Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 678 - Q8 - Chương 6: Ai Là Hổ?

Q8 - Chương 6: Ai là hổ? Q8 - Chương 6: Ai là hổ?

Khi gã nói những lời này, sâu trong đồng tử đã tràn ngập cảm khái.

Trong đô thành đã không còn ý chí chiến đấu, hỗn loạn đến cực điểm này càng có nhiều quyền quý và phú thương đến nơi đây, đi tới trước mặt sứ đoàn, ra sức biểu thị bọn họ hàng phục và trung thành.

Những người hèn nhát và luôn thay đổi sẽ nhiều hơn người dám kiên trì và có ý chí cực kỳ kiên định.

Mặc dù những gì gã nói là đạo lý mà ai cũng biết, rất nhiều người nói đến vận mệnh, nhưng có bao nhiêu người có can đảm để kiên trì thay đổi số phận của họ?

Có bao nhiêu người trong một vương triều?

Song đôi khi chỉ là một cuộc quyết đấu của trăm vạn đội quân, cuối cùng đã quyết định vận mệnh của một vương triều.

Giống như bây giờ, trong hạm lớn U Phù này chỉ chứa hơn mười vạn quân sĩ, chỉ cần đánh tan quân thủ nơi này, sẽ mang ý nghĩa là chinh phục.

Một con sói con có thể làm một đàn lợn sợ hãi.

Quan trọng nhất là những con lợn này cũng có thể giúp cho con sói dọa và kiểm soát những con lợn khác.

Trong ánh mắt Tô Tần lúc này, những quyền quý sinh ra trong hoàn cảnh an yên đang lo lắng mất đi an nhàn này không khác gì một đám heo mập.

......

Mấy tàn lửa chưa cháy hết bay bổng xuống một đình viện đã không còn người, rơi vào trên đống củi được xếp gọn gàng trong đình viện này.

Đống củi chậm rãi bốc khói xanh, qua thêm một chút thời gian lại chậm rãi dấy lên một ít ngọn lửa, sau đó toàn bộ đống củi yên tĩnh bốc cháy lên, ngọn lửa bén vào mép tường, chậm rãi dẫn cháy một bên mái hiên.

Đây là tình cảnh xảy ra ở Hoàng đô nước Sở hiện tại, nhưng lại giống như vận mệnh kế tiếp của vương triều này.

Vương triều Đại Sở có rất nhiều quân đội đang còn đọng lại ở quận Dương Sơn và vùng Âm Sơn, còn đang tiến hành chém giết quân đội Đại Tần. Ở phần trung tâm và đông bắc của Hoàng đô nước Sở lại có rất nhiều kho thóc và lượng lớn công xưởng nằm trong đất được phong của thế gia môn phiệt, những thứ này không ngừng cung cấp nhân lực vật lực mới cho biên quân.

Thế nhưng khi toàn bộ Hoàng đô nước Sở rơi vào tay giặc, rất nhiều quyền quý mất đi ý chí chiến đấu, rất nhiều thế gia môn phiệt cũng theo đó mà rơi vào tay giặc.

Toàn bộ phần trung tâm và đông bắc của vương triều Đại Sở đều sẽ rơi vào cảnh như rắn mất đầu.

Hơn nữa mất đi sự thống trị của Triệu Hương Phi, lựa chọn của tuyệt đại đa số thế gia môn phiệt càng làm cho người ta không thể nào phỏng đoán được.

Ý vị sâu xa nhất chính là động tác của vương triều Đại Yến.

Nguyên Vũ và Trịnh Tụ chưa bao giờ lo lắng cho sự hao tổn của vương triều Đại Tần, từ lúc bắt đầu chiến tranh, hai người bọn họ đã biểu hiện ra ý định đập toàn bộ tích lũy mấy chục năm vào cuộc chiến này.

Cho nên tiếp theo quân đội vương triều Đại Tần vốn đã rút lui ở biên giới, chắc chắn sẽ tiến hành phản công bằng mọi giá.

Đại Sở đã không còn nhiều phần thắng trong trận chiến này, càng không có cách nào bận tâm đến biên cảnh tiếp giáp với vương triều Đại Yến và vương triều Đại Tề.

Vậy chuyện xảy ra kế tiếp sẽ là vương triều Đại Yến sẽ động binh đúng chỗ, hay lại cảm thấy xu thế không thể ngăn cản, không bằng thừa cơ xuất binh tiến vào lãnh thổ vương triều Đại Sở, chiếm lấy lượng lớn tài nguyên có lợi cho mình ở cảnh nội đông bắc giàu có, lớn mạnh lực lượng vương triều của mình?

Tô Tần cho rằng Yến đế sẽ chọn cái sau.

Một là không có nhiều sự lựa chọn, nhưng đây là một điểm yếu của nhân tính.

Nếu hai nước Yến Tề lưỡng bại câu thương, cho dù quốc lực Đại Tần không còn thì người thắng cuối cùng vẫn là bọn họ (Đại Tần).

Cho nên trong mắt gã lúc này đầy vẻ cảm khái, trong lòng mỉa mai, một bộ phận vẫn là bởi vì điểm này.

......

- Những người kia tới nơi nào?

Một lão nhân đi vào sâu trong một Hoàng cung khác trên thế gian, tiếng quát gần như gầm thét, khiến ánh nến cực lớn bên tường đung đưa muốn tắt.

Đây là Hoàng cung Đại Tề, trên mặt đất trải đá núi màu đen, vách tường cũng là đá thô bình thường, không hoa mỹ giống Hoàng cung nước Sở, hơn nữa có vẻ có chút âm lãnh.

Tề đế mặc y phục màu đen, ngồi trên ghế rồng.

Hai bên người hắn buông lõng tấm vải màn màu đen dài mà rộng, thêu một ít Phù văn kỳ dị.

Những Phù văn này làm cho lực lượng nguyên khí sâu trong Hoàng cung này trở nên rất bạc nhược, cho dù là Tông sư Thất Cảnh đi vào trong này, chỉ sợ chỉ có thể phát huy ra tất cả lực lượng của Tu hành giả Tam Cảnh, Tứ Cảnh.

- Ngài có ý gì?

Nghe lão nhân này gầm thét, Tề đế khiêm tốn mà bình thản nói.

Lão nhân này là Điền Dương hầu, hơn nữa từ bối phận mà nói lại là cữu cữu của hắn. (cữu cữu: ông cậu)

Lão chỉ sợ cũng là tồn tại duy nhất có thể tạo thành uy hiếp đối với ngôi vị Hoàng đế của hắn trong vương triều Đại Tề lúc này.

- Hàn Lạc Ly, Tề Tư Nhân.... Những Tông sư của vương triều Đại Tề chúng ta, còn có những tướng lĩnh kia, hiện tại đã đi đâu?

Điền Dương Hầu tức giận đến mức đôi môi đều biến thành màu tím, lão nói:

- Còn có Hoa Âm tông cùng Mộ Phù công xưởng của chúng ta, ba tháng trước đã ngồi thuyền ra biển. Sao vậy, đến thời điểm này mà ngươi còn muốn gạt ta sao, ngươi rốt cuộc muốn gạt ta đến khi nào!

- Thì ra cữu cữu đã điều tra rõ ràng như vậy rồi.

Tề đế nhẹ giọng thở dài một tiếng, nói:

- Nhưng vẫn là quá muộn.

Trong những lời này của hắn vậy mà còn mang theo thành khẩn cùng nghiêm túc hiếm thấy.

Điền Dương Hầu lạnh lẽo cả người, lập tức hỏi:

- Có ý gì?

- Bọn họ đã đi Hoàng đô nước Sở.

Tề đế nhìn thẳng hai mắt lão, nói:

- Nếu không có gì bất ngờ, sứ đoàn của Đại Tần và Đại Tề ta đã chinh phục được nơi này.

Mặc dù trong lòng sớm đã có dự cảm, song giờ phút này nghe chính miệng Tề đế nói ra, Điền Dương Hầu vẫn chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý lao ra từ trong Thiên linh cái.

- Ngươi điên rồi sao?

- Chuyện xưa bảo hổ lột da, ngươi chưa từng nghe nói tới sao? *bảo hổ lột da (không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương)

- Ngươi ngu ngốc ư?

Đại não lão trống rỗng, tức giận liên tục mắng ba câu, hoàn toàn quên mất việc phân chia quân thần.

Tề đế không đáp lại.

Trong Hoàng cung là một mảnh lặng im.

Nhưng hắn cũng không tức giận, chỉ im lặng nhìn lão, vẫn khiêm tốn như bình thường.

- Ngài không nên nghĩ như vậy.

Khi tiếng hít thở cực kỳ nặng nề của Điền Dương Hầu vang lên trong điện, lão rốt cục cũng khôi phục hô hấp bình thường, Tề đế lên tiếng:

- Ngài nên hỏi ta nguyên nhân thực sự, hơn nữa có một chuyện mà ngài quên mất.

Điền Dương Hầu hít một hơi thật sâu, thanh âm lớn như con trăn già hút nước.

Lồng ngực của lão phồng lên cao, nhưng không nói gì mà chỉ nhìn Tề đế.

Lão đã không che giấu cảm xúc và suy nghĩ của mình.

Chỉ cần Tề đế không thể đưa ra lý do khiến lão tin phục, vậy lão sẽ tiến hành liều chết để cho rất nhiều người tạo phản.

-Vương triều Đại Tần rất mạnh, sau khi biến pháp lại liên tục diệt ba triều Hàn Triệu Ngụy, quốc lực đã cường thịnh đến mức khiến người ta sợ hãi. Vương triều Đại Sở cũng rất mạnh, hai ba mươi năm trước, người nào có thể là đối thủ của bọn họ?

Tề đế nhìn lão, chậm rãi nói:

- Thế nhưng rất nhiều năm về trước, bảy triều cùng sánh vai, có rất nhiều nước nhỏ gọi bảy vương triều lớn nhất này là Thất Hùng, trong Thất hùng này, Đại Tề ta từng là tồn tại mạnh nhất!

- Cữu cữu ngài đừng quên. Sau Tề là Sở, sau Sở mới là Tần.

- Sở Khí đệ nhất thiên hạ, nhưng Đại Tề ta ngày xưa có tên hạ thần(bề tôi) mang theo môn khách của hắn đào tẩu đến nước Sở.

- Kiếm sư Đại Tần đứng đầu thiên hạ, mà Đại Tề ta lại am hiểu nhất thủ đoạn âm thần quỷ vật giảo quyệt tranh đấu cùng quần hùng trong thiên hạ, nhưng ở trăm năm trước, thủ đoạn tu hành mạnh nhất trong thiên hạ lại là của vương triều Đại Tề ta.

- Quốc lực Đại Tề chúng ta đã suy yếu lâu ngày, một là vì đã trải qua nội loạn, mất đi mấy quận thuộc trọng yếu, nhưng nguyên nhân chính là chúng ta mất đi thứ trọng yếu nhất, là truyền thừa quan trọng nhất. (quận thuộc: quận phụ thuộc vào)

- Ta chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về chúng ta. Ai nói ta đang muốn bảo hổ lột da?

Tề đế nhìn ánh mắt đã có chút biến hóa của Điền Dương Hầu, cười khổ nói:

- Rốt cuộc ai là hổ?

Điền Dương Hầu rốt cuộc khó có thể khống chế cảm xúc khiếp sợ của mình, kinh hãi nói:

- Mười hai Vu Thần thủ?

Bình Luận (0)
Comment