Trên bản đồ của vương triều Đại Sở, trấn Dạ Bạc chỉ là một điểm nhỏ không đáng chú ý, giống như tên của trấn, trấn nhỏ của vương triều Đại Sở này bắt nguồn từ một số bãi cạn ở chỗ giao của con sông nơi vùng hoang dã.
Nơi này rất thích hợp cho một số tàu buôn đi qua nghỉ ngơi, hơn nữa trong vòng mười dặm xung quanh đều là sườn sông bằng phẳng, không có lòng chảo sông, núi rừng hiểm trở, cho nên sẽ không có đạo tặc giặc núi dựa vào địa hình để che giấu tác oai tác quái.
Trải qua nhiều thập kỷ yên lặng, trấn nhỏ này mặc dù có đầy đủ nhà trọ, nhưng vẫn không thể được coi là phồn hoa và náo nhiệt, chỉ có thể giống như một số ngôi làng bên cạnh trạm dịch, để đáp ứng nhu cầu hàng ngày của khách nhân lui tới.
Song khi tàn quân Đại Sở do Triệu Hương Phi dẫn đầu thoáng biểu hiện ra xu thế muốn từ các quận Nam Tuyền qua đây, trấn nhỏ này lại đột nhiên trở nên trọng yếu.
Tất cả các trấn Nam Tuyền đều dọc theo núi kế bên hồ, dễ thủ khó công, mà trấn Dạ Bạc này trên bản đồ vương triều Đại Sở lại giống như một cái lưỡi dài vươn vào các trấn Nam Tuyền, là cửa ngõ dẫn tới các trấn kia.
Bất kể quân đội vương triều Đại Tần, vương triều Đại Tề hay vương triều Đại Yến thuận thế chiếm được nhiều thành trì của vương triều Đại Sở, cùng với một số quý tộc ở biên giới vương triều Đại Sở không bị cuốn vào chiến sự, đều muốn dò xét tình hình quân sự và muốn biết phản ứng của những quý tộc các trấn Nam Tuyền trước tiên, cho nên trong trấn này có rất nhiều gương mặt xa lạ hơn so với ngày xưa. Trong đó thậm chí có người không quá cố ý che giấu thân phận của mình, đây là chờ đợi quý tộc các trấn Nam Tuyền chủ động tiếp xúc bất cứ khi nào.
Đây là thời điểm mà rất nhiều người cần đứng cùng một chỗ, nhưng đám quý tộc các trấn Nam Tuyền có thể có sự lựa chọn khác biệt.
Đối với thế giới bên ngoài mà nói, các quý tộc Nam Tuyền trước đó nghị sự và nhận được Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh vẫn là bí mật, đối với bản thân đám quý tộc các trấn Nam Tuyền mà nói thì cũng cần lo lắng mưa gió từ khắp nơi kéo đến trong bất kỳ lúc nào, cho nên đám quý tộc Nam Tuyền đương nhiên cũng sẽ bí mật bố trí rất nhiều người ở trấn Dạ Bạc này chú ý chặt chẽ hướng đi của những người kia.
Bên trên quán trà gần quan đạo nhất trên trấn, một nam tử trẻ tuổi ngồi ở vị trí gần cửa sổ chính là Tu hành giả đến từ Công Dương gia. (quan đạo: đường lớn)
Bởi vì càng không cần cố ý che giấu lai lịch của mình, cho nên thần sắc và cử động của gã tự nhiên hơn so với đại đa số khách trên lầu trà này.
Gã nhìn tất cả mọi người ra vào thị trấn nhỏ này, lắng nghe rất nhiều người trong và ngoài quán trà nói chuyện, nhưng đôi mắt của gã nhanh chóng bị thu hút bởi mấy cỗ xe ngựa trên các quan đạo xa xôi.
Xe ngựa cực kỳ tầm thường, kiểu chế tạo cũng không đồng nhất, giống như tùy tiện mua được ven đường, song đội xe do mấy chiếc xe ngựa có kiểu chế tạo khác biệt tạo thành, lại có vẻ cực kỳ đặc biệt trên trấn Dạ Bạc trong màn đêm này.
Phu xe trên chiếc xe ngựa đầu tiên là một nam tử anh tuấn, dáng người cao ngất, không biết vì sao khi Tu hành giả Công Dương gia này đưa mắt nhìn tới, sắc mặt lại càng ngày càng khiếp sợ, chỉ cảm thấy ngay cả mỗi một mảnh đường cong góc áo trên người nam tử này đều cực kỳ giống như vết kiếm, đều giống như có kiếm sắc bén sẽ phiêu tán rơi rụng.
Phu xe trên xe ngựa thứ hai là một thiếu niên, khi ánh mắt của gã rời khỏi nam tử anh tuấn trên chiếc xe ngựa đầu tiên, đặt tới người thiếu niên này, tên Tu hành giả Công Dương gia này đã ngồi không yên, chợt đứng lên.
Bởi vì quá quỷ dị.
Gã có thể thấy rõ từng chi tiết trên khuôn mặt của nam tử anh tuấn kia, song thiếu niên kia chỉ cách một chiếc xe ngựa với người nọ lại khiến gã nhìn thế nào cũng không thể thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên này.
Ngũ quan của thiếu niên kia dường như cực kỳ rõ ràng, song lại khiến gã không thể lưu lại được bất kỳ ấn tượng gì ở trong đầu, giống như một tờ giấy trắng tinh khiết bằng phẳng.
Nhưng hai gã phu xe như vậy đã để cho Tu hành giả Công Dương gia xác định được, thực lực của Tu hành giả trong đội xe này đã mạnh đến mức khiến người ta giận sôi, phân lượng đã nặng đến mức khó có thể tưởng tượng.
Không chút do dự, tên Tu hành giả Công Dương gia này rời khỏi lầu trà, trực tiếp nghênh đón mấy chiếc xe ngựa kia.
Bởi vì lo lắng khiến cho người trong đội xe này không vui cùng thù địch, khi cách mấy chiếc xe ngựa này còn khoảng mấy chục trượng, gã chợt nghiêng người đứng bên đường, sau đó liền khom người hành lễ, kính cẩn nói:
- Công Dương Cẩn Tâm - Công Dương gia, xin hỏi khách quý?
Ngôn ngữ của gã cũng cẩn thận đến cực điểm, ngay cả hỏi thăm cũng chỉ dùng bốn chữ "Xin hỏi khách quý", ngay cả những lời nói hơi kịch liệt như "tới đây là có ý gì" cũng hoàn toàn không dám nói ra.
Bởi vì càng gần với đoàn xe này, trái tim và con ngươi của gã lại càng co rút lại, trong phán đoán của gã, ngay cả Triệu Hương Phi và Hướng Diễm suất lĩnh tàn quân Sở cũng không có khả năng phái ra đoàn xe có lực lượng như vậy.
- Đạm Đài Quan Kiếm, Mân Sơn Kiếm tông
Phu xe trên chiếc xe ngựa đầu tiên gật đầu đáp lễ, trả lời một cách ôn hòa mà lễ độ, đồng thời cũng đơn giản đến cực điểm.
- Chủ nhân Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh Ba Sơn Kiếm Tràng đã đến, xin báo cho gia chủ.
Tu hành giả Công Dương gia này bỗng nhiên ngẩng đầu lên, gã nghe nam tử anh tuấn này tự báo thân phận cùng với một câu nói kế tiếp, trong nháy mắt cảm thấy choáng váng thật lớn, cả người đều tràn ngập cảm giác khó có thể tin cùng không chân thật.
Gã thậm chí cũng không chú ý tới chân nguyên trong cơ thể mình có chút không thể khống chế mà va chạm, để cho thân thể của gã lắc lư kịch liệt, thậm chí phát ra rất nhiều tiếng vang ầm ầm.
Song khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ôn hòa lại mang theo một loại khí chất tự nhiên cao không thể đạt được của nam tử anh tuấn này, toàn bộ thân thể gã đều tràn ngập cảm giác không chân thật, nhưng gã lại cực kỳ chắc chắn đây là sự thật.
Nam tử này chính là Đạm Đài Quan Kiếm trong truyền thuyết, người có kiếm nhanh nhất trong thiên hạ.
Tất cả những Tu hành giả của đám quý tộc Nam Tuyền kể cả gã bên trong đều đã tưởng tượng ra vô số loại phương thức đến của người Ba Sơn Kiếm Tràng, song ai cũng không ngờ bọn họ lại dùng một phương thức như vậy đến đây.
Bọn họ cứ quang minh chính đại tiếp xúc với ánh mặt trời như vậy.
Đường đường chính chính, khí chất khoan thai, rất tự nhiên mang theo một vẻ không ai bì nổi cùng ngạo nghễ của đại tông môn, trực tiếp đến gặp.
Đây là cách đến thông thường nhất của các đại nhân vật phi thường nhất.
Phương thức đến như vậy hẳn là phương thức tiến đến của Tu hành giả Ba Sơn Kiếm Tràng xưa kia.
Nhưng bây giờ nó đã được tái hiện.
Tu hành giả Công Dương gia này chậm chạp không trả lời, gã lâm vào trong rung động thật lớn thật nhiều lần.
Bởi vì gã biết rõ rằng đây là khởi đầu của một sự thay đổi lớn.
Khi Cửu Tử Tằm tái hiện, thực sự xuất hiện dưới ánh mặt trời, ngang nhiên làm cho người ta biết thân phận và hành tung của mình... Mà mình bây giờ không chỉ đứng trước một đội xe như vậy, mà còn đứng trong sử sách, đứng ở đầu một thời đại mới.
Trước mắt gã là một mảnh sao vàng, thế cho nên toàn bộ đội xe ở trong tầm nhìn của gã đều trở nên vàng óng, uy nghiêm mà không thể nhìn thẳng.
Sau hơn mười hơi thở, rốt cuộc gã đã có thể kiểm soát cơ thể của mình một lần nữa, tiếp tục khom người hành lễ thật sâu, nói:
- Xin vui lòng cho phép ta dẫn đường.
Khi xoay người bắt đầu dẫn đường, gã lại càng thêm tỉnh táo.
Gã bắt đầu dần dần hiểu được.
Khi pháp trận ngàn tòa núi bụi không thể vây chết những người này, khi rất nhiều người đã chết đi mà những người này lại sống sót... Vậy chỉ dựa vào những người trong xe ngựa, trên đời này có ai có thể tập hợp tới đủ Tu hành giả, địch nổi những người này?
Tên chủ nhân của Thiên Hạ Kiếm Thủ lệnh này dường như đã thực sự không cần phải trốn tránh, không cần sợ hãi bất cứ kẻ nào nữa.