- Nghênh đón Triệu Hương Phi.
Hô hấp của tên quản sự này cũng có chút gian nan, gã nâng một mảnh lệnh bài hình kiếm nho nhỏ kia, lại nặng nề giống như nâng một ngọn núi nhỏ.
"Nghênh đón Triệu Hương Phi", đây là bốn chữ cực kỳ đơn giản, nhưng lại đại biểu cho ý nghĩa phi phàm.
Bởi vì nghênh đón và chỉ để cho Triệu Hương Phi quá cảnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nghe được bốn chữ này, đồng tử Trứu Trầm Vân trong nháy mắt co rút lại, sau đó như phun ra hỏa diễm như thực chất.
Tiếng cười lớn của y vang lên trong đại sảnh nghị sự cực kỳ áp lực này, giống như thủy triều không ngừng dao động:
- Chưa nói đến chuyện Ba Sơn Kiếm Tràng ngày nay đã không còn như xưa, cho dù là tông môn này năm đó... Bọn họ là người Tần, chẳng lẽ người Tần có thể quản chuyện của người Sở chúng ta?
Trong lúc nhất thời không có người lên tiếng.
Trong lòng rất nhiều người ở đây đều có loại ý vị rét lạnh.
Thậm chí trong lòng rất nhiều người cũng không nhịn được suy nghĩ, nếu là Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó thật sự muốn quản loại chuyện của quý tộc bọn họ, thì vẫn có thể thật sự quản được.
Năm đó khi Ba Sơn Kiếm Tràng cường thịnh nhất, Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh thật sự giống như Minh Chủ lệnh trong thế giới người tu hành.
Nếu lúc đó Ba Sơn Kiếm Tràng muốn môn phiệt như các quận Nam Tuyền chết đi, bọn họ có một trăm phương pháp khác nhau có thể dễ dàng làm được.
Bởi vì lực lượng của các quận Nam Tuyền lúc đó có thể ép ra, tuyệt đối không thể mạnh như Cửu Hoa Kiếm Môn, mà Cửu Hoa Kiếm Môn lúc đó đã bị tiêu diệt đầu tiên trước cả khi Đại Tần san bằng ba triều bởi vì cự tuyệt Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh, đây chỉ là chuyện trong một đêm mà thôi.
- Không nên thất thố.
Một thanh âm trầm thấp mà già nua vang lên, người lên tiếng chính là lão giả bên cạnh Trứu Trầm Vân, Công Dương Kích, là người đứng đầu quý tộc Công Dương thị, một trong ba đại quý tộc Nam Tuyền.
Lão giả mặc áo bào màu tím vàng này là một trong những tướng lĩnh dưới trướng Tiên đế năm đó, đồng dạng cũng là trụ cột của những quý tộc các quận Nam Tuyền.
Lão híp mắt lại, trong khe mắt nhỏ như tơ nhện dấy lên hào quang khi giết chóc trên chiến trường xưa kia.
Nói thật trong lòng lão có chút bất mãn đối với thái độ của Trứu gia cho dù là án xử trí Trứu Nhược năm đó, lão cũng cảm thấy Trứu gia tự mình quấy lên động tĩnh mưa gió quá lớn, thế cho nên không cách nào dừng.
Nhưng từ ý nghĩa nào đó mà nói, lợi ích của các quận Nam Tuyền là nhất trí, cho nên các nhà chỉ có thể buộc chặt lại với nhau, nếu không sẽ không hề tạo ra được lực lượng đủ thuyết phục.
- Trước tiên bàn về thật giả.
Lão nhìn chằm chằm mảnh Kiếm lệnh kia, vẫn híp mắt như trước, nhưng lại lạnh giọng phun ra bốn chữ này.
Ngoại trừ lão ra, tất cả mọi người trong sảnh này giống như đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh.
Đó mới là điểm mấu chốt.
Lúc phản đối Triệu Hương Phi quá cảnh, tất cả mọi người đã cân nhắc việc đứng đối lập với Ba Sơn Kiếm Tràng, nhưng Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh này sở dĩ có thể trùng kích tâm thần bọn họ một cách to lớn như vậy, là bởi vì nó đại biểu cho Vương Kinh Mộng.
Chỉ có Vương Kinh Mộng ở Ba Sơn Kiếm Tràng mới là biểu tượng vô địch.
Chỗ đặc thù và khiến người ta kinh hãi nhất của Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh là bởi vì trên Kiếm lệnh sẽ có hóa giải đối với bí kiếm của đối phương, còn chỉ ra chỗ thiếu sót và cách phá giải, đồng thời còn có thể sửa chữa, làm cho uy lực của bí kiếm càng mạnh hơn.
Chỉ ra những thiếu sót trong chiêu kiếm của đối thủ và đề xuất sửa đổi để làm cho nó mạnh mẽ hơn, đây là cho ra một phần lễ lớn, dùng lễ bái sơn.
Nhưng đồng thời hiển nhiên cũng là một loại chấn nhiếp cùng uy hiếp trần trụi, như nói cho đối thủ biết, muốn phá chiêu kiếm của các ngươi thì cực kỳ đơn giản.
Kiếm kinh của các tông môn, gia tộc đều là thành quả của việc dung hợp bí mật lưu truyền rất nhiều năm và kinh nghiệm của nhiều đời Tu hành giả, chiêu kiếm cường đại cũng không lưu truyền ra bên ngoài, Tu hành giả bên ngoài muốn nhìn xem đều sẽ rất khó, càng không cần phải nói đến việc hiểu rõ sâu sắc Kiếm lý trong đó.(Kiếm lý: nguyên lý về kiếm)
Nhân vật Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó được xưng tụng là xem qua chiêu kiếm của tất cả tông môn trong thiên hạ, cũng chỉ có mỗi mình Vương Kinh Mộng mà thôi.
......
Trứu Trầm Vân hít sâu một hơi.
Y cũng trấn định tâm thần.
Thực sự phản ứng của y lúc trước có chút thất thố, hiện tại điều quan trọng nhất chính là tranh luận Kiếm lệnh này là thật hay giả trước tiên.
Y vươn tay về phía trước, nắm phiến Kiếm lệnh mỏng manh này trong tay.
Trong nháy mắt sau đó y lại không thể trấn định, tay y chợt rung động cực độ.
Y cắn răng thật chặt, thậm chí còn làm cho người ta nghe được tiếng ma sát rất nhỏ trên răng.
Gần như không dừng lại chút nào, y đưa Kiếm lệnh cho Công Dương Kích ở bên cạnh.
Công Dương Kích chỉ liếc mắt nhìn một cái.
Tay lão không run rẩy, nhưng ánh mắt híp lại gần như ngay cả khe hở cũng không thấy.
- Tốt, rất tốt.
Không biết đại biểu cho loại cảm xúc gì, lão liền nói ra ba chữ này.
Sau đó lão ngẩng đầu lên, nhìn mọi người ở bên dưới, nói ra tên của ba chiêu kiếm:
- Loạn Vân Phi Độ
- Sát Na Phong Hoa (Trong nháy mắt phong hoa.)
- Thiên Thạch Băng
Chỉ ba chiêu, nhưng lại thuộc về ba nhà, là những chiêu kiếm bí mật uy lực mạnh nhất trong ba nhà đại quý tộc bọn họ.
Lấy "Loạn Vân Phi Độ" của Trứu gia làm ví dụ, Trứu gia hiện tại cũng chỉ có ba người mới có thể lĩnh ngộ và sử dụng, song phiến Kiếm lệnh này lại chỉ dùng vài câu đã nói rõ sơ hở trong đó, cùng với phương pháp cải tiến.
......
Toàn bộ đại sảnh nghị sự lại rơi vào trầm mặc.
Ngay cả bản thân bọn họ cũng không ngờ Ba Sơn Kiếm Trường có Vương Kinh Mộng cùng Ba Sơn Kiếm Trường không có người kia lại mang đến cho mình áp lực tâm lý khác nhau như vậy.
- Một chiêu cờ tốt
Thanh âm của Công Dương Kích lại vang lên.
Sau khi nghe được thanh âm như vậy, nhiều người ngẩng đầu lên, bối rối nhìn lão.
- Ý ta là Cửu Tử Tằm kia, hoặc có thể nói thật sự là Vương Kinh Mộng.
Công Dương Kích nở nụ cười có chút tự giễu,
- Nguyên Vũ vì tiêu diệt hắn cho nên kết luận hắn không phải là truyền nhân của Cửu Tử Tằm, mà là chính nó sống lại. Hiện tại hắn cứ đơn giản thuận thế mà làm, phát ra Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh này.
- Phán đoán của Nguyên Vũ, cộng thêm Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh này, cho trên đời sau này còn có ai dám hoài nghi hắn là Cửu Tử Tằm sống lại?
- Truyền nhân Cửu Tử Tằm và Cửu Tử Tằm sống lại, sức nặng trong lời nói của bản thân Vương Kinh Mộng là khác nhau.
Khác biệt ...
Khác biệt rất lớn đấy ...
Thanh âm cuối cùng trong câu nói của Công Dương Kích không ngừng quanh quẩn trong đại sảnh âm u, như chùy lớn không ngừng đánh vào trái tim những người ở đây.
- Vậy chúng ta phải làm gì?
Có người rốt cục khó có thể chịu đựng được loại áp lực này, nhịn không được lên tiếng nói:
- Chẳng lẽ chúng ta thật sự xuất quân nghênh đón Triệu Hương Phi sao?
- Đây hẳn không phải là chuyện chúng ta có thể hoàn toàn quyết định chứ?
Công Dương Kích khẽ cười cười mỉa mai, đảo mắt nhìn Trứu Trầm Vân ở bên, cùng với một nam tử trung niên ngồi trong một góc không ai chú ý bên dưới y.
Đó là gia chủ Hạ gia.
Ở trong các quý tộc Nam Tuyền, Hạ gia chỉ đứng ở mức trung, hạ lưu.
Lúc này đối mặt với ánh mắt trào phúng của Công Dương Kích, đầu nam tử trung niên này hơi thấp, nhưng chỉ im lặng không nói.
Công Dương Kích như có chút mệt mỏi rụt người lại, nhẹ giọng tự giễu:
- Cho dù ta đồng ý xuất quân nghênh đón Triệu Hương Phi, cuối cùng còn phải xem ý của hai người kia.
Nghe những lời này của lão, có vài người ở đây bỗng nhiên hiểu ra, có vài người lại càng thêm mê hoặc.
Song mặc kệ hiểu rõ hay là không rõ, ít nhất ngay cả Công Dương gia cũng đã tỏ vẻ khuất phục Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh kia.
"So sánh với sinh tử, mặt mũi đều là thứ không quan trọng. Huống chi cúi đầu trước Vương Kinh Mộng cũng không hề mất mặt."
Trong ánh mắt lão liếc xéo qua, chỉ thấy Trứu Trầm Vân bên mình vẫn phẫn nộ khó tả như trước, Công Dương Kích liền dứt khoát nhắm mắt lại, ở trong lòng khẽ tự giễu.