Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 673 - Q8 - Chương 1: Vật Trong Nước

Q8 - Chương 1: Vật trong nước Q8 - Chương 1: Vật trong nước

Ngàn tòa núi bụi bắt đầu tiêu tan.

Từng đạo từng đạo kiếm ý đã tồn tại trên đời nhiều năm bắt đầu tiêu tán. Từng luồng nguyên khí tinh thuần vốn thuộc về cường giả ngày xưa bắt đầu tan đi, mang theo từng luồng bụi bặm, nở rộ thành từng bông pháo hoa rực rỡ sắc màu, như ngàn vạn thiên thụ nở rộ trên bầu trời. (thiên thụ: cây hoa trên trời)

Ý thức cuối cùng mà Dạ Kiêu cố gắng giữ lại cũng bắt đầu tiêu tán.

Y có chút ngơ ngẩn nhìn tòa kiếm trận đã bắt đầu tan rã, trong tầm nhìn mơ hồ lại không hề xuất hiện bóng dáng bà lão quận Giao Đông kia.

Y cảm thấy mất mát thật lớn, thoáng cảm thấy mọi chuyện cũng không phát triển như mình hy vọng.

Vẻ mất mát trong nháy mắt này làm cho y rốt cuộc không thể duy trì được, một ngụm khí tức cuối cùng lưu lại trong phổi trào ra thân thể.

Tên Hoàng giả cựu quý tộc luôn hành động trong bóng tối này, mãi mãi sa vào bóng tối vĩnh hằng như vậy.

Trên gò núi xa xa.

Nguyên Vũ im lặng nhìn ngàn tòa núi bụi bắt đầu tiêu tán.

Vô số hình ảnh mỹ lệ của pháo hoa rực rỡ vừa biến mất, cũng đại biểu cho sự kết thúc của một cường giả đủ để ảnh hưởng đến thế cục Trường Lăng như Dạ Kiêu.

Trong nhiều năm này cũng đã có rất nhiều lần kết thúc như vậy, nhưng Nguyên Vũ vẫn còn tồn tại.

Tu hành giả cầm ô giấy vàng vẫn đứng sau lưng y, lúc này nhẹ giọng nói với Nguyên Vũ:

- Người nọ đi rồi.

Nguyên Vũ không có phản ứng gì lớn, chỉ khẽ ồ lên một tiếng.

Tu hành giả cầm ô giấy vàng nói tiếp:

- Là Triệu Tứ của Triệu Kiếm Lô, nàng rốt cuộc không kiềm chế được, tuôn ra một tia kiếm ý để thăm dò một chút, nhưng ta không để ý tới.

- Nàng cũng là một hào kiệt.

Nguyên Vũ khẽ gật đầu, nói.

Y và Tu hành giả cầm ô giấy vàng này đối thoại rất bình thản, song nếu lúc này có người nghe được, trong lòng nhất định sẽ nổi lên sóng lớn cuồn cuộn.

Thì ra Triệu Tứ đã tới nơi này.

Lý do duy nhất Triệu Tứ không tiến vào ngàn tòa núi bụi, cũng chỉ là muốn nhân cơ hội ám sát Nguyên Vũ, hoặc là nhìn chằm chằm Tu hành giả bên cạnh y, không cho gã tiến vào núi bụi.

Nhưng Triệu Tứ ở chỗ này nhìn chằm chằm thật lâu, vẫn kiêng kỵ Tu hành giả cầm ô giấy vàng này mà không ra tay.

Nghe Tu hành giả cầm ô giấy vàng bên cạnh Nguyên Vũ nói chuyện, cho dù cuối cùng chỉ thăm dò một cách không cam lòng, Triệu Tứ cũng không thể chiếm được chỗ tốt gì.

Có thể từ trên cao nhìn xuống chấn nhiếp Triệu Tứ, đây là loại tồn tại như thế nào?

- Đổi không ít quân cờ.

Người cầm ô giấy vàng tiếp tục lạnh nhạt nói một câu.

Nguyên Vũ khẽ gật đầu, chậm rãi nói:

- Lúc nào những người này đều chết sạch, thiên hạ sẽ thật sự được yên ổn.

......

- Sứ mệnh là cái gì, kỳ thật bản thân ta cũng không rõ ràng lắm.

- Người Tần gọi ta là đại nghịch, thực ra ta cũng không thích giết bọn họ, chỉ là ta lại hiểu rất rõ, cho dù ta muốn an tĩnh ẩn cư ở chỗ này, cuối cùng người Tần cũng sẽ không bỏ qua cho ta.

Có một dòng sông lớn bao quanh Hoàng đô nước Sở, hai bên bờ đều là những cánh đồng màu mỡ tươi tốt.

Lúc này biên cảnh hai nước Tần Sở đang chém giết thảm thiết, nhưng ở Hoàng đô nước Sở lại là một bộ cảnh tượng điềm tĩnh.

Có một tòa y quán nằm ở bên cạnh một vách đá bên bờ sông lớn này.

Y quán rất nổi tiếng, ngày xưa người qua lại đông đảo, bên bờ sông phía dưới liền có khách sạn cùng quán rượu, thậm chí còn có một bến tàu.

Nhưng nơi này hôm nay bị Hoàng mệnh chiếm dụng, ngoài trừ y sư của tòa y quán này ra, còn lại chỉ tiếp nhận hai vị khách nhân, trong đó một người là bệnh nhân. (Hoàng mệnh: lệnh vua)

Một nữ tử mặc áo trắng đứng trước cửa sổ ngắm phong cảnh, nhìn mảnh đất màu mỡ hai bên bờ con sông lớn này, nói với bệnh nhân trên giường bên trong:

- Trái lại ngươi lại sống vì Sở mà chết cũng vì Sở, nếu như tiếp tục cho ngươi một cơ hội duy nhất, ngươi sẽ còn nhảy xuống tự tử ở đáy nước sao?

Nữ tử này cao gầy, nhưng thực ra khung xương không lớn, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ cao lớn cùng kiêu ngạo.

Khi nàng nói chuyện, sóng nước trên mặt sóng lấp loáng, những sóng nước kia tựa như đang lấy lòng hội tụ về phía nàng.

Trong thiên hạ cũng chỉ có hai nữ tử tu hành công pháp đặc thù có thể có được khí tức Hoàng giả về thủy ý một cách cực kỳ tự nhiên, một người là Dạ Sách Lãnh, người còn lại là Bạch Sơn Thủy.

Dạ Sách Lãnh dáng người nhỏ nhắn, mà Bạch Sơn Thủy thì lại có dáng người cao gầy, thường dùng trang phục của nam tử, nữ tử gần cửa sổ này hiển nhiên chính là nàng.

Còn bệnh nhân trên giường là Lý Vân Duệ.

Cực hình của Đại Phù Thủy Lao quá nặng, cho đến hôm nay Lý Vân Duệ vẫn không thể nào hoàn toàn phục hồi như cũ, cần dựa vào danh y có thủ đoạn tốt nhất của Hoàng đô nước Sở chậm rãi điều trị.

Hắn và Bạch Sơn Thủy từ Trường Lăng lui đến nơi này, một đường sớm chiều làm bạn, cho nên cũng đã sớm quen thuộc, thậm chí tình ý giữa gương mặt cũng đã không còn khác biệt quá lớn với đôi tình nhân bình thường.

Lúc này nghe được câu hỏi như cực kỳ trang trọng của Bạch Sơn Thủy, Lý Vân Duệ lại mỉm cười, nói:

- Nếu có cơ hội một lần nữa, ta đương nhiên sẽ không nhảy xuống đáy nước tự tử nữa.

Bạch Sơn Thủy quay đầu cười, quyến rũ một cách hiếm thấy:

- Vì sao?

Lý Vân Duệ ra vẻ thở dài,

- Ngày xưa không vướng bận, hiện tại lại khác biệt, trong lòng có vướng bận, cho nên sinh ra nỗi lo.

Sau khi dừng một chút, hắn nhìn Bạch Sơn Thủy, nói:

- Nói đơn giản một chút chính là luyến tiếc.

Bạch Sơn Thủy lắc đầu, nói:

- Miệng lưỡi trơn tru.

Lý Vân Duệ cười cười, nói:

- Đây cũng là do có mỹ nữ ở bên cạnh nên tự nhiên sinh ra, trước kia ta cũng không như vậy.

Bạch Sơn Thủy cười cười, xoay người lại đi qua một bên, bưng một chén canh thuốc đã ấm tới mức phù hợp lên, lấy một cái thìa ngọc, đưa cho Lý Vân Duệ.

Lý Vân Duệ vươn tay ra, nhưng cũng đúng lúc này, Bạch Sơn Thủy nhíu mày, đột nhiên xoay người.

- Làm sao vậy?

Lý Vân Duệ nhìn chén thuốc kia, chỉ thấy chỗ mép chén thuốc đã bắt đầu chấn động ra giọt thuốc, hắn lập tức cảm thấy có chút không đúng, tâm tình chợt trở nên khẩn trương.

Bạch Sơn Thủy trầm mặc không nói.

Nàng nhìn chằm chằm vào dòng sông ở phía xa.

Trên mặt sông mênh mông lúc này không có bất cứ thứ gì, song nàng lại cảm giác được rất nhiều dòng nước khác thường bắt đầu phun trào ở chỗ sâu.

Trong những dòng nước này kích động ra nguyên khí bất thường, dần dần phác họa thành rất nhiều bóng ma thật lớn trong nhận thức của nàng.

Bóng ma khổng lồ này làm cho trong lòng nàng tràn ngập dự cảm không lành, giống như có rất nhiều cự thú đang lẻn vào trong lòng nàng. (cự thú: con thú khổng lồ)

- Ngươi cẩn thận.

Lý Vân Duệ nghe được câu nói này của Bạch Sơn Thủy.

Trong nháy mắt chén thuốc nằm trong tay hắn, mà Bạch Sơn Thủy đã ở trên mặt sông.

Một tiếng xùy nứt vang.

Trong không khí vang lên một tiếng gào thét kịch liệt.

Một đạo kiếm quang như lụa trắng vọt lên trời cao.

Bạch Sơn Thủy đứng trên mặt nước, giống như đi trên mặt đất bằng phẳng.

Thế nhưng sắc mặt của nàng lại ngưng trọng âm trầm đến cực điểm.

Sau đó một khắc, mặt nước dưới chân nàng lắc lư dữ dội.

Toàn bộ nước trong con sông lớn này bắt đầu lắc lư như nước đựng bên trong một chậu rửa mặt.

Chỗ đáy sông xa xa vang lên rất nhiều tiếng va chạm hùng vĩ.

Giống như dòng nước hỗn loạn đụng vào một cái chuông khổng lồ ở dưới nước.

Tiếng oanh minh của kim loại giao nhau đi kèm với tiếng nước khiến mặt sông bắt đầu nổi sóng lớn.

Lý Vân Duệ làm sao có thể an tâm uống thuốc.

Hắn đứng bên cửa sổ.

Sau đó một khắc, hơi thở của hắn đã hoàn toàn ngừng lại.

Trên mặt sông xa xa truyền ra thanh âm, nhấc lên sóng nước cao mấy chục thước, bùn dưới đáy nước cùng từng mảnh vụn của cá tôm bắn ra, ngay sau đó là bóng dáng từng chiếc từng chiếc thuyền sắt thép to lớn như núi.

Những thuyền lớn bằng sắt thép này lóe ra hào quang lạnh lẽo, làm cho đồng tử Lý Vân Duệ cảm thấy đau đớn.

Bình Luận (0)
Comment