Khi Tu hành giả Công Dương gia này như lâm đại địch đi ra lầu trà, kỳ thật đại đa số người trong lầu trà trấn Dạ Bạc này đều đã chú ý tới đoàn xe có chút kỳ lạ kia.
Những người này mặc dù đều đại biểu cho các thế lực khác biệt, song có không ít người đều là Tu hành giả đến từ đất Tần.
Kiến thức của bọn họ, hoặc có thể nói lúc trước nhận được rất nhiều tin tức càng tinh tế và chính xác hơn so với Tu hành giả Công Dương gia này.
Rất nhiều người trong bọn họ thậm chí ngay từ lần đầu tiên nhìn rõ Đạm Đài Quan Kiếm trên chiếc xe ngựa đầu tiên, cũng đã nhận ra thân phận của y, trong nháy mắt đã lâm vào trong khiếp sợ thật lớn.
Hơn nữa khi Tu hành giả Công Dương gia này nói chuyện cực kỳ đơn giản cùng Đạm Đài Quan Kiếm, bắt đầu dẫn đường, gã cũng xem nhẹ một điểm, loại tình cảnh này chỉ có thể làm cho người ta liên tưởng giữa Công Dương gia và Cửu Tử Tằm đã đạt thành đồng thuận nào đó.
Phu xe trên chiếc xe ngựa đầu tiên chính là Đạm Đài Quan Kiếm, người phu xe trên chiếc xe ngựa thứ hai là đệ tử chân truyền của Tông sư Yến Anh Đại Tề, ngay cả Lý Đạo Cơ là phu xe trên chiếc xe ngựa thứ ba cũng bị một số người nhận ra.
Nhìn những người này, lại cảm thụ được khí tức như có như không trong ba chiếc xe ngựa kia, nghĩ đến nhân vật truyền kỳ đã từng sáng tạo ra một thời đại trong truyền thuyết đã chết ở Trường Lăng kia, song qua miệng Nguyên Vũ lại được nhận định là sống lại, hiện tại chắc hẳn đang ở một trong ba chiếc xe ngựa này. Trong lòng những Tu hành giả này chợt sinh ra tò mò cực lớn, đồng thời lại chợt lại tràn ngập sợ hãi vô cùng.
......
Nhà cũ của Công Dương gia nằm ở cực đông trấn Nam Tuyền, một ngọn núi nhỏ tên là Chương Sơn dưới sự quản lý ngắn ngủi của hai thế hệ của Công Dương gia cũng đã biến thành một tòa pháo đài khổng lồ từ đầu đến cuối.
Một ít công trình kiến trúc quan trọng nhất của Công Dương gia đều được xây dựng ở trên đỉnh núi này, ở vị trí mà tuyệt đại đa số Phù khí trên thế gian đều không thể tạo ra uy lực công kích đến, mà bản thân Công Dương gia lại tinh thông việc bố trí cơ quan, ngoại trừ bố trí lượng lớn Phù khí quấy nhiễu thiên địa nguyên khí làm cho Tu hành giả không cách nào chiến đấu thuận lợi ra, còn bố trí rất nhiều cơ quan khí giới không cần Tu hành giả mà vẫn có thể vận dụng.
Nếu tất cả quân riêng và Tu hành giả Công Dương gia đều tụ tập trên ngọn núi này, trước kia bất kỳ một đội quân nào trong lãnh thổ vương triều Đại Sở muốn công hãm ngọn núi này của Công Dương gia, dưới tình huống không điều động lượng lớn Tông sư từ bên ngoài, chỉ sợ sẽ là một trận chiến đấu tiêu hao dài dằng dặc, còn khó khăn hơn gấp nhiều lần so với việc công hãm một tòa biên thành trọng yếu của nước địch.
Chương Sơn cách trấn Dạ Bạc cũng không quá gần, song khi tin tức nhanh chóng truyền đến, một chiếc đại liễn rất giống thuyền chợt đi ra từ sâu trong Công Dương gia, ở trong sự bảo vệ của một ít kỵ sĩ cùng người hầu rời khỏi Chương Sơn, đi về phía trấn Dạ Bạc. (đại liễn: xe vua cực lớn)
Ngồi trong đại liễn chính là Công Dương Kích.
Lão thích vững vàng cùng thoải mái dễ chịu, vì vậy đại liễn này được đặc chế ra, mặc dù đi lên xuống ở trên đường núi cũng cảm thấy quá nhiều độ nghiêng cùng chấn động, ngay cả một ít Vương hầu trong Hoàng đô nước Sở cũng chưa chắc có thể có được thứ như vậy.
Vẻ mặt của Công Dương Kích cực kỳ bình thản, giống như bầu trời ôn hòa vào mùa xuân, nhưng sâu trong ánh mắt lại không giấu được vẻ thán phục.
Ba chiếc xe ngựa rất tầm thường, thậm chí ngay cả quy cách chế tạo cũng khác biệt xuyên qua trấn Dạ Bạc, sau đó gặp đoàn xe của Công Dương gia ở giữa trấn Dạ Bạc và trấn Nam Tuyền.
Sau đội xe thật lớn của Công Dương gia, còn có rất nhiều đoàn xe của quý tộc khác biết được tin tức đi theo từ xa, như ẩn như hiện, tựa như từng chi quân đội.
Song theo Công Dương Kích ra hiệu, khi đoàn xe Công Dương gia dừng lại, địa thế chỗ bọn họ dừng thấp hơn một chút so với ba chiếc xe ngựa của đám người Đinh Ninh.
Đó là một tư thái rất khó tả.
Công Dương gia làm như thế, cho thấy ba chiếc xe ngựa này tự nhiên có vẻ cao hơn một bậc so với bọn họ cùng với tất cả các đại liễn khác trên con đường này, giống như một gã Vương giả ngày xưa đang tiếp nhận rất nhiều chư hầu đến nghênh đón.
Xe ngựa dừng, xe vua cũng dừng lại, Công Dương Kích cũng không hề lên tiếng cùng xuống xe trước tiên, chỉ hơi híp mắt yên tĩnh chờ đợi.
Đạm Đài Quan Kiếm rất tự nhiên xuống xe, sau đó rèm xe ngựa phía sau y bị người nhấc lên từ bên trong, Đinh Ninh từ đó đi ra ngoài.
Hai chân Đinh Ninh đạp lên mặt đất, hắn bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía lão nhân rất uy nghiêm trong hàng dài xe vua đối diện.
Ánh mắt Công Dương Kích run lên, lão phát giác ngay cả chính mình cũng nhìn không thấu tu vi của Đinh Ninh, ít nhất bằng vào khí tức trên người hắn lúc này chỉ cho lão một cảm giác yên tĩnh như tinh không, mà không cách nào phán đoán tu vi cảnh giới thực sự của đối phương.
Vì thế lão liền nhanh chóng xác định, đối phương chính là người mà Dạ Kiêu dùng ngàn tòa núi bụi vây chết, nhưng Nguyên Vũ và Trịnh Tụ vẫn không thể nào giết chết được.
- Không biết nên xưng hô như thế nào?
Lão đứng lên, bước xuống đại liễn, sau đó khom người hành lễ, hỏi.
Đinh Ninh bình tĩnh nói:
- Đinh Ninh.
- Ta thật sự rất kính nể ngài, nhưng ngài làm như vậy khiến cho ta rất khó xử.
Công Dương Kích nhìn hắn nói:
- Ngài dùng phương thức như vậy gặp ta, bất cứ kẻ nào cũng sẽ cảm thấy quý tộc các trấn Nam Tuyền ta đã hoàn toàn liên thủ với ngài.
- Không phải sao?
Đinh Ninh nhàn nhạt cười một tiếng,
- Vậy ta nên dùng phương thức nào xuất hiện, đến mà không lộ dấu vết, sau đó âm thầm ám sát vài tên quý tộc phản đối nhất trước tiên, bao gồm cả tên cung phụng của Trứu gia kia?
Công Dương Kích nhíu mày, nói:
- Chúng ta cần một chút thời gian để ứng đối, chỉ sợ thời gian không đủ.
Đinh Ninh nhìn hai mắt lão, lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Ta nghĩ như vậy sẽ càng làm cho ngươi nhìn thấy quyết tâm của chúng ta.
Lông mày Công Dương Kích chợt buông lỏng,
- Nếu ngài nghĩ như vậy, vậy ngài đã đúng.
Đinh Ninh không nói gì nữa, chỉ gập đầu làm lễ.
Công Dương Kích xoay người, cuộc nói chuyện đơn giản giữa hai người chợt chấm dứt mà người bên ngoài nghe vào lại không tài nào hiểu được.
Sau khi ngồi lên trên đại liễn một lần nữa, Công Dương Kích quay người về phía một môn khách vẫn luôn đứng ở bên cạnh phân phó:
- Tới Trứu trang. (Trang viên nhà họ Trứu)
Trứu trang chính là trang viên của Trứu gia.
Môn khách này là cung phụng gần gũi nhất của lão, tự nhiên nhanh chóng nghe ra ý trong câu này, lập tức truyền lệnh, sau khi suy nghĩ một chút vội hỏi:
- Có muốn thay đổi con đường giúp bọn họ hay không?
Quyền quý vương triều Đại Sở đều rất để ý việc thoải mái cùng hưởng thụ, Công Dương gia có một cái xe vua hoa lệ và thoải mái dễ chịu, nếu Công Dương Kích đã biểu hiện ra thái độ như vậy, tên môn khách này hiển nhiên cũng cảm thấy để đối phương cưỡi xe ngựa phổ thông lại có chút không thích hợp.
Song Công Dương Kích chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn y rồi hơi hơi trào phúng, nhẹ giọng nói:
- Có liên quan gì, nếu hắn đã ngang nhiên biểu lộ thân phận như vậy, vậy bất kể hắn cưỡi cái gì, ở trong mắt người đời đều khác gì so với ngai vàng chứ?
Tin tức rất nhanh truyền đến đoàn xe của Trứu gia trên đường xa xa.
Trứu gia vốn đã bất an đến cực điểm sau khi biết được đám người Đinh Ninh kế tiếp sẽ lập tức hành động, lập tức trở nên phấn chấn hẳn lên.
Một cái hộp bằng ngọc trắng dài một thước nhanh chóng được đưa tới.
Đây là một món quà từ Trứu gia.
Bên trong cái hộp ngọc trắng này chứa bùn thuốc giống như dầu mỡ màu trắng.
Đây là Bạch Long Chi, dùng yêu đan và mỡ của Bạch Thủy giao làm chủ dược luyện chế thành Linh dược, là một trong những Thánh dược chữa thương tốt nhất thiên hạ. (chủ dược: vị thuốc chủ đạo)