Một trận mưa lớn đột nhiên rơi xuống, không thể hoàn toàn giảm đi ý nóng trong các trấn Nam Tuyền, song đối với người dân nơi đây mà nói, trong không khí tự nhiên có một loại hương vị mát mẻ thấm vào.
Năm đó chuyện Ba Sơn Kiếm Tràng và Vương Kinh Mộng bị xóa sổ khỏi sử sách ở Trường Lăng và toàn bộ vương triều Đại Tần, cho nên ngược lại được lưu truyền rộng khắp ở Sở Yến Tề, hơn nữa rất nhiều Tu hành giả được xem là Thần minh đều chết trong trận chiến Trường Lăng, chết dưới kiếm của Vương Kinh Mộng.
Cho nên trong rất nhiều truyền thuyết của dân gian ngoại triều, Vương Kinh Mộng đều là nhân vật thuộc loại Ma Thần đứng đầu. (ngoại triều: triều khác, đất nước khác)
Hiện tại Ma Thần này đến trước Trứu gia, lại đến Hạ gia nghỉ ngơi, về phần hắn rốt cuộc dựa vào loại thần thông nào của Cửu Tử Tằm sống lại thì những người ở các trấn Nam Tuyền cũng không cách nào tưởng tượng được, chuyện có liên quan mật thiết nhất với bọn họ chính là khi Hạ gia cũng không phản đối, điều đó có nghĩa là đại quân của vương triều Đại Sở sẽ nhanh chóng lui từ quận Dương Sơn tới đây, quân Tần như sói như hổ cũng sẽ lập tức đến.
Vương triều Đại Sở đã cường thịnh rất nhiều năm, cho nên rất nhiều người trong dân chúng vùng này chưa từng trải qua chiến tranh.
Ai cũng không biết quân Tần đã mệt mỏi tiến hành truy kích có thể dừng lại ở chỗ này hay không, song chuẩn bị cho chiến tranh lại là điều tất nhiên.
Vào đêm đám người Đinh Ninh tiến vào Hạ gia, chủ sự của những quý tộc các trấn Nam Tuyền dưới sự triệu tập của Công Dương Kích lại tiến hành bí hội một lần nữa, sau đó các nhà liền bắt đầu tổ chức di chuyển và bố trí phòng bị. (bí hội: hội nghị bí mật)
Dưới tình huống tình thế lúc trước chưa rõ ràng, các trấn Nam Tuyền giống như đã trở thành đất lành cho đám người lưu vong, tùy ý tiếp nhận mật thám cùng Tu hành giả khắp nơi, song từ lúc này trở đi, các nhà đã bắt đầu tiến hành từng lần thanh tẩy, trục xuất toàn bộ những người này ra ngoài, hoặc là trực tiếp bắt giết.
Đám quý tộc các trấn Nam Tuyền kinh doanh ở khu vực này nhiều năm, hơn nữa bản thân khu vực này không thuộc về Đô thành trọng yếu hay là cứ điểm đối ngoại lúc chiến tranh, tương đối mà nói nhân viên cũng không phức tạp, cho nên từ ý nghĩa nào đó mà nói, các trấn Nam Tuyền lúc này không khác biệt quá lớn với sơn môn một cái tông môn.
Dưới một cơn mưa lớn trong một nơi nào đó, đột nhiên có hai bóng dáng xa lạ xuất hiện.
Rất nhiều tiếng quát tháo cảnh giác trong nháy mắt vang lên, theo đó còn một ít tiếng nguyên khí nổ vang khi Phù khí bắt đầu được kích phát.
- Dẫn ta đi gặp Đinh Ninh, chẳng lẽ các ngươi còn nhìn không ra ta là ai sao?
Một người trong bọn họ nói ra câu này.
Đây là thanh âm của nữ tử, song thanh âm này lại kiêu căng khó thuần, hơn nữa còn khiến cho giọt mưa rơi xuống cộng hưởng, trong mỗi một hạt mưa đều giống như có người phụ họa, khiến cho thanh âm này nhanh chóng hình thành một mảnh triều dâng, tràn ngập toàn bộ thiên địa.
Tất cả Tu hành giả trong cảng sông này lập tức hiểu được thân phận của nữ tử này.
Bạch Sơn Thủy đã đến.
- Ta thật sự không nghĩ tới.
Khi Bạch Sơn Thủy xuất hiện trước mặt Đinh Ninh trong tòa viện chỗ sâu Hạ gia, cô nói một câu như vậy.
Đinh Ninh nhìn cô:
- Là thân phận của ta, hay là những hạm lớn U Phù kia?
Bạch Sơn Thủy cười cười tự giễu,
- Đều giống nhau.
Đinh Ninh im lặng nhìn cô và Lý Vân Duệ, không có đáp lại mà chỉ chờ cô nói chuyện.
- Hiện tại bên cạnh ngươi có rất nhiều người.
Bạch Sơn Thủy nhìn thoáng qua Đạm Đài Quan Kiếm bên cạnh Đinh Ninh, cực kỳ trực tiếp nói:
- Nếu như kêu gọi người Triệu Kiếm Lô, cộng thêm người của Ba Sơn Kiếm Tràng các ngươi trực tiếp giết vào Hoàng cung Trường Lăng, ngươi cảm thấy chúng ta có vài phần nắm chắc thành công?
Đạm Đài Quan Kiếm ngẩn người.
Đinh Ninh lại không nhịn được nở nụ cười.
Bạch Sơn Thủy nói rất tùy ý, lời nói tựa như của đứa con nít ranh, nhưng cũng chỉ có người có khí phách như cô mới có thể nói ra những lời một cách tùy ý như vậy.
- Ta biết ngươi sợ phiền toái, nếu như có thể làm xong hết tất cả mọi chuyện như vậy thì hiển nhiên là rất tốt, thế nhưng không hề đơn giản như vậy.
Đinh Ninh thu liễm ý cười, lắc đầu:
- Bọn họ bị thương rất nặng, không có mấy người có thể ra tay, mấu chốt nhất chính là với phương thức liều mạng này, cho dù chúng ta thắng lợi thì cũng không biết phải chết bao nhiêu người.
- Đương nhiên còn có một loại khả năng, mặc dù chúng ta chậm rãi đến, cuối cùng vẫn có người sẽ phải chết.
Khuôn mặt Đinh Ninh nghiêm túc hơn một chút, hắn nghiêm mặt nói:
- Nhưng ta hiểu rõ Nguyên Vũ và Trịnh Tụ hơn ngươi, khi bọn họ xác định tính mạng bị uy hiếp, bọn họ sẽ rất dứt khoát vứt bỏ một ít thứ. Bọn họ chắc chắn sẽ để lại một con đường lui để chạy trốn. Vì vậy để giết bọn họ, ta đã luôn luôn nghĩ rằng chỉ có hai cách, một loại chính là cướp lấy tất cả mọi thứ của bọn họ, cách còn lại chính là đối mặt trong ngay một số loại thời điểm mà họ không thể chạy trốn.
Bạch Sơn Thủy gật đầu.
Cô đồng ý với cách nói này của Đinh Ninh.
- Chắc hẳn ngươi đã nghe nói về mười hai Vu Thần thủ?
Lúc này cô mới nói.
Đinh Ninh lập tức nhíu mày, hắn nhanh chóng hiểu được,
- Đây là nguyên nhân Tề đế liên thủ cùng Trịnh Tụ?
Bạch Sơn Thủy híp mắt cười cười,
- Tô Tần, người quen cũ của ngươi ở Bạch Dương động chính là người liên thủ cùng Tề đế, là con rối chấp hành theo ý của nàng.
Đinh Ninh hơi ngẩn ra, chợt nói:
- Hắn thực sự ưu tú hơn nhiều so với Liêu Lăng Quân.
Bạch Sơn Thủy nói,
- Hắn dùng việc giúp chúng ta đoạt được mười hai Vu Thần thủ làm đại giới, phải đổi lấy Ngọc bích Nhân Vương.
Đinh Ninh suy nghĩ một chút, nói
- Mấu chốt chính là nếu cho hắn Ngọc bích Nhân Vương. Là cái gì làm cho hắn có được lòng tin, có được Ngọc bích Nhân Vương thì nhất định sẽ giúp hắn vào Thất Cảnh?
Bạch Sơn Thủy trầm mặc xuống, cô thoáng cảm thấy trong này thực sự có vấn đề.
- Có một khả năng, chính là Ngọc bích Nhân Vương sẽ từ tay Tô Tần đến tay Trịnh Tụ, mà chúng ta cướp lấy mười hai Vu Thần thủ. Kế tiếp sẽ dẫn đến cuộc chiến giữa chúng ta và vương triều Đại Tề.
Đinh Ninh nhìn cô, nói:
- Chúng ta liều mạng lưỡng bại câu thương cùng vương triều Đại Tề, mà mười hai Vu Thần thủ thực ra cũng không hề được đưa về vương triều này, cho nên bọn họ cũng không kiếm được chỗ tốt thực tế, mà Trịnh Tụ lại chiếm được Nhân Vương Ngọc Bích.
Lông mày Bạch Sơn Thủy nhíu thật sâu,
- Ngươi nói rất có đạo lý.
- Nhưng đây luôn là tin tốt, trong này luôn có chỗ để chúng ta có thể mua bán.
Đinh Ninh chậm rãi nói,
- Có thể cho Ngọc bích Nhân Vương, chúng ta nhất định sẽ lấy mười hai Vu Thần Thủ, trong chuyện này nên mua bán như thế nào, chúng ta cần chậm rãi suy nghĩ một chút.
- Bây giờ không giống ngày xưa.
Bạch Sơn Thủy khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Nếu là ngươi, không có khả năng không nhìn ra bí mật của Cô Sơn Kiếm tàng, rốt cuộc nó là cái gì?
Đinh Ninh cười khổ một chút, nhưng vẫn không giấu diếm, nói:
- Cô Sơn Kiếm tàng kỳ thật là một cái trận pháp bày bố thật lớn. Hơn nữa nhất định phải lợi dụng mấy chỗ trận pháp bày bố trên mặt đất ở Trường Lăng. Năm đó Cô Sơn Kiếm tông chắc hẳn nằm ở khu vực nơi đó, đồng thời đây hẳn là pháp trận hộ sơn của bọn họ. Hơn nữa muốn bố trí thành đại trận như vậy cần rất nhiều đầu mối kiến trúc cỡ lớn then chốt như vọng lâu Trường Lăng, dẫn dắt thiên địa nguyên khí.
Bạch Sơn Thủy hít sâu một hơi.
Sau đó cô thở dài cực kỳ cảm khái,
- Cho nên món đồ này cực kỳ hữu dụng đối với Trịnh Tụ?
Vì Cô Sơn Kiếm tàng này đã khiến cô trả giá vô số, thậm chí không thèm để ý mạng sống của chính mình, thế nhưng Cô Sơn Kiếm tàng vậy mà chỉ là một món đồ như vậy.