*Lệnh của Kiếm thủ đứng đầu thiên hạ
Các quý tộc quận Nam Tuyền ở vương triều Đại Sở đặc thù ở chỗ, những quý tộc này không chỉ có được tài phú tích lũy kinh người giống như phú thương Quan Trung của vương triều Đại Tần, hơn nữa còn có lượng lớn người tu hành cùng quân riêng, bên trong không thiếu Tu hành giả Thất Cảnh cường đại.
Tất cả các quý tộc đều có thể sở hữu Tu hành giả môn khách, nhưng đối với một vương triều mà nói, số lượng quân riêng không nhỏ hiển nhiên sẽ là một loại uy hiếp. Các quý tộc quận Nam Tuyền sở dĩ có thể có được đặc quyền sở hữu quân riêng, là bởi vì xưa kia những quý tộc này đã có cống hiến rất lớn đối với vương triều Đại Sở, rất nhiều người trong đó đều là bằng hữu và tướng dưới trướng Tiên đế.
Mà sở dĩ sau khi được Tiên đế ân điển, có được đất phong cho Vương hầu của năm quận rất nhiều năm, các quý tộc quận Nam Tuyền còn có liên hệ mật thiết cùng các chữ "Dã man", "Sói dữ", "Kẻ cướp", đó là bởi vì năm xưa những quý tộc này thực sự xuất thân từ mã tặc cùng sơn phỉ tặc.(giặc cướp cưỡi ngựa và giặc cướp chiếm núi làm vua)
Những người này năm đó cũng mang theo quân của riêng mình gia nhập vào dưới trướng Tiên đế, cũng giành được công lao to lớn vì bình định giang sơn và khai cương lập quốc cho ngài.
Bởi vì có quan hệ đặc biệt với Tiên đế, cho nên những quý tộc này được hưởng thụ rất nhiều đặc quyền, phong cách làm việc của bọn họ còn dã man hơn nhiều so với những quyền quý cẩn thận ưu nhã ở Sở đô kia.
Trước khi Lộc Sơn Hội minh diễn ra, kỳ thật Triệu Hương Phi đã nhúng tay vào triều chính rất nhiều năm, nàng không có nhiều khoan dung khi đối xử với những quý tộc của quận Nam Tuyền này, mặc dù chỉ bức bách lực lượng của những quý tộc này mà không trực tiếp dẹp bỏ quân riêng của bọn họ, nhưng hiển nhiên cũng làm một ít an bài phòng bị, ví dụ như thiết lập cứ điểm ở ngoài năm quận này, hạn chế số lượng xe ngựa bán đến năm quận, quy định Phù khí cấp bậc cao nhất mà quân riêng có thể có được …vân vân.
Song điều khiến cho Chư quận Nam Tuyền hoàn toàn ác liệt cùng Triệu Hương Phi chính là "Trứu sinh án".
Con trai trưởng Trứu Nhược của môn phiệt họ Trứu trong ba đại quý tộc quận Nam Tuyền đã âm thầm nhúng tay khống chế việc tuyển chọn và thăng chức quan viên cấp thấp của rất nhiều quận huyện đông Đại Sở, thế cho nên rất nhiều người mua chức quan đến những quận huyện nhỏ rời xa Sở đô kia hoành hành, địa vị của Trứu Nhược ở những quận huyện kia càng như một tay che trời, cuối cùng bị điều tra ra, các quận Nam Tuyền làm ra rất nhiều nhượng bộ, liền muốn bảo trụ mạng sống cho Trứu Nhược, nhưng Triệu Hương Phi lại không nề tình cảm, vẫn theo luật chém đầu hắn. Ngay cả một số quan chức nghĩ cách dàn xếp trong vụ án đó cũng bị xử lý sạch sẽ.
Sau đó nếu con cháu các quận Nam Tuyền phạm tội, thường thường sẽ bị xử phạt càng nghiêm khắc hơn, lần này hai nước Tần Sở giao chiến, các quận Nam Tuyền cũng bị điều động rất nhiều tài nguyên, một ít đệ tử tu hành quan trọng của các quận này ở Sở đô cũng bị phái đến biên quân, rất nhiều người thậm chí còn trực tiếp bị phái đi nơi nguy hiểm.
Một chiêu này cực kỳ độc ác, vì bảo hộ những đệ tử trọng yếu kia, các quận Nam Tuyền cũng không thể không phái một ít Tu hành giả cường đại đi theo.
Hiện tại biên cảnh đến trung tâm nước Sở đều loạn, rất nhiều tin tức không thông, cũng không biết những đệ tử trọng yếu và Tu hành giả kia có thể sống sót hay không.
Lúc này mặc dù không biết tính toán kế tiếp của Triệu Hương Phi, nhưng từ hướng đi của đại quân động mấy ngày nay mà xem, tàn binh của các đội quân chủ lực trong quận Dương Sơn, đều mơ hồ như đang lui về hướng năm quận Nam Tuyền.
Các quận Nam Tuyền hiển nhiên cực kỳ căm hận Triệu Hương Phi, song đây dù sao cũng là việc nước, nếu ngược lại dùng quân riêng tiến hành ngăn cản, để cho quân Sở đang lui về lại chịu địch tập kích phía sau lưng, những quý tộc năm quận Nam Tuyền này mặc dù không thèm để ý đến ghi chép trên sử sách, nhưng không biết sẽ nghênh đón bao nhiêu lửa giận của người Sở.
Cho nên tuy một ít quý tộc thống hận mắng chửi không thôi, nhưng trận đại nghị kéo dài gần nửa canh giờ này vẫn chưa có thể đạt được thống nhất cuối cùng. (Đại nghị: cuộc nghị luận quy mô lớn)
Theo thời gian trôi qua, những người lúc trước tranh cãi kịch liệt nhất cũng đã ngừng lại, ánh mắt dần dần ngưng tụ trên người ba người ở giữa.
Trên cơ thể người ở chính giữa ba người có khí tức u ám mà nguy hiểm nồng đậm nhất, chính là chủ sự của quý tộc mạnh nhất quận Nam Tuyền.
Một người nam tử trung niên áo tím trong đó vẫn chưa từng liếc mắt nhìn ai, khuôn mặt y gầy gò, từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, trên sợi tóc trắng tản ra từng luồng ý lạnh như đao phong, chính là gia chủ Trứu gia - Trứu Trầm Vân, cũng là cha của Trứu Nhược.
Khi y rốt cục hơi hơi ngẩng đầu lên, toàn bộ phòng nghị sự hoàn toàn yên lặng xuống.
- Ta mặc kệ các ngươi nghĩ như thế nào.
Trứu Trầm Vân không nhìn bất cứ kẻ nào, y chỉ tự mình nói:
- Đối với Trứu gia ta mà nói, tất cả người Sở đều có thể qua, nhưng nàng thì không thể.
Thân thể mọi người hơi chấn động.
Y nói tiếp:
- Khi Sở đô chúng ta chưa bị phá, nàng là Thái hậu, có danh phận là vợ Tiên đế, nhưng hiện tại nước đã mất, nàng còn được coi là Thái hậu sao? Thậm chí nàng còn không phải là người Sở chúng ta.
Không ai phản đối.
Hầu hết mọi người chẳng qua chỉ chờ đợi ý kiến của y.
Lúc này không có ai phản đối, đã đại biểu cho chuyện này được quyết định.
Sắc mặt một tên chủ sự dưới trướng hơi nguội, gã vội lên tiếng lấy lòng:
- Đã như vậy thì chúng ta lập tức truyền ra tin tức, những người còn lại có thể vượt qua, mà nàng thì không thể. Hoặc là trực tiếp để cho nàng tự sát?
- Ta đã muốn nàng chết từ sớm. Mặc dù rất nhiều người nói nàng có phương pháp trị quốc, song đó là thành quả mà Tiên đế thừa kế cho nàng. Ta ngược lại cũng rất muốn nhìn một chút, nếu ta nói để cho nàng tự sát đổi lấy đường sống của quân Sở, nàng sẽ đáp lại như thế nào.
Trứu Trầm Vân đột nhiên cười lạnh.
Tiếng cười quanh quẩn trong đại sảnh nghị sự âm u này, trong lúc nhất thời lại không có ai tiếp lời.
Hận ý của đại đa số người đối với Triệu Yêu Phi cũng không trực tiếp cùng mãnh liệt như y, trong mắt bọn họ, phương thức quá mức kịch liệt thường thường sẽ kéo người vào vực sâu.
Cũng đúng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Một người dựa theo quy củ nhẹ nhàng gõ ở trên của mấy cái, sau đó đẩy cửa đi vào.
Đại sảnh nghị sự chính là sản nghiệp của Trứu gia, người tiến vào lúc này cũng là quản sự đắc lực của bọn họ.
Lúc người này đẩy cửa đi vào sảnh nghị sự, lông mày Trứu Trầm Vân liền không kìm được nhíu lại.
Bởi vì quen thuộc, cho nên y có thể cảm nhận được người này cổ quái trước tiên.
- Chuyện gì?
Thanh âm lạnh lùng của y lại vang lên.
Rất nhiều đại nhân vật quý tộc còn lại đang có mặt ở đây, cho nên y không muốn có chuyện gì bất ngờ và thất lễ xảy ra.
- Ba Sơn Kiếm Tràng.
Tên quản sự Trứu gia này hít sâu một hơi, khom người hành lễ với tất cả những người này, đồng thời thanh âm khẽ run nói ra bốn chữ này.
Trứu Trầm Vân cùng những chủ sự này đều chấn động trong lòng, lại nhìn tên quản sự này, hiện tại gã đã đứng dậy, vươn tay ra.
- Ba Sơn Kiếm Tràng phát Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh tới.
Giọng nói của gã thậm chí còn run rẩy hơn.
Trên tay gã có một mảnh lệnh bài hình kiếm dài nửa thước, có kiếm quang sắc bén phun ra nuốt vào cực kỳ tự nhiên.
Một mảnh thanh âm hít thở khí lạnh đồng thời vang lên.
- Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh? Ba Sơn Kiếm Tràng cho dù có người còn sống sót, nhưng chẳng lẽ còn có thể tính là Kiếm thủ thiên hạ sao?
Thời gian một hơi thở qua đi, một thanh âm kính sợ vang lên.
Song kế tiếp lại là yên lặng càng lâu hơn, không ai lên tiếng đồng thuận hoặc là phản đối, bầu không khí đè nén đến đáng sợ, ngay cả người phát ra thanh âm kinh sợ kia, sắc mặt cũng dần dần chuyển trắng.
Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh chính là lệnh bài của Kiếm thủ Vương Kinh Mộng ở Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa, thấy lệnh như gặp người.
Ngày xưa Ba Sơn Kiếm Tràng đứng đầu thiên hạ, lệnh này vừa ra, gần như không ai dám làm trái ý nguyện.
Nhiều năm sau, Ba Sơn Kiếm Tràng đã không còn tồn tại... Nhưng cũng chính vì như thế, rất nhiều năm sau, Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh này đã xuất hiện trở lại.
Điều đó có nghĩa là gì?
Hô hấp của Trứu Trầm Vân dần dần trở nên khó khăn, y có chút cứng ngắc chậm rãi ngẩng đầu lần nữa, nhìn tên quản sự này, nói:
- Người truyền lệnh nói gì?