Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 681 - Q8 - Chương 9: Thanh Âm

Q8 - Chương 9: Thanh âm Q8 - Chương 9: Thanh âm

Trên mặt đất đang giao mùa giữa xuân và hạ, thậm chí ngay cả vương triều Đại Sở cường đại cũng sụp đổ, nhưng trong hầm sâu dưới lòng đất Trường Lăng, ngay cả nhiệt độ cũng không có bao nhiêu biến hóa.

Hồ Hợi vì ẩn giấu đã lâu, da thịt trên người cũng trở nên trắng bệch khác thường, thậm chí giống như rất nhiều động vật ở dưới đất trong thời gian dài, trên người thậm chí còn hiện lên một ít huỳnh quang u ám.

Song trên người gã lúc này lại không có quá nhiều vết thương, thậm chí không có thêm xiềng xích cùng các cấm chế khác, nhìn qua như có thể hoạt động tự nhiên.

Trong bàn đá trước mặt gã có rất nhiều miếng thịt đẫm máu được cắt thành lát mỏng.

Những miếng thịt này là thịt chuột sống.

Bởi vì Thân Huyền đã cất giữ một lượng lớn thức ăn ở trong hầm này, cho nên thường xuyên có một số con chuột ngửi mùi thức ăn mà đến, những con chuột này hiển nhiên không thể trốn thoát cảm giác của Thân Huyền.

Trên chiến trường hai nước Tần Sở giao chiến lúc này, thịt chuột có đôi khi cũng là đồ ăn khẩn cấp, rất nhiều quân đội đều đào sâu ba thước để kiếm củ thực vật và chuột chống đói, chẳng qua những thịt chuột đặt trước mặt Hồ Hợi hiện tại cũng không được chế biến kỹ, xen lẫn rất nhiều lông chuột cùng bụi bẩn, nhìn qua vô cùng ghê tởm.

Mỗi lần ánh mắt rơi vào những miếng thịt chuột tanh hôi này, Hồ Hợi đều cảm thấy từng đợt nôn ói, song cũng không dám phát ra thanh âm.

Thân Huyền đứng trước người gã cách đó không xa, đang dùng một miếng vải rách nhìn không ra màu sắc lau sạch một lưỡi dao được cố định trên tường.

Vì ở trong hầm ngầm thời gian dài, cho nên động tác của y rất chậm, rất tỉ mỉ, tựa như đang mài giũa ngọc khí gì đó, mượn chuyện này mà giết thời gian. (ngọc khí: đồ bằng ngọc)

- Đào Ngột

Qua hồi lâu, y buông miếng vải trong tay xuống, nói ra hai chữ này, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn Hồ Hợi, nói:

- Ăn nó đi, kỳ thật hương vị rất tốt, sánh ngang với mỹ thực ngon nhất thiên hạ. (mỹ thực: đồ ăn ngon)

"Đào Ngột" là một loại hung thú đã tuyệt chủng từ lâu trong truyền thuyết.

Loại hung thú này chỉ có ghi chép trong thế giới của rất ít người tu hành, thậm chí ngay cả bộ dạng quyền uy như thế nào cũng không được ghi chép kỹ càng.

Cho dù là tuyệt đại đa số Tu hành giả hiện tại cũng hoàn toàn không biết tên loại hung thú này, càng không nhắc tới chữ cực kỳ quái gở này.

Thế nhưng thanh âm của hai chữ này dường như mang theo Ma lực kỳ dị nào đó.

Hồ Hợi ban đầu vẫn luôn không nhịn được buồn ói sau khi nghe được hai chữ này, trên khuôn mặt cực kỳ trắng bệch xuất hiện một vẻ bớt đỏ khác thường, ngay cả trong mắt cũng xuất hiện một loại tham lam trần trụi.

Gã thật sự giống như nhìn thấy mỹ vị ngon nhất trên đời vậy, gần như nhào vào trên đĩa đá.

Gã nhai nuốt từng ngụm từng ngụm, không chỉ ăn hết tất cả thịt sống đẫm máu, ngay cả mỗi một giọt máu tươi trên đĩa đá cũng không bỏ sót.

Thân Huyền im lặng nhìn gã, mặt vẫn không chút thay đổi.

Nhung trong thời gian mấy hơi thở kế tiếp, y lại cúi đầu xuống, nghĩ chắc hẳn có thể nhanh chóng đi ra ngoài xem Trường Lăng phía trên.

......

Phía trên Trường Lăng rất vắng vẻ.

Quạnh quẽ bắt nguồn từ một trận thanh tẩy thật lớn sau khi Dạ Sách Lãnh phản bội chạy trốn cùng Bách Lý Tố Tuyết - Mân Sơn Kiếm Tông giết vào Hoàng cung.

Nhiều quan viên liên lụy trong đó, nhiều người đã chết trong chiến đấu, và nhiều người sợ bị liên lụy nhanh chóng rời đi.

Mấu chốt nhất chính là rất nhiều Kiếm viện cùng chốn tu hành đều biến mất trong một đêm, cũng không phải bởi vì bị quân đội vây quét, mà bởi vì bọn họ rốt cuộc không chịu nổi sự khống chế của Hoàng cung.

Hôm nay có một chỗ một trấn nhỏ náo nhiệt ở bên bờ Vị Hà bên ngoài Trường Lăng.

Đây là một bến cảng nơi có rất nhiều tàu buôn neo đậu, thừa thải bùn đất sét có thể dùng làm đồ gốm, tàu của thương nhân qua lại rất nhiều, cho nên bùn nơi đáy sông bị khuấy lên cũng có màu đỏ, khiến cho cả dòng sông đều ửng đỏ.

Chiến sự biên giới đang kịch liệt, thứ thiếu thốn nhất chính là lương thực.

Tiếp theo là xe ngựa.

Và tự nhiên cũng thiếu thuốc, thứ đặc biệt quan trọng trong số đó là thuốc cầm máu.

Tuy nhiên khi thời tiết trở nên ẩm ướt và nóng, các loại thuốc để loại bỏ tiêu chảy và mủ vết thương đột nhiên trở nên quan trọng.

Hôm nay thuyền dừng ở bên bờ sông trấn nhỏ này phần lớn đều đến từ một ít hiệu buôn quan trọng ở Quan Trung, trong đó người lên bờ đều là chủ sự mà ngày thường khó gặp, hoặc là một ít cự phú trong truyền thuyết.

Nhưng sắc mặt những cự phú Quan Trung này đều rất khó coi.

Bởi vì trước khi mọi người phát hiện tất cả dược liệu trở nên khan hiếm, những cực phú Quan Trung này chợt phát hiện ra số lượng thuốc cầm máu, cùng với đại đa số dược liệu dùng để chế tác thuốc tiêu chảy cùng hạn chế vết thương mủ đều đã bị một phú thương thần bí thu vào trong túi.

Có khứu giác trước tất cả mọi người, tích trữ nguồn lực khan hiếm, điều này không có gì đáng trách trong kinh doanh.

Song rất nhiều dược liệu thành phẩm thuộc về triều đình quản lý, áp chế một ít hiệu buôn phải hoàn thành một số lượng nhất định trong thời gian hạn chế, khi những nguyên liệu này bị người lũng đoạn, hơn nữa vô duyên vô cớ nâng cao giá cả, giá thuốc thành phẩm của những hiệu buôn này xuất ra ngoài lại không có khả năng tăng lên.

Đây không chỉ là vấn đề nhân cơ hội chiến sự để phát tài, quả thực chính là giẫm lên mặt những cự phú Quan Trung, đào tiền từ trong tay áo bọn họ.

Người nào dám làm thế?

Không chỉ có quan viên các ty có quan hệ cực kỳ chặt chẽ với những cự phú Quan Trung này, không chỉ vì Quan Trung có rất nhiều Tu hành giả thành danh, trở thành tướng lĩnh trong quân. Ngay cả tuyệt đại đa số chốn tu hành ở Trường Lăng, hàng năm đều tiếp nhận sự tài trợ của những cự phú Quan Trung này.

Điều duy nhất làm cho những cự phú này không thể nổi giận triệt để chính là, nhân vật thần bí này có được tiền tài rất khủng bố, nếu không sẽ không thể nào có thủ đoạn lôi đình như thế, lặng yên không một tiếng động đã mua đứt hoàn toàn rất nhiều dược liệu, hơn nữa nhân vật thần bí này cho bọn họ cơ hội nói chuyện một chút.

Tạ Liên Ứng được mấy nhân vật trọng yếu trong Quan Trung bao bọc lên bờ, đi về phía một tòa khách sạn u tĩnh nhất trong trấn nhỏ này.

Là người đứng đầu cự phú Quan Trung, loại chuyện gặp phải khiêu chiến này hiển nhiên phải lấy y cầm đầu ra mặt thương lượng, nhưng tâm tư y hiện tại lại không lo lắng trên phương diện này. (cự phú: người giàu)

Sau khi Mân Sơn Kiếm Tông bị diệt, con gái của y là Tạ Nhu học kiếm ở nơi này đã không biết tung tích, mà trước đó thì Tạ Trường Thắng cũng đã bặt vô âm tín.

So sánh với tin tức của hai đứa con trai con gái, đối với hắn mà nói thì chuyện trước mắt cũng không phải là quan trọng nhất.

Song khi y dựa theo yêu cầu của đối phương, một mình một người đi vào tĩnh thất nơi sâu nhất của khách sạn này, một thanh âm đầu tiên truyền vào tai lại làm cho y thoáng cái sửng sốt.

- Cha.

Thanh âm của hai chữ này vô cùng quen thuộc lại có vẻ xa lạ.

- Trường Thắng?

Tạ Liên Ứng mở to hai mắt, không thể tin nhìn người trẻ tuổi trong ánh sáng lờ mờ bao phủ.

Cánh mũi của y không hiểu sao có chút chua xót.

Đó cũng không phải là đứa con trai khiến y lo lắng cả ngày.

Trong ánh sáng mờ ảo kia, đứa con trai chơi bời lêu lổng ngày xưa dường như đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.

- Dùng phương thức này để cho người đến, thu được một cơ hội gặp mặt với người, kỳ thật cũng không phải là vấn đề làm ăn và dược liệu này.

Tạ Trường Thắng khom người thật sâu, hành lễ với người cha mà mình ngày nhớ đêm mong, sau đó nhẹ giọng nói.

- Ý ngươi là sao?

Tạ Liên Ứng ngây người hồi lâu, có chút phục hồi tinh thần lại,

- Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì, ngươi làm sao có thể làm được chuyện như vậy?

Dưới tình huống cha con gặp nhau này, tâm tình Tạ Trường Thắng rất kích động, hai tay run rẩy trong tay áo, nhưng khuôn mặt của hắn lại cực kỳ nghiêm túc, hắn không trả lời vấn đề này của cha mình, chỉ nhanh chóng nhẹ giọng nói:

- Trịnh Tụ đang muốn động thủ với Quan Trung chúng ta.

Bình Luận (0)
Comment