Mạnh Phóng Ưng cảm thấy cực kỳ không cam lòng.
Y kiên trì đứng thẳng nơi đáy hố, thân thể không tự chủ được lắc lư, giống như đứa bé vừa mới bập bẹ học bước.
Y phun ra một ngụm máu, không ngừng nhổ vẻ đắng chát trong miệng ra, thân thể vẫn đi về phía Phương Tú Mạc, vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, tiến tới trước cái hố của Phương Tú Mạc.
- Ngươi có biết vì bố trí sát cục này, chúng ta đã phải bày mưu tính kế bao lâu không? Vì có thể làm cho Cửu Tử Tằm hiện thân, bị vây ở chỗ này, toàn bộ vương triều Đại Tần phải trả cái giá đắt như thế nào? Chỉ riêng lần mùa xuân đánh Sở này, bao nhiêu tính mạng đã phải nằm xuống?
Khí huyết trong cơ thể gần như đã phun sạch, sắc mặt Mạnh Phóng Ưng còn trắng hơn tờ giấy, y hiểu được mình cũng đã đi đến đoạn thời gian cuối cùng của cuộc đời, cho nên vẻ mặt cực kỳ phức tạp,
- Sát cục như thế nhưng lại dùng phương thức như vậy chấm dứt, ngươi nói xem ta có thể cam tâm hay không?
Phương Tú Mạc ngửa mặt nhìn y, không hề đáp lại
Hơi thở của gã cực kỳ gấp gáp, một số máu ứ chảy ngược vào phổi của bản thân và những câu hỏi như vậy dường như đã không cần phải trả lời.
- Đây chính là thủ đoạn đổi quân trong ván cờ.
Mạnh Phóng Ưng rốt cuộc cũng không duy trì được nữa, thân thể như núi đổ, ngã ngồi ở bên cạnh cái hố này, nhưng thanh âm của y lại trở nên mạnh mẽ hơn một chút,
- Nhưng ngươi vừa mới phá cảnh, hơn nữa có thể dễ dàng tiến vào trong pháp trận núi bụi này, chứng tỏ ngươi ở Thất Cảnh đã có năng lực tiếp cận Bát Cảnh. Ngươi liên tục đánh bại Tam Ưng dưới trướng ta, thế như chẻ tre đến nơi này, tâm tình hiển nhiên đã cao ngạo đến trình độ nhất định, nhưng vì sao lại trực tiếp ra dùng thủ đoạn đổi quân như vậy?
- Ngươi không thử nghĩ cách đánh bại chúng ta mà không trực tiếp đặt bản thân ở tuyệt cảnh sao?
- Một lần phá cảnh như cá hóa rồng, vạn vật trong thiên hạ như con kiến hôi, ngươi liên tục đánh bại tâm cảnh những Tông sư đến nơi này….. Cho nên cũng cảm thấy dễ dàng đánh bại chúng ta.
- Chỉ cần ngươi làm như vậy, trong kế hoạch của ta, hẳn là ta và Trịnh Am tiêu hao hết lực lượng của ngươi, cuối cùng sẽ là ngươi chết mà ta sống.
- Tại sao ngươi lại phải làm như vậy!.
......
Trong tiếng quát càng ngày càng lớn, Phương Tú Mạc càng ngày càng phiền muộn, nhưng không khỏi có chút đồng tình với gã Vương hầu Đại Tần này.
Gã rốt cục đưa mắt nhìn Mạnh Phóng Ưng, lên tiếng nói:
- Đến lúc này còn chưa thể giết chết Cửu Tử Tằm, ta vừa vào nơi này đã gặp phải trận ám sát của các ngươi, ngay cả lão tổ của quận Giao Đông cũng dốc toàn bộ lực lượng cuối cùng đặt ở trên người ta, theo ta thấy, đây hẳn là cuộc đọ sức cuối cùng. Nếu chỉ cần có thể giết chết các ngươi thì sẽ có thể giải được sát cục như vậy. Vậy tại sao phải so đo quá trình.
- Nhưng tu vi của ngươi đây!
Mạnh Phóng Ưng dùng hết khí lực cuối cùng rống to,
- Kinh mạch ngươi đã đứt đoạn từng tấc, cho dù không biến thành phế nhân giống như huynh trưởng Phương Hướng của ngươi, nhưng chỉ sợ phải tốn mấy chục năm khổ công thì mới có thể chữa lành, chứ chưa nói gì đến việc đạt tới Bát Cảnh!
Nghe tiếng gầm như vậy, sắc mặt Phương Tú Mạc trở nên có chút cổ quái.
Gã chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ giọng mà nghiêm túc nói,
- Có một chuyện chỉ sợ ngay từ đầu ngươi đã không nghĩ rõ. Ta xuất hiện ở đây chỉ vì anh trai mình. Vì sự tức giận và trả thù nên ta mới tới đây. Anh và cha ta chinh chiến nhiều năm vì vương triều Đại Tần, cũng không biết có bao nhiêu huynh đệ dưới trướng đã chết, nhưng cuối cùng lại trở thành vật hi sinh vì muốn hoàn thành sát cục như vậy, chỉ là vì bá nghiệp của Trịnh Tụ và Nguyên Vũ sao?
- Về phần những chuyện như báo thù, đạt tới Bát Cảnh, có người trong pháp trận này còn am hiểu hơn cả ta.
Phương Tú Mạc vẫn nhắm mắt lại như trước, nở nụ cười có chút thảm đạm,
- Chỉ cần hắn đạt tới Bát Cảnh, lúc đó Trịnh Tụ và Nguyên Vũ làm cách nào cũng không có khả năng chiến thắng hắn. Nếu như đổi quân mà có thể quyết định thắng bại cuối cùng, vậy tại sao lại không nên làm điều đó?
Không người nào đáp lại nữa.
Gã nghe được tiếng thân thể Mạnh Phóng Ưng đang ngã xuống chợt lăn xuống
Mạnh Phóng Ưng chết đi, lăn xuống đáy hố cách đó không xa.
Sau đó thanh âm đầu tiên xuất hiện ở bên tai Phương Tú Mạc chính là tiếng vỗ cánh có chút chói tai, gã mở mắt ra, ánh sáng xua tan đêm tối bất định vẫn có chút chói mắt.
Thứ đầu tiên gã nhìn thấy là một con tằm nhỏ màu vàng rất độc đáo, sau đó nhìn thấy bóng dáng của rất nhiều người.
Gã thấy Đinh Ninh đứng bên trong những người này.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Đinh Ninh, gã gập đầu hành lễ thật sâu, nói:
- Trước kia ta từng gặp được ngài ở trong thành Trường Lăng, lúc đó ta chỉ cho rằng ngài là phế vật không cách nào tu hành, nhưng hôm nay gặp được ngài, biết vẫn là ngài lúc xưa, nhưng ngài... lại thực sự khác với trước đây.
Đinh Ninh hiểu được ý của y, hắn khẽ gật đầu đáp lễ, nhẹ giọng nói:
- Chết qua một lần lại sống, không ai có thể giống như trước kia.
Trong ngàn tòa núi bụi, tất cả thanh âm dần dần biến mất, trở nên hoàn toàn an tĩnh lại.
Nguyên khí hỗn loạn cũng quy về bình tĩnh, kiếm ý hình thành nên ngàn tòa búi bụi cũng bởi vì trong nháy mắt bị rút ra khi Phương Tú Mạc đến mà trở nên có chút buông lỏng, bắt đầu chậm rãi tiêu tan.
Một mảnh bụi dài hẹp biến thành lưu diễm mỹ lệ, bay lên trên, lại biến mất trong gió cao.(lưu diễm: chùm ánh sáng chuyển động liên tục)
Bọn hắn sống sót.
Chỉ là từ những lời này của Đinh Ninh, không ai có thể nghe ra chút hưng phấn cùng sung sướng nào, mà chỉ có cảm khái cùng sầu não nói không nên lời.
......
Người có thể và dám tiến vào nghìn tòa núi bụi này cũng sớm đã tiến vào.
Người đến lúc này còn chưa vào, vậy cũng khó tìm được cơ hội nữa.
Nhưng trong hoang nguyên này vẫn sẽ có vài người không muốn buông tha, còn có người đang muốn thử.
Theo một cơn cuồng phong âm lãnh, nước trong một hồ nhỏ cách pháp trận ngàn tòa núi bụi không xa chợt trống rỗng hơn phân nửa, bị một cái bóng trắng cuốn lên.
Đó là một con cự mãng màu trắng, trên lưng lại là một cái ghế ngồi kì dị, ghế ngồi nối liền với một tòa đạo điện nhỏ, kích thước của chỗ ngồi và đạo điện khoảng chừng hai chiếc xe ngựa, dùng Tinh thạch màu trắng độc đáo hơi mờ tạo nên, không biết vì sao vậy mà có thể làm cho Tu hành giả ở trong đó có thể sinh tồn thời gian dài dưới nước.(cự mãng: loài trăn khổng lồ)
Ngồi trong Tinh điện là một gã đạo nhân, hai ống tay áo trống trơn, hai tay sớm đã bị người chặt đứt, song khí tức của con cự mãng màu trắng kia đã có thể so với một gã Tông sư Thất Cảnh, cho nên gã đạo nhân này hiển nhiên cũng là cường giả hiếm thấy.(Tinh điện: cung điện từ tinh thể óng ánh)
Có một ít Tu hành giả cách hồ nhỏ này khá gần nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng lại không hề khiếp sợ quá mức.
Khi xác định Tu hành giả bị vây khốn trong pháp trận núi bụi kia là truyền nhân của Cửu Tử Tằm, hoặc là Cửu Tử Tằm trùng sinh như Nguyên Vũ nói, vậy cho dù trong vùng hoang nguyên này có xuất hiện loại tông sư gì thì đều là chuyện rất bình thường
Trong hơn mười ngày, đã có không biết bao nhiêu Tông sư Thất Cảnh chết trên vùng hoang nguyên này, thậm chí làm cho người ta chết lặng đồng thời cũng làm cho người ta giật mình cảm thấy trên đời này làm sao có thể có nhiều Thất Cảnh tồn tại như vậy.
Giống như Trường Lăng năm đó, thi thể Tông sư từ các triều đổ xô đến chất thành núi nhỏ.
Tuổi tác của tên Tông sư này cũng không thể tính là cao, nhưng lại tỏa ra khí tức tang thương, lão đã ẩn nấp trong mảnh hồ này thật lâu nhưng lại không vào trận, hiển nhiên không phải là muốn cứu Cửu Tử Tằm ở bên trong đó.
Lúc này lão quyết tâm vào trận để xem, song lại không nghĩ tới, có một người cũng đã để ý đến mình thật lâu.
Một đạo sát ý không mang theo chút cảm xúc nào chợt xuất hiện ở phía sau lưng lão, thậm chí khiến lão hoàn toàn không cảm nhận được cho đến khi đến gần Tinh điện của mình.
Khi đạo sát ý này tiến sát Tinh điện của lão, lúc này lão mới có cảm ứng, hơn nữa thông qua cỗ sát ý này biết người ra tay là ai.
- Bạch Khải?
Ngay khi đạo sát ý này đâm vào thân thể lão, lão vừa kinh hãi vừa không thể tin kêu lên.
Lão thật không ngờ có một người an tĩnh canh giữ mình rất nhiều ngày như vậy, cũng hoàn toàn không nghĩ tới, người này vậy mà không đứng về phía Trịnh Tụ và bản thân.
<Hết quyển 7>