Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 685 - Q8 - Chương 13: Trơ Trẽn

Q8 - Chương 13: Trơ trẽn Q8 - Chương 13: Trơ trẽn

Công Dương gia có thể không thèm để ý đến thái độ của tuyệt đại đa số người Sở, nhưng lại lặng lẽ khuất phục Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh, đó là bởi vì lực lượng của vài người đến một cấp bậc nhất định đã không thể dùng tài phú cùng số lượng quân đội để chống lại.

Cho nên khi Công Dương Kích nói cuối cùng vẫn phải xem ý của hai người kia, rất nhiều môn phiệt ở đây mặc dù cũng không biết hai người kia là ai, nhưng đều biết hai người mà lão nói nhất định là Tông sư không tầm thường, là tồn tại mà Tông sư Thất Cảnh có thể so sánh được.

Hơn nữa hai gã Tông sư này chắc chắn có liên quan đến Trứu gia cùng với Hạ gia.

Khi Trứu Trầm Vân đi ra khỏi đại sảnh nghị sự này, tiến về phía hậu viện sâu thẳm của Trứu gia, đi lại trên bóng cây pha tạp của những đại thụ đã có trên trăm năm tuổi, cơn giận trong lòng gã dần dần an tĩnh lại, phát giác có chút thời điểm tâm tình của mình ngày hôm nay đã sớm bị thái độ của người trong nhà ảnh hưởng.

Bởi vì thái độ của người trong nhà đối với Triệu Hương Phi và Ba Sơn Kiếm Tràng đã không cách nào hòa giải, cho nên thái độ cùng lập trường của y vô hình chung đã bị lây nhiễm.

Quý tộc địa phường thường sẽ có vẻ rộng rãi hơn so với quý tộc Sở đô, là bởi vì trong lãnh địa của mình, gần như có được đất đai có thể mở rộng ra ngoài vô hạn, không giống ở Sở đô, cho dù là mở rộng ra bên ngoài một con đường đều có rất nhiều dính dáng.

Đình viện của quý tộc Trứu gia cực sâu, chỗ u tĩnh nhất thậm chí còn được che đậy bởi mấy ngọn núi nhỏ, mấy ngọn núi này tuy cực kỳ thấp bé, song đều là đất đen mềm mại kỳ dị, chính là núi lửa hình thành từ xưa nhưng đã tắt nên bị phong hóa.

Loại đất đen này vốn trời sinh hấp thu ẩm ướt, cực kỳ màu mỡ, cho nên mấy ngọn núi này bị bao trùm bởi lá một loại thực vật như vảy loài rắn nào đó, trùng điệp điệp điệp, tự nhiên phóng thích linh khí nào đó nồng đậm đến mức phảng phất như muốn nhỏ ra nước.

Ở trên ngọn đồi chính giữa nhất lại có một hang động.

Hang động rất thấp, bất cứ ai vào đều phải khom người, mà khi đã đi vào thì buộc phải duy trì tư thế cúi thấp và khiêm tốn này.

Sơn động rất thâm sâu, thế nhưng lại không quá tối, mà lại lóe ra một loại ánh sáng thanh đạm mà mê ly, mà ánh sáng như vậy lại đến từ thân thể của Tu hành giả ở chỗ sâu nhất trong sơn động.

Trong sơn động u ám này lại có một nữ tử trung niên với khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.

Nàng tựa như một vầng trăng sáng, không ngừng tản ra loại ánh sáng thanh đạm mà mê ly này.

Nữ tử trung niên này là cung phụng bí ẩn nhất của Trứu gia, ngay cả Trứu Trầm Vân cũng không biết nàng xuất thân sư thừa từ nơi nào, cũng không biết lai lịch của nàng, nàng trở thành cung phụng của Trứu gia cũng bởi vì hơn mười năm trước chân nguyên trong cơ thể xảy ra vấn đề, cần phải ỷ lại vào nguyên khí mấy tòa Linh sơn phủ đầy Mãng Lân thảo tẩm bổ.

Nhưng Trứu Trầm Vân lại rất rõ ràng sự cường đại cùng đáng sợ của nàng, những năm gần đây, nàng chỉ giúp Trứu gia ra tay hai lần, nhưng người phải giải quyết đều là tồn tại mà Tu hành giả Trứu gia không thể tự mình giải quyết.

Càng làm cho người ta khiếp sợ chính là, hơn mười năm qua, nữ tử trung niên này hoàn toàn chưa từng ăn cơm, mà chỉ dựa vào hấp thu linh khí cùng hạt sương trên núi này để sinh tồn, công pháp mà nàng tu luyện độc đáo đến cực điểm, làm cho thân thể nàng tựa như biến thành Thần thể huyền ảo nào đó, không giống như huyết nhục của nhân gian.

Trong tĩnh thất cũng không nhỏ hẹp, trống trải mà bày biện đồ dùng đơn giản nhưng cực kỳ tinh xảo.

Trứu Trầm Vân cũng vẫn duy trì tư thái khiêm tốn như trước, hoàn toàn không có bất kỳ xưng hô dư thừa cùng vô nghĩa nào, chỉ đưa Thiên Hạ Thủ Kiếm lệnh mà mình nắm chặt trong lòng bàn tay lên trước người nữ tử này, sau đó nói ra tất cả chuyện phát sinh trong đại sảnh nghị sự, bao gồm cả ý kiến cuối cùng của Công Dương gia cho nữ tử này nghe.

Trong nháy mắt đưa tay tiếp xúc với Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh, trên người nữ tử này phóng xuất ra khí tức khủng bố khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, cả người nàng hoàn toàn biến thành một vật thể trong suốt mà sáng bóng, làm cho người ta hoàn toàn không thấy rõ hình thể, càng không cần phải nói rõ biến hóa trên khuôn mặt của nàng.

- Mấy năm nay ta giúp ngươi giết hai người, nhưng đều là người Trứu gia hoàn toàn không cách nào ứng phó. Đặc biệt một trong số họ là Chu Hoang. Hắn có được truyền thừa Huyết Hà Thần thư, bản thân mang huyết hải thâm cừu, tìm đến Trứu gia các ngươi là vì báo thù. Nếu không phải ta thì Trứu gia các ngươi hiện tại cũng đã không còn tồn tại nữa.

Nàng chỉ nói những lời này với Trứu Trầm Vân, hơn nữa trong thanh âm cũng không thể nghe ra cảm xúc đặc biệt gì.

Thế nhưng Trứu Trầm Vân đã có thể xác định ý của nàng, khẽ gật đầu, sau đó khom người rời khỏi ngọn núi nhỏ này.

Y mất nửa canh giờ đi ra khỏi đình viện Trứu gia, đi vào một gian quán rượu tao nhã lịch sự tiếp giáp với hồ.

Trong quán rượu chỉ có tiếng ve mùa hạ lúc có lúc không, chứ không hề có tiếng người.

Bên trong gian quán rượu kia chỉ có một người đang uống rượu một mình.

Đây là một lão nhân, nửa canh giờ trước ngồi ở bên cạnh Trứu Trầm Vân ở trong đại sảnh nghị sự.

Lão chính là Công Dương Kích.

- Làm sao ngươi biết trong nhà ta có một người cung phụng như vậy?

Trứu Trầm Vân ngồi xuống đối diện Công Dương Kích, cực kỳ trực tiếp hỏi.

- May mắn từng thấy một lần nàng ra tay, hoàn toàn là trùng hợp, khi nàng giết người Chu gia đến báo thù kia, ta vừa vặn đang cùng người ta nói chuyện ở một cái thuyền hoa phụ cận.

Công Dương Thích nhìn Trứu Trầm Vân cười cười, nói:

- Nhân vật như vậy xuất hiện ở các trấn Nam Tuyền đương nhiên phải cẩn thận hơn, song tốn rất nhiều khí lực mới biết được nàng là cung phụng nhà ngươi, về phần lai lịch của nàng thì không thể khẳng định, chỉ suy đoán năm đó nàng chỉ sợ đã trúng Bại Huyết kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng.

Trân Trầm Vân trầm mặc mấy hơi thở, sau đó lên tiếng nói:

- Ta mang theo Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh hỏi qua ý của nàng, nàng chỉ trả lời một câu "nếu không phải nàng thì Trứu gia chúng ta đã không còn tồn tại nữa.

- Theo nàng thấy, đây là lúc Trứu gia các ngươi phải hy sinh vì ý nguyện của nàng.

Công Dương Kích lắc đầu, khẽ mỉa mai:

- Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là ngươi chuẩn bị làm như thế nào.

- Mấy năm nay ta không thể nào xác định được đặc điểm công pháp cùng nhược điểm của nàng, nhưng trước mắt có thể khẳng định là, nàng vẫn không có cách nào rời khỏi mấy tòa Mãng Lân sơn trong nhà ta thật lâu, nàng vẫn cần không ngừng hấp thu nguyên khí Mãng Lân Sơn, mới có thể duy trì tình huống trước mắt.

Trực Trầm Vân quay đầu nhìn nước chảy ngoài cửa sổ, thong thả mà lạnh như băng nói:

- Tất cả Tu hành giả Trứu gia ta đều không phải là đối thủ của nàng, cho nên không có khả năng thay đổi quyết định của nàng. Nhưng đây cũng không phải là Trứu gia ta không thèm để ý Thiên Hạ Thủ Kiếm lệnh. Người của Ba Sơn Kiếm Tràng không cần thuyết phục Trứu gia, chỉ muốn thuyết phục nàng. Cho nên nếu muốn nói chuyện, hãy để người của Ba Sơn Kiếm Tràng tìm nàng nói chuyện.

- Bán chỗ của nàng cho người ở Ba Sơn Kiếm Tràng, đây là một loại thủ đoạn trơ trẽn. Nhưng quý tộc các trấn Nam Tuyền chúng ta còn làm không ít loại thủ đoạn trơ trẽn này sao? Chuyện những quý tộc quyền quý chúng ta am hiểu nhất, chính là làm chuyện trơ trẽn trở nên đường hoàng và đương nhiên.

Công Dương Kích không có bất kỳ ý đùa cợt nào, lão tán thưởng nói:

- Chúng ta đã biểu lộ thái độ, bất kể nàng hay là người Hạ gia, đây là chuyện Ba Sơn Kiếm Tràng phải tự mình giải quyết, nếu như ngay cả nàng mà cũng không giải quyết được, vậy các trấn Nam Tuyền chúng ta cũng không cần cúi đầu trước bọn họ. Về phần thái độ của Hạ gia, bọn họ ngay cả ốc cũng không mang nổi mình ốc, vậy cần gì phải để ý.

Bình Luận (0)
Comment