- Ta cảm giác hắn không phải loại người chỉ vì lợi nhuận.
Trong ánh nắng ban mai, Thiên Mộ ngồi ở mũi thuyền, sương trắng như lụa trên sông nhẹ nhàng khoác lên người gã, nhuộm đến sắc mặt vốn đã tái nhợt của gã càng thêm trắng. Gã nghiêm túc nói đối với Đinh Ninh ngồi bên cạnh mình không xa.
Người gã nói đến là Tề đế.
Lúc này Đinh Ninh đã làm cho thuyền chậm rãi ngừng lại.
Tia sáng ban mai dưới chân trời phía đông đã xuất hiện đường viền một tòa đại thành, đó chính là Sở đô.
Tiếp tục tiến về phía trước thì đường thủy đã không an toàn, cần phải bỏ thuyền để đi đường bộ.
Hơn nữa dựa theo một ít tin tức bọn họ mới biết được, đích đến của bọn họ cũng đã thay đổi.
- Địa vị sư tôn của ta ở Đại Tề không khác biệt cùng địa vị của ngài ở Trường Lăng trước kia. Cho nên Tề đế không thể nào bởi vì một ít thành trì mà liên thủ với Trịnh Tụ làm ra chuyện như vậy, thứ y cần để ý không chỉ là cảm xúc của ta. Vì vậy chắc chắn sẽ có những lý do quan trọng hơn.
Thiên Mộ quay đầu nhìn Đinh Ninh, khẽ cúi đầu:
- Nhưng ta mặc kệ y có nguyên nhân gì khác, y phụ lòng sư tôn ta. Nếu có thể thì ta sẽ tự tay giết y.
Đinh Ninh khẽ gật đầu, không nói nhiều mà chỉ nói:
- Nếu có thể, ta sẽ để cho ngươi tự tay giết chết y.
Chiếc thuyền đánh cá Ô Bồng cực kỳ tầm thường này chậm rãi cập bến, đáy tàu cực kỳ tự nhiên mắc cạn trên cỏ nước dày như chăn bông. (Ô Bồng: phần nóc thuyền được che bằng cỏ khô)
- Chúng ta chắc hẳn có thể đến các quận Nam Tuyền nhanh hơn so với bọn họ.
Đạm Đài Quan Kiếm là người đầu tiên từ trong Ô Bồng đi ra, lúc lên bờ nhìn thoáng qua phương vị của quận Dương Sơn, không nhịn được nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đi như thế nào?
"Bọn họ" mà y nói đương nhiên là quân Sở do Triệu Hương Phi cùng Hướng Diễm dẫn dắt tàn, về phần câu "Đi như thế nào?" mà y nói với Đinh Ninh. Đương nhiên là đang hỏi phương thức xuất hiện trước cửa quý tộc các trấn Nam Tuyền.
Nghe những lời này của y, Đinh Ninh mỉm cười và nói:
- Chúng ta đi theo cách đơn giản và bình thường nhất.
......
- Ta có chút nghĩ không ra, làm sao ngươi dám một mình mời ta gặp mặt. Ngươi quá yếu ớt, chẳng lẽ thật không sợ ta ra một kiếm giết ngươi?
- Chắc hẳn ngươi cũng hiểu được, người như ta muốn giết ngươi cũng chẳng qua là tùy mình thích, chỉ là chuyện giữa một cái ý niệm trong đầu. Ta đã giết quá nhiều người giống như ngươi.
Khi mặt trời treo giữa trời, đã gần tới giữa trưa, một con thuyền nhỏ lẻ loi trôi nổi trên mặt một nhánh sông cách xa Hoàng đô nước Sở, Tô Tần cô đơn đứng trên một chiếc thuyền nhỏ này, khi nghe thanh âm kiệt ngạo như vậy, gã chậm rãi xoay người.
Sóng nước mang theo một chút sát ý vỗ vào chiếc thuyền nhỏ dưới người gã, ầm ầm rung động, mà Bạch Sơn Thủy mang một bộ áo trắng, trang điểm nữ tử lại đạp ở trên sóng biển, khẽ trào phúng nhìn gã.
Tô Tần gật đầu hành lễ, sắc mặt ngược lại có chút kiêu căng, cười nhạt nói:
- Một người có vĩ đại hay không, rất nhiều lúc chỉ nhìn địch nhân của hắn phải chăng rất vĩ đại. Ta rất vui vì có một nhóm kẻ thù như thế.
Bạch Sơn Thủy nhíu nhíu mày, đùa cợt nói:
- Chỉ làm một số việc giúp Trịnh Tụ, không khác gì Tu hành giả áo bào vàng của quận Giao Đông kia, với thân phận của ngươi lúc này còn không đủ để tự xưng là địch nhân của chúng ta.
- Hiện tại không xứng, nhưng tương lai thì chưa chắc.
Tô Tần không tức giận, ngược lại rất tươi cười,
- Kỳ ngộ của con người rất khó nói rõ ràng, ngày xưa ta xin gia nhập vào dưới trướng Liêu Lăng Quân còn bị làm khó dễ, nhục nhã rất lớn, song Liêu Lăng Quân ngày xưa hào quang vạn trượng đã biến thành một chén đất cháy trong Hoàng đô nước Sở, mà bây giờ ta lại là người có quyền thế nhất nơi này.
Bạch Sơn Thủy cười lạnh,
- Ngươi có lẽ cũng sẽ lập tức biến thành một thi thể nổi trên sông này.
- Có lẽ sẽ không.
Tô Tần lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ta và các ngươi không giống Trịnh Tụ và Ba Sơn Kiếm Tràng, giữa chúng ta không có thù hận không thể hóa giải. Và ngươi nên quan tâm đến việc giao dịch với ta.
- Giao dịch? Thật thú vị, ta thích nói chuyện về các giao dịch với mọi người nhất.
Nghe được những lời này của Tô Tần, Bạch Sơn Thủy lại đột nhiên nở nụ cười.
Tô Tần còn muốn dây dưa thêm vài câu, song nhìn ý cười nồng đậm của Bạch Sơn Thủy lúc này, trong lòng lại không hiểu sao có chút lạnh lẽo, biết ít nhất vào lúc này, mình còn cách rất xa loại loại đại nghịch như Bạch Sơn Thủy.
Gã hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, nghiêm mặt nói:
- Chắc hẳn ngươi rất muốn biết bí mật vì sao Tề đế liên thủ cùng Trịnh Tụ.
Ánh mắt Bạch Sơn Thủy chớp động kịch liệt một chút, nàng cũng thu liễm ý cười, cực kỳ đơn giản nói:
- Muốn biết.
- Mười hai Vu Thần thủ.
Bạch Sơn Thủy càng nói chuyện đơn giản, Tô Tần lúc này cũng càng trịnh trọng, lời nói càng thêm súc tích:
- Mười hai Vu Thần thủ phân biệt là một bộ đồ lục tu hành, mỗi bộ độc lập thành một quyển, là một môn công pháp tu hành cực kỳ độc đáo, nhưng những điển tịch trên mười hai Vu Thần thủ này nối liền với nhau, chính là nguồn gốc tất cả phương pháp tu hành âm thần quỷ vật của vương triều Đại Tề. Hoặc có thể nói, rất nhiều tông môn của Đại Tề hiện tại nhìn như đã có công pháp tu hành và thủ đoạn đối địch cường đại quỷ dị tuyệt luân, nhưng chẳng qua là một chút da lông trên mười hai Vu Thần thủ này.
- Ta đã từng nghe đến.
Bạch Sơn Thủy nhíu mày, nàng nhìn thẳng ánh mắt Tô Tần, trực tiếp nói:
- Cho nên ý của ngươi là Trịnh Tụ đã tìm đủ mười hai Vu Thần thủ, sau đó lấy thứ này để trao đổi với Tề đế?
Tô Tần khẽ gật đầu, nói:
- Không sai.
- Sau đó thì sao?
Bạch Sơn Thủy thở hắt ra một hơi, nói:
- Ý của ngươi là ngươi biết nơi đặt mười hai Vu Thần thủ này?
- Ta biết, hơn nữa ta nghĩ ta có thể trợ giúp các ngươi đạt được thứ này. Nếu bởi vì mười hai Vu Thần thủ mà hắn có thể liên thủ cùng Trịnh Tụ, vậy nếu các ngươi có được thứ này, cho dù không có tác dụng đối với mình thì cũng có thể để cho hắn giúp các ngươi làm rất nhiều chuyện.
Tô Tần hơi nheo mắt lại, nói.
- Giao dịch này rất hay, nhưng ngươi muốn gì?
Bạch Sơn Thủy nở nụ cười.
- Ta muốn Ngọc bích Nhân Vương.
Tô Tần hít sâu một hơi, sau đó gã không nhìn Bạch Sơn Thủy, mà lại nhìn mặt sông phập phồng gợn sóng, mặt không chút thay đổi nói.
- Ngọc bích Nhân Vương?
- Chỉ là vật có thể làm cho tốc độ tu hành của người trở nên nhanh hơn rất nhiều, đối với loại Tông sư Thất Cảnh như các ngươi mà nói thì cũng không được tính là bảo vật gì, nhưng đối với ta mà nói lại rất hữu dụng.
Tô Tần bình tĩnh nói,
- Ta khống chế Sở đô, đã tra được rất nhiều chuyện thú vị, Ngọc bích Nhân Vương này thuộc về Sở đế, hẳn là mang đến Lộc Sơn, song lại không đưa cho Triệu Hương Phi hay Liêu Lăng Quân. Mà Lý Vân Duệ - tử sĩ bên cạnh hắn sau đó lại tới Trường Lăng. Cho nên có rất nhiều chuyện kỳ thật đã phát sinh trong bóng tối một cách cực kỳ trùng hợp.
- Giúp ta tìm được Ngọc bích Nhân Vương, ta giúp các ngươi đạt được mười hai Vu Thần thủ, đây là giao dịch rất công bằng, rất có lợi đối với tất cả mọi người.
- Ta thích giao dịch với người như ngươi.
Bạch Sơn Thủy lại không nhịn được nở nụ cười,
- Đủ cuồng vọng, đủ dã tâm, nhưng đủ thông minh.
Tô Tần khom người hành lễ thật sâu, chân thành nói:
- Đa tạ khen ngợi, vậy ta sẽ yên lặng chờ hồi âm.
Bạch Sơn Thủy xoay người, đạp sóng đi ra hai bước, nhưng đột nhiên lại xoay người lại, nhìn gã khẽ giễu cợt:
- Ta không giết ngươi, là bởi vì cảm thấy ngươi rất thú vị, nếu trên đời đều là người không thú vị, đều là đối thủ hung ác cực ác thì cũng rất nhàm chán, nhưng ngươi rốt cuộc có nghĩ tới hay không, cuối cùng mình muốn làm cái gì?
- Thân thể quá thấp cho nên không thể nhìn thấy quá xa, còn chưa thể nghĩ kỹ, nhưng có lẽ trong tương lai ta sẽ nghĩ đến.
Tô Tần nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng lóa.