gã tự nhiên đã dẫn dắt nguyên khí trong ngàn tòa núi bụi, làm cho nó xuất hiện luật động khác thường.(luật động: quy luật vận động)
Phương Tú Mạc đã đến.
Đinh Ninh lập tức cảm nhận được luật động kỳ diệu như vậy, cảm khái nói với đám người Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Đạm Đài Quan Kiếm.
Cùng lúc đó, địch nhân trong pháp trận này cũng biết được Phương Tú Mạc đến.
Nghênh đón gã chính là một đạo kiếm khí huyền diệu mà cuồng bạo.
Đạo kiếm khí này giống như là một người khổng lồ cuồng nộ, xé rách trường không ở nơi thiên địa rung động cuồng loạn.
Phương Tú Mạc thậm chí còn chưa thấy rõ cảnh vật trước mắt, một góc núi bụi phía trước cũng đã bị phá vỡ, đạo kiếm khí huyền diệu mà cuồng bạo này như bão bụi phô thiên cái địa phong bế toàn bộ đường tiến lùi của gã, bao trùm toàn bộ người ở bên trong.
Bản thân phẫn nộ là một loại lực lượng đáng sợ, là linh hồn của đạo kiếm khí này, nhưng vừa vào trận đã gặp phải kiếm khí đáng sợ như vậy, Phương Tú Mạc lại không có chút khẩn trương nào, bởi vì vốn gã phá cảnh cũng chỉ bởi vì phẫn nộ mà nên.
Một gã Tu hành giả như Phật đá hoặc là không tức giận, nhưng một khi đã tức giận thì loại phẫn nộ này ít người có thể sánh bằng.
Cho nên Phương Tú Mạc cực kỳ tự nhiên trả lại một kiếm.
Một kiếm này của gã đã phát huy vẻ tức giận khi mất đi người huynh trưởng mà mình kính yêu nhất ra ngoài một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Theo gã vung kiếm lên, trong không khí thậm chí còn có ngọn lửa màu vàng óng bùng cháy lên, một tiếng ầm nổ lớn, đạo kiếm khí không cách nào địch lại ở phía trước kia lại giống như vải vóc bị cây kéo sắc bén cắt thành mảnh vụn.
Một tiếng quát lớn chói tai không thể tin được vang lên, Tu hành giả thi triển ra một kiếm này xuất hiện ở đáy hố cách đó không xa.
Cái hố khổng lồ kia đến từ một kiếm đánh tới.
Tu hành giả này chính là Mạnh Phóng Ưng, giữa môi và răng của y đều là máu tươi, mặc dù vẫn đứng thẳng như tượng sắt dưới đáy hố, nhưng bên trong thân thể lại có thanh âm hoảng sợ cực độ vang vọng.
Ngay cả Mạnh Phóng Ưng tựa như đã tiếp nhận trọng kích đến cực hạn, song y không có bất kỳ dừng lại nào, lại tiếp tục phát ra một tiếng thét lớn.
Nương theo một tiếng thét lớn này, kiếm quang trước người y đại phóng, trong cơ thể sinh ra một loại hương vị phá kén sống lại, lực lượng của một đạo kiếm quang này thậm chí còn mạnh hơn so với một kiếm trước.
Một kiếm này đứng đầu Thất Tuyệt kiếm của Mạnh Hầu phủ, tên là Phá Kén.
Đạo kiếm ý này không chỉ đột phá rất nhiều hạn chế kinh mạch của bản thân, mà sau khi bị thương còn có thể kích phát ra lực lượng mạnh hơn, mấu chốt nhất chính là trong kiếm khí còn có lực lượng phá vỡ pháp tắc của một ít nguyên khí lưu động, ngăn cản nguyên khí của đối thủ ngưng tụ.
Theo tiếng gào thét cùng kiếm quang của y sinh ra, một thân thể rách nát thê lương hiện ra ở núi bụi bên trái Phương Tú Mạc.
Đây là lão yêu quái quận Giao Đông bị Đinh Ninh chém mất nửa mảnh thân thể.
Khi chân nguyên còn sót lại trong thân thể bà phun ra như cuồng phong bão táp, bà cũng đã không có khả năng ngăn chặn được thương thế của thân thể, máu tươi vô cùng vô tận, thậm chí là một ít nội tạng vỡ vụn đều bắn tung tóe ra từ trong thân thể bà.
Lực lượng cuối cùng từ trong thân thể bà bắn ra, dẫn dắt nguyên khí trong pháp trận, cuối cùng biến thành một tia sáng đỏ thẫm.
Tia sáng này tràn ngập một loại mùi vị mục nát, giống như sự phong hóa của năm tháng.
Phương Tú Mạc hít sâu một hơi.
Gã xuất kiếm.
Trên núi bụi vang lên vô số tiếng sấm.
Tiếng sấm này không khuếch tán ra bên ngoài, ngược lại hội tụ vào bên trong thân thể gã.
Trước người gã sáng lên một đạo kiếm quang mang theo hào quang thần thánh, sau đó chia làm hai.
Một tiếng chấn động trầm muộn.
Thân thể tàn phế của lão yêu quái quận Giao Đông kia bị chấn thành vô số mảnh vụn, tựa như rất nhiều cánh hoa tươi đẹp tung bay trong tro bụi.
Phương Tú Mạc ngã xuống hố cách đó mấy trăm trượng.
Trên người y có vô số đường máu, hào quang màu đỏ thẫm kia lộ ra ở trong da thịt của gã, làm cho thân thể gã mang theo một loại hương vị mục nát.
Mạnh Phóng Ưng ngồi dưới đáy hố, y nhìn Phương Tú Mạc bị thương nặng, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ ra thì đều là cảm giác vớ vẩn.
Trong nháy mắt này y không thể nào hiểu được vì sao Phương Tú Mạc lại dám cứng rắn nhận một kích liên thủ giữa y và Trịnh Am như vậy.
Sau đó y bắt đầu hộc máu, từng ngụm từng ngụm đỏ tươi.
Một tia kiếm khí nhỏ bé mà y không cách nào ngăn chặn được trong nháy mắt kia đã tập kích về phía kinh mạch, chặt đứt một số huyết mạch chủ yếu trên cơ thể y.
Y không thể kiểm soát máu trong cơ thể của mình phun ra.
Y chỉ có thể không ngừng ho ra máu, không thể khống chế được, giống như mình muốn phun sạch toàn bộ máu tươi trong thân thể ra ngoài
Máu tươi nóng rực như vị đắng tràn ngập khoang miệng.
Bây giờ y đã hiểu.
Khi đối mặt với trận ám sát vừa rồi, Phương Tú Mạc cũng đã hoàn thành việc ám sát y.