Công Dương Kích nói xong những lời này, lão nhìn nước sông cuồn cuộn, không nhịn được lại uống một bầu rượu.
Cả đời này lão đã trải qua rất nhiều loạn thế, trải qua mấy lần thay đổi ngai vàng, vương triều Đại Sở cực kỳ cường thịnh cùng bị nước Tần vượt qua. Một triều đại hùng mạnh từ từ xuống dốc, giống như một củ khoai tây rơi vào góc ẩm ướt nảy mầm, mốc meo, là một quá trình chậm và có thể dự đoán được.
Thường thường sẽ có dấu hiệu khi núi lớn sắp sụp đổ.
Song lão nghĩ thế nào thì cũng chưa từng nghĩ tới, một vương triều lớn như vậy, nói sụp đổ liền sụp đổ.
Cho dù Triệu Hương Phi cuối cùng có thể đi qua các trấn Nam Tuyền, thoát khỏi sự truy sát của quân Tần, quyền quý như những quý tộc các trấn Nam Tuyền không hề ít, cho nên thời đại của nàng cuối cùng đã chấm dứt, vương triều Đại Sở bị Tần, Yến, Tề cắt đến chi năm xẻ bảy, vương triều Đại Sở này đã hoàn toàn xong rồi.
Quý tộc dù cường đại hơn nữa, cuối cùng cũng không có gì khác so với giặc núi trong loại tình thế hỗn loạn này.
......
Khi Công Dương Kích cảm khái vận mệnh cuối cùng của vương triều Đại Sở và những quý tộc các trấn Nam Tuyền, Yến đô xa xôi lại là một cảnh tượng xơ xác tiêu điều.
Có rất nhiều quân đội trọng giáp bình thường không thể gặp được đề phòng ở ngoài Hoàng cung, quân lính nơi cửa thành kiểm tra giấy tờ của người qua cửa cực kỳ cẩn thận, hơi có chút nghi ngờ sẽ bắt người lại trước. Nhất là trong đô thành chợt có rất nhiều mật thám, những người này không ngừng tuần tra mật thám trong ngõ hẻm, bắt giữ rất nhiều người.
Sự sụp đổ của một con quái vật khổng lồ là ví dụ tốt nhất về sự thức tỉnh của một con quái vật khổng lồ khác.
Hơn nữa khi phát hiện không thể tin tưởng vương triều Đại Tề từng kề vai chiến đấu với mình, loại cảnh giác này đã đến mức khiến người ta tức giận.
Một số vụ án cũ bị lật ra để điều tra lại kỹ càng, một số người sợ có liên quan đến nước Tần hơi có vấn đề lập tức bị xử tử.
Loại thanh tẩy này từ Yến đô lan tràn ra các quận lớn, thậm chí còn hơn chứ không kém so với thanh tẩy nơi Trường Lăng hiện tại.
Một quan viên lớn tuổi rời khỏi Hoàng thành.
Chuyện này tiếp tục gây ra sự hoảng loạn của nhiều người trong thành.
Bởi vì tên quan viên lớn tuổi này là Cơ Thanh, một trong những lão sư dạy Thái tử, đồng thời rất nhiều Hoàng mệnh quan trọng đều do lão ban bố.
Đơn giản mà nói, sự xuất hiện của lão liền đại biểu cho Hoàng mệnh cực kỳ trọng yếu.
Xe hộ tống lão rõ ràng cũng vượt qua quy cách bình thường, hai bên thậm chí còn có Âm Nguyên trọng kỵ đi theo.
Kỵ sĩ là Tu hành giả, thú cưỡi dưới thân là một loại tê giác, lực lớn vô cùng, thân thể có thể gánh vác trọng lượng cực lớn, chúng nó cùng áo giáp Âm Nguyên nặng nề được kỵ sĩ khoác trên người có thể chịu đựng Âm khí của Tu hành giả cao giai hơn, điều này làm cho loại trọng kỵ này sẽ có được tốc độ đáng kinh ngạc trong nháy mắt bắt đầu chạy trốn.
Trọng lượng cực lớn cộng thêm tốc độ đáng sợ sẽ khiến cho những trọng kỵ này có được lực lượng có thể đánh một trận với Tu hành giả cường đại.
Trọng kỵ hộ tống xe ngựa đi lại trong thành cũng không thành khối, song thân hình khổng lồ của những con tê giác này lấp đầy bóng tối trên đường phố, cùng với khi trọng kỵ đi lại, tiếng chân nện trên mặt đất, khí lạnh màu đen từ khe hở của áo giáp chảy ra như sóng vẫn làm cho mỗi người nhìn thấy đều có cảm giác hít thở không thông.
Chẳng lẽ muốn soát nhà của một vị đại thần quan trọng sao?
Song đoàn xe này lại đi về phía Tiên Phù tông.
Cơ Thanh đã lớn tuổi xuống xe ở cửa núi Tiên Phù tông, sau đó cầu kiến Trương Nghi.
Sau đó tin tức của Tông chủ Tiên Phù tông liền truyền đến sơn môn, mấy tên sư trưởng của tông môn này trực tiếp nghênh đón Cơ Thanh vào sơn môn, đưa tới nơi Trương Nghi tu hành.
Trương Nghi biết được tin tức cũng không để cho quan viên lớn tuổi này chờ lâu, hắn nhanh chóng chờ Cơ Thanh ở trên đường núi.
Đứng ở bên cạnh hắn cách đó không xa còn có Mộ Dung Tiểu Ý và Nhạc Nghị.
Sau lần xảy ra biến ở Tiên Phù tông, tất cả người tông môn này đều đã tiếp nhận Trương Nghi, thậm chí hoàn toàn tiếp nhận thân phận người Tần của hắn, coi hắn là đệ tử chân truyền duy nhất của Tông chủ Tiên Phù tông.
Vành mắt Trương Nghi có chút đen, trong mắt hơi có chút buồn bã.
Mấy ngày nay có rất nhiều tin tức truyền tới, không biết thật giả nhưng lại làm cho hắn khó có thể tiêu hóa.
Có một số tin tức làm cho hắn rất lo lắng, không thể ngủ ngon, nhưng bởi vì cách nhau quá xa cho nên tin tức đến cảnh nội nước Yến cũng đã quá muộn, vì vậy hắn cũng không kịp làm gì. Tâm cảnh rối loạn giống như thiên hạ lúc này, tu hành trong những ngày này xảy ra rất nhiều vấn đề.
Cơ Thanh và Trương Nghi chào hỏi nhau.
Nhìn người trẻ tuổi mặc dù biểu hiện cực kỳ ôn nhu lễ độ nhưng vẫn có chút không yên lòng này, Cơ Thanh nhẹ giọng ho khan một tiếng.
Một đạo khí trong theo tiếng ho nhẹ của lão chấn động nguyên khí chung quanh, kích động ra một ít vẻ mát mẻ, làm cho đầu óc Trương Nghi trở nên rõ ràng, phục hồi tinh thần lại từ suy nghĩ và suy đoán hỗn loạn.
Hắn có chút áy náy cúi đầu.
Kế tiếp Cơ Thanh liền đại biểu Yến đế, cực kỳ ôn hòa truyền mấy ý chỉ, sau đó lệnh quan viên tùy tùng phía sau đưa một ít vật phong thưởng đến trước mặt Trương Nghi.
Nội dung ý chỉ để cho Trương Nghi cảm thấy có chút không chân thật, hắn lại nhanh chóng rơi vào trong loại hoang mang này, cho đến khi tiếng đám người Mộ Dung Tiểu Ý phía sau không nhịn được hít khí lạnh vang lên, hắn mới phục hồi tinh thần lại một lần nữa.
Đem đất phong của Trung Thuật hầu ban cho hắn?
Phong làm Trấn Quốc hầu?
Thưởng hai mươi viên Thanh Tâm đan, ban tàng tổng cộng mười lăm quyển tàng thư điển tịch tu hành?
......
Trấn Quốc hầu?
Vương hầu có đất phong thực sự?
Mình chỉ là người Tần lưu lạc đến cảnh nội nước Yến, vậy mà lại được phong Hầu trong lúc mông lung khó hiểu, biến thành một gã Vương hầu chân chính?
Mình đã làm gì?
- Chuyện này không hợp lẽ thường.
Trương Nghi mở to hai mắt, hắn nhịn không được nói ra một câu như vậy.
- Không có gì không hợp lẽ thường, Hoàng mệnh chính là đạo lý.
Cơ Thanh cực kỳ đơn giản cắt đứt lời mà hắn dự định nói ra, ôn hòa nói.
Khi tên quan viên già này mang theo mệnh lệnh phong Hầu của của Hoàng đế rời đi, nhìn bóng lưng lão đi ra khỏi cửa núi lên xe quay trở về, Trương Nghi ngơ ngác tự mình suy nghĩ rõ vì sao lại như vậy.
Hắn khiếp sợ đến mức cả người đều có chút tê dại.
- Xem ra lời đồn là thật.
Hắn nhẹ giọng nói với hai người bạn tốt là Nhạc Nghị và Mộ Dung Tiểu Ý ở bên:
- Sư đệ Đinh Ninh của ta thật sự là truyền nhân của Cửu Tử Tằm, hơn nữa...
Hắn có chút không nói nên lời.
Mộ Dung Tiểu Ý bổ sung hoàn tất lời hắn muốn nói.
- Hơn nữa rất có thể giống như phán đoán trong lời nói của Nguyên Vũ, hắn chính là Cửu Tử Tằm sống lại.
Thanh âm của nàng cũng cực kỳ run rẩy,
- Hơn nữa hắn đã thuận lợi thoát khốn từ trong ngàn tòa bụi núi.
- Ai cũng muốn cho thấy cõi lòng mình, ai cũng muốn đứng xếp hàng.
Nhạc Nghị có chút gian nan nuốt nước miếng, nói.
Không thể nghi ngờ loại phong Hầu thưởng lớn không hợp lẽ thường này là lấy lòng rất trần trụi.
Loại lấy lòng này chỉ có thể bởi vì Cửu Tử Tằm sống lại.
Không có chuyện Đế vương làm ra một chuyện vô nghĩa, cho nên khi Nguyên Vũ chính miệng nói ra lời như vậy, hiện tại Yến đế lại trực tiếp phong Hầu cho Trương Nghi, chuyện này chứng tỏ thiếu niên quán rượu truyền kỳ kia là Cửu Tử Tằm sống lại đã được xác định.
- Sư đệ hắn thế mà lại...?
Trương Nghi rung động, nghĩ đến cuộc sống của mình và sư đệ lúc ở Trường Lăng, vẫn cảm thấy có chút không chân thật.
......
- Lưu lạc và chìm nổi bởi vì hắn, không ngờ đối thủ của ta vậy mà lại là Cửu Tử Tằm sống lại, vậy cũng không tính là mất mặt.
Cùng một thời khắc này, thanh niên Tô Tần cũng xuất thân từ Bạch Dương động chắp hai tay sau lưng, đứng ở mũi của một chiếc hạm lớn U Phù, nhẹ giọng cảm thán, sau đó nhìn dòng sông cuồn cuộn, nói:
- Bạch Sơn Thủy không dễ dàng chết như vậy, giúp ta truyền ra tin tức, ta muốn một mình gặp nàng.