- Chẳng lẽ ta thật sự điên rồi sao?
Tề đế nhìn Điền Dương Hầu đang vô cùng khiếp sợ, có chút cảm thán nói:
- Nếu không phải vì mười hai Vu Thần thủ cùng Mộ Phù sơn, ta sẽ liên thủ với Trịnh Tụ, đoạt một chén canh từ trong tay người Sở sao?
Điền Dương Hầu vẫn cảm thấy khiếp sợ khó nói nên lời như trước, sau vài hơi thở mới có chút phục hồi tinh thần lại, run giọng nói:
- Trịnh Tụ thật sự chịu giao mười hai Vu Thần thủ lại cho chúng ta?
Khóe môi Tề đế khẽ nhếch, lộ ra một ý cười khó có thể xác định ý vị bên trong,
- Mười hai Vu Thần thủ đã ở trong triều ta.
Thân thể Điền Dương Hầu chợt cứng đờ:
- Đã ở trong triều ta?
- Mộ Phù công phường đã tiếp nhận và kiểm tra qua, hiện tại đã được đưa đến an vị tại miếu.
Tề Đế mặc dù chỉ trình bày, nhưng tâm tình của mình cũng không khỏi kích động khó bình tĩnh, thanh âm cũng có chút run rẩy:
- Nghi thức tế trời đã sắp xếp xong xuôi, chỉ đợi mười hai Vu Thần thủ này trở về là sẽ tổ chức.
Điền Dương Hầu trầm mặc thật lâu mới chậm rãi bình tĩnh lại.
- Mộ Phù sơn cũng sẽ quay về triều ta?
Lão nhìn Tề đế, nghiêm túc hỏi.
Tề đế khẽ gật đầu,
- Đây vốn là điều kiện khiến Mộ Phù công phường sẵn lòng làm như vậy.
Điền Dương Hầu trầm ngâm không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ánh mắt Tề đế có chút ấm áp, nói:
- Cữu cữu ngài cho rằng ta làm như vậy đáng giá sao?
Điền Dương Hầu chậm rãi gật đầu, sau đó lão hít sâu một hơi, nói:
- Đáng giá thì tự nhiên là đáng giá, mười hai Vu Thần thủ quy vị, Mộ Phù sơn trở về triều ta, cho dù trả giá là sinh mệnh của chúng ta thì đều đáng giá. Chỉ là..." (Quy vị: trở về vị trí cũ)
Tề đế hơi nhíu mày, y nhìn Điền Dương Hầu muốn nói lại thôi, vội hỏi:
Chỉ là cái gì?
Điền Dương Hầu lắc đầu, nhìn y rồi nói:
- Chỉ là ngươi đã quên đi một chuyện, ngươi có lỗi với Yến sư.
Tề đế trầm mặc lại.
- Nếu Yến sư còn sống, hắn sẽ không để Mộ Phù công phường hợp tác cùng Trịnh Tụ đi đối phó nước Sở. Cho nên mặc kệ ở Lộc Sơn Hội minh là do ngươi cố ý hay là vô ý, hắn vẫn sẽ chết. Chỉ khi hắn chết, ngươi mới có thể thực hiện được kế hoạch của mình.
Điền Dương Hầu nói xong, chính mình cũng có chút thống khổ,
- Yến sư là nhân vật được rất nhiều Tu hành giả trong triều chúng kính ngưỡng cùng khát vọng trở thành, hơn nữa hắn còn có truyền nhân lưu lại. Tin tức Hoàng đô nước Sở sụp đổ truyền ra, nếu như ta có thể nghĩ đến điểm ấy, vậy truyền nhân của hắn và rất nhiều Tu hành giả trong triều ta kia cũng sẽ có suy nghĩ như vậy. Họ sẽ không tha thứ cho ngươi.
Tề đế trầm mặc mấy hơi thở.
Sau đó khuôn mặt của y trở nên kiên nghị cùng ngưng trọng một lần nữa,
- Cũng giống như ngài nói, những người này cho dù căm hận, cũng chỉ căm hận ta mà không phải căm hận nước Tề. Chỉ cần có thể làm cho triều đại ta một lần nữa làm hổ, cho dù phải trả giá bằng tính mạng của ta thì cũng là đáng giá.
- Cho nên xin cữu cữu ủng hộ ta.
Y đứng lên từ trên ghế rồng, quay người về phía Điền Dương Hầu khom người hành lễ thật sâu.
Điền Dương Hầu cảm thấy đây là tự nhiên, nhưng y nhìn dáng vẻ của Tề đế, trong lòng ngoại trừ có chút chấn động đối với những tin tức mà hắn nói, lại không có bao nhiêu cảm động.
Bởi vì lão nghĩ đến Yến sư.
Tề đế xưa kia tôn kính và ỷ lại Yến sư hơn nhiều so với bất cứ kẻ nào.
......
......
Ngọn lửa đã lâu không tắt trong Sở đô thiêu đốt nửa bầu trời, dần dần như cháy cùng một chỗ cùng hoàng hôn ở chân trời.
Hướng đông sông lớn.
Xuyên qua hai nước Sở Tề đến nơi cực đông, sau đó lại gập lại một lần sẽ tiến vào cảnh nội Đại Tần, cùng những con sông lớn chảy từ nước Tần giao nhau, hội nhập vào Đông Hải.
Cực đông quận Giao Đông giống như một chiếc răng nanh hẹp dài, một đầu đâm vào đất Tần, một đầu khác đâm ra biển.
Ngoại trừ Linh dược cùng hải thú, châu báu cùng hương liệu trân quý và các vật tư có giá trị kinh người khác ra, thứ quan trọng nhất mà quận Giao Đông sản xuất lại là thức ăn.
Một lượng lớn cá thậm chí có thể đáp ứng một phần ba nhu cầu về thịt của Đại Tần sau khi được chế biến thành hàng khô.
Trong một cơ sở phơi cá, một số lượng lớn cá biển nhỏ chỉ lớn bằng một ngón tay được nấu chín trong nước sôi, trải trên mặt đất hoặc đá phẳng, tỏa ra hơi nóng và mùi tanh trong hoàng hôn lúc này.
Sau mấy ngày phơi nắng, những con cá khô này lại trải qua một lần chế biến đơn giản thành thức ăn, sẽ có thể tỏa ra hương vị tươi ngon, có thể làm cho thức ăn đơn sơ nhất trong khẩu phần lúc hành quân đều có thể trở nên ngon miệng.
Một người phụ nữ mặc áo choàng bằng vải màu vàng ngồi trên ghế tre ngày này qua ngày khác theo dõi quá trình chuyển hóa như vậy.
Rất nhiều lao động trong tầm mắt nàng cũng ngày qua ngày làm công việc như vậy, cho đến khi có một người nam tử trung niên đi vào cơ sở phơi cá trong hoàng hôn lúc này, nhưng cũng không khiến cho những người đó chú ý.
Vẫn phải tới a.
Người phụ nữ này có chút cảm khái thầm lên tiếng, nàng vẫn ngồi quan sát nam tử này, cho đến khi người nam tử trung niên màu da rất đen, rất là thấp mà cường tráng đi tới chỗ phía trước mặt cách nàng không xa, lúc này mới có chút kiêu căng nhẹ giọng hỏi:
- Trương Thập Ngũ?
Nam tử trung niên cười cười, nói:
- Bích Ngọc phu nhân?
Người phụ nữ kia mỉm cười, xem như đã xác nhận.
- Ai có thể ngờ rằng mẹ nuôi của Trịnh Tụ lại sống ở loại địa phương này.
Người nam tử trung niên sờ sờ cái mũi, nói:
- Mùi vị này thật không dễ ngửi.
- Từ nhỏ ngửi thấy mùi gì thì sẽ quen với mùi vị đó, ăn cái gì cũng giống vậy.
Khóe mắt người phụ nữ xuất hiện chút nếp nhăn,
- Huống chi nó muốn tránh để cho ta bị những người Ba Sơn Kiếm Tràng như các ngươi tìm được. Chẳng qua không nghĩ tới các ngươi lại thật sự kiên trì như vậy, tìm được chỗ ta ở.
- Giết thân nhân người khác hoặc là cưỡng ép thân nhân người Tần để khống chế người khác, đây là một trong những thủ đoạn nó thích dùng nhất, nhưng thủ đoạn như vậy cũng không có quá nhiều tác dụng đối với nó.
Người phụ nữ nhìn Trương Thập Ngũ, nói tiếp:
- Cho dù giết ta thì cũng sẽ không làm cho nó có quá nhiều đau lòng, ta đối với nó mà nói chỉ là một người mẹ nuôi. Những người Ba Sơn Kiếm Trường như các ngươi thừa cơ mà vào quận Giao Đông, không phải nên làm chút chuyện có ý nghĩa hơn sao?
- Ai cũng biết sự lãnh khốc vô tình của nàng ta, không cần ngươi phải nhắc nhở.
Trương Thập Ngũ nở nụ cười, y nhìn người phụ nữ này, nói:
- Lợi dụng quận Giao Đông sẽ càng hữu dụng hơn so với việc hủy diệt quận này. Chúng ta biết rằng 'Hoàng Bà Am' không phải chỉ một tòa.
"Hoàng Bà Am" không phải chỉ một tòa, những lời này rất cổ quái, nói vào lúc này cũng rất đột ngột.
Nhưng khi nghe được những lời này, người phụ nữ đang trấn định mỉm cười này chợt đổi sắc mặt, khuôn mặt hồng nhuận trở nên tái nhợt vô cùng.
- Sẽ không có ý nghĩa khi áp chế nàng, nhưng muốn áp chế ngươi thì sao?
Trương Thập Ngũ nghiêm túc nhìn người phụ nữ này,
- Nàng chỉ là con gái nuôi của ngươi, ngươi chỉ nuôi nấng nàng một đoạn thời gian, nhưng thật sự chỉ như thế sao?
- Chỉ có ngươi mới biết vị trí cụ thể của 'Hoàng Bà Am', mới có hải đồ quỹ đạo hành động của nó. Đó là căn cơ thực sự của quận Giao Đông, tài phú cùng phần lớn tích lũy của môn phiệt Trịnh gia đều ở trên đó. (Hải đồ: bản đồ biển)
Sau khi dừng một chút, Trương Thập Ngũ nhìn nàng nói tiếp:
- Ngươi có con trai, có cháu gái mà mình rất yêu thương. Bây giờ nếu chúng ta lấy mạng của họ để đổi lấy hải đồ này, không biết ngươi có muốn không?
Đôi môi của người phụ nữ chợt run rẩy.
Ánh mắt của nàng rơi vào tay Trương Thập Ngũ.
Trong lòng bàn tay y có một khối ngọc trắng hình cá nhỏ bé, đó là vật mà cháu gái nàng yêu thương nhất mang theo trên người.
- Các ngươi thật sự sẽ không giết chết bọn họ, sẽ buông tha chúng ư?
Người phụ nữ run giọng nói.
- Chúng ta sẽ buông tha cho các ngươi.
Trương Thập Ngũ khẽ mỉa mai nói:
- Đến Quận Keo Đông giết vài người, làm cho nàng có chút khổ sở cùng phẫn nộ, đó là chuyện thật sự rất nhàm chán. Điều khiến nàng thực sự thống khổ chính là mất đi toàn bộ quận Giao Đông trợ lực.