- Ngươi có ý gì?
Tạ Liên Ứng cũng không phải là Tu hành giả cường đại, nhưng có thể trở thành cự phú Quan Trung đương nhiên cũng là nhân vật quen với sóng gió. Y nhanh chóng bình tĩnh lại sự kích động trong lòng, nhìn thật sâu đứa con trai có hơi xa lạ của mình, sau đó hỏi lại những lời này.
- Nàng ấy muốn xây dựng ba công xưởng, mượn tạm công tượng của tất cả các nhà, còn hỏi vay tiền tất cả gia tộc.
Tạ Trường Thắng trả lời vô cùng đơn giản, thậm chí có thể nói là thô thiển:
- Nhưng bất luận là mượn người hay là mượn tiền tạm thời cũng sẽ không trả. Không đến một năm, chỉ sợ tất cả các nhà ở Quan Trung bây giờ sẽ chỉ còn lại xe ngựa buôn bán các loại bông vải áo gai, gạo và một ít kim thiết, đa số cũng sẽ không ở trong tay các nhà.
Sắc mặt Tạ Liên Ứng thay đổi liên tục.
Hiện tại, nguồn lợi lớn nhất của cự phú Quan Trung thật ra cũng không phải là tiền bạc lưu thông, mà là ở một số nhu yếu phẩm hàng ngày tiêu tốn rất nhiều tiền, quần áo và thực phẩm đương nhiên là ưu tiên hàng đầu.
- Mặc dù mượn cớ nhu yếu phẩm rất cần thiết thời chiến, nhưng các nhà đều có quyền cân nhắc, cũng không thể nàng nói cái gì là có cái đó, nàng cũng không dám khiến mọi người tức giận.
- Không phải là mọi người tức giận.
Nghe cha mình nói, Tạ Trường Thắng lắc đầu:
- Thích gia sẽ là nhà đầu tiên đồng ý, Đồng gia cũng vậy. Đến lúc đó nàng muốn thực sự đối phó chỉ có Tạ gia và Thẩm gia.
- Thích gia và Đồng gia sẽ đồng ý?
Sắc mặt Tạ Liên Ứng triệt để thay đổi.
Nếu như trong mấy nhà cự phú quan trọng nhất Quan Trung có một nửa đột nhiên đào ngũ, vậy những người còn lại sẽ không thể chịu được áp lực từ Trường Lăng.
- Có một số việc phụ thân có thể còn chưa biết.
Tạ Trường Thắng nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của cha mình, nhẹ giọng chậm rãi nói:
- Đinh Ninh chưa chết, hơn nữa hắn chính là truyền nhân của Cửu Tử Tằm.
Lông mày Tạ Liên Ứng nhảy dựng lên, nhất thời nói không nên lời.
- Bây giờ con mất tích không thấy, phụ thân, người có thể coi như đã chết, nhưng còn có tỷ tỷ. Tỷ ta được truyền thừa từ Mân Sơn Kiếm Tông, giống như Tịnh Lưu Ly, là người được chân truyền của Bách Lý tông chủ. Chỉ vì điều này, Trịnh Tụ sẽ không đối đãi Tạ gia chúng ta như những nhà khác. Đương nhiên Thẩm gia cũng giống như vậy.
Tạ Trường Thắng nhìn y, nói tiếp:
- Đây cũng là nguyên nhân thực sự khiến ta mạo hiểm đến gặp người lúc này.
Tạ Liên Ứng trầm mặc hồi lâu.
Y phải lấy lại tinh thần và tỉnh táo từ những tin tức quá mức khiến người ta kinh hãi.
- Cho nên bây giờ ngươi hoàn toàn đi cùng một chỗ với người của Ba Sơn Kiếm Tràng?
Y mở miệng hỏi một câu.
- Bênh người thân không cần đạo lý.
Tạ Trường Thắng khẽ gật đầu, nói:
- Đây là lựa chọn của người trẻ tuổi chúng ta, người có thể không cần đồng ý. Nhưng ta hy vọng người và mẫu thân sẽ luôn được an toàn.
- Các ngươi đều từ ta nuôi nấng, dạy cũng là do ta dạy. Sao có thể nói là không cần đồng ý?
Tạ Liên Ứng nặng nề hừ một tiếng:
- Nếu ngươi cảm thấy ta sẽ cắt sạch quan hệ với các ngươi, đứng về phía Trịnh Tụ, vậy ngươi cũng xem thường ta quá.
Tạ Trường Thắng cười cười, không tiếp tục tranh luận với cha mình nữa mà lập tức nghiêm túc:
- Thẩm gia cũng là gia tộc hiểu lý lẽ, nếu phụ thân tự mình ra mặt, có lẽ sẽ rất dễ dàng thuyết phục họ. Hiện tại, giá cả của những dược liệu trong tay ta sẽ không hạ thấp, ngươi và Thẩm gia có thể ép buộc các nhà còn lại cũng tiếp nhận cái giá này. Trước khi Trịnh Tụ động thủ, tiền tài của Tạ gia và Thẩm gia phải qua tay ta.
- Nếu như thành công theo lời ngươi nói, đó không chỉ là chúng ta và Thẩm gia, mà các nhà còn lại trong Quan Trung cũng có một khoản lớn sẽ bị ngươi thu hết vào túi.
Tạ Liên Ứng có chút cảm khái nhìn Tạ Trường Thắng, nói:
- Bản thân tiền vốn ngươi chơi quá lớn, toàn bộ Quan Trung lại bị ngươi ném qua ném lại như mấy quả cầu tuyết. Ngươi định sẽ làm gì tiếp theo... Ta đã từng dạy ngươi, trứng không thể được đặt trong một giỏ, khoản tài phú như vậy đặt hết ở trên người ngươi, ngươi không cảm thấy nguy hiểm sao?
- Ta biết phụ thân lo lắng ta sẽ bảo vệ tài phú như vậy như thế nào, nhưng đối với ta mà nói đó, đó không phải là vấn đề.
Tạ Trường Thắng cười cười, nói:
- Phụ thân ngài đã quên biệt danh của ta ở Quan Trung, chuyện ta am hiểu nhất, chính là mang toàn bộ số tiền tài này nhanh chóng tiêu sạch.
Tạ Liên Ứng gật đầu, cũng không có ý cười gì, chỉ rất nghiêm túc hỏi:
- Tiêu như thế nào?
- Cảnh nội nước Sở nội loạn, quân đội hai nước Tần Sở còn phải dây dưa rất lâu ở Nam cảnh và Bắc cảnh, không chỉ là quân đội vương triều Đại Tần ta ở trong cảnh nội nước Sở, mà quân đội của Đại Yên và Đại Tề cũng đang phân chia vùng đất của vương triều này. Chỉ cần Yến, Tề không bị vương triều Đại Tần ta tiêu diệt, loại cục diện hỗn loạn này còn không biết sẽ kéo dài bao lâu. Huống chi trước mắt, Đại Tần ta thoạt nhìn cũng không có năng lực nhanh chóng thôn diệt hai nước Yến, Tề. Loại thời điểm này, chỉ cần tài đại khí thô, hơn nữa cam lòng tiêu tiền, muốn ở chiêu binh mãi mã ở đất Sở, không phải là vấn đề lớn gì.
Tạ Trường Thắng rất bình tĩnh nói:
- Chưa kể đến việc ta sẽ được các nàng như Triệu Hương Phi ủng hộ.
Ánh mắt Tạ Liên Ứng hơi nheo lại.
Trong loạn thế quần hùng đồng khởi, đây không phải là chuyện thương nhân làm, quá mức nguy hiểm, nhưng những chuyện này so với việc Tạ Trường Thắng làm bây giờ, hình như cũng không có khác biệt gì quá lớn.
- Thẩm gia sẽ đồng ý.
Tạ Liên Ứng chậm rãi gật đầu, nhìn Tạ Trường Thắng nói:
- Không cần ta thuyết phục quá nhiều, bản thân bọn họ lúc trước đã tìm ta nói qua chuyện của Thẩm Dịch. Đối với bọn họ mà nói, Thẩm Dịch quan trọng hơn so với một ít tài sản. Mấu chốt nhất, ném vào trên người Ba Sơn Kiếm Tràng cũng là một giao dịch không tồi, huống chi ngay cả ta cũng đặt cược vào con trai và con gái của mình.
- Như vậy thì làm phiền phụ thân.
Tạ Trường Thắng nhìn Tạ Liên Ứng thật sâu, đột nhiên không nhịn được tiến lên một bước, ôm lấy phụ thân mình, sau đó nói:
- Ta không thể ở lại chỗ này quá lâu, sau khi chuyện nơi này chấm dứt, ta hy vọng phụ thân mau chóng lui ẩn.
- Vậy tùy ngươi an bài.
Cánh mũi Tạ Liên Ứng hơi chua xót, nhìn con trai đã lui vào bóng tối phía trước, cuối cùng nói:
- Mẹ ngươi rất nhớ các ngươi.
Tạ Trường Thắng gật đầu, không nói gì nữa, thông qua một cánh cửa bí mật phía sau rời đi.
- Không nói được.
Tạ Liên Ứng ra cửa, nói một câu này với một ít chủ sự Quan Trung đang chờ đợi. Trước khi đám nhà giàu Quan Trung hết phẫn nộ, y nói tiếp:
- Mặc kệ như thế nào, trước tiên mau chóng ứng phó tình cảnh trước mắt rồi nói sau, Tạ gia ta đi đầu.
…
- Triệu Yêu Phi muốn thông qua chỗ của ta đi qua, nàng dựa vào cái gì? Nàng được coi là người Sở sao?
- Hiện tại trong Đô thành, phần lớn người dẫn đầu đầu nhập vào Tần Tề đều là sủng thần Liêu Lăng Quân mang về từ Trường Lăng. Ngẫm lại những người này, thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
- …
Trong một phòng nghị sự trên đất Sở, cách Tạ Trường Thắng và Tạ Liên Ứng rất xa, có hơn mười người đang ngồi ngay ngắn.
Toàn bộ khuôn mặt của những người này ẩn trong ánh sáng âm u, nhưng tất cả đều lạnh lẽo, tản ra khí tức u ám nguy hiểm nhất định mà chỉ có những kẻ có quyền thế cường đại mới có được.
Đây chính là quý tộc ở các quận Nam Tuyền thuộc phía đông đất Sở.
Vương triều Đại Sở có thói quen gọi năm quận Nam Tuyền, Thanh Sơn, Hà Lạc, Đô Lễ, Quân Sơn là các quận Nam Tuyền, đó là bởi vì trong các quý tộc thực tế thống trị năm quận này có ba cái ở quận Nam Tuyền.
Trong miệng của một số quan viên Sở đô ngày xưa, những quý tộc này thường gắn liền với những từ như ‘man rợ’, ‘lang sói’, ‘thổ phỉ’.