Trong đêm tối, xe ngựa vẫn chưa rời khỏi Hạ gia, mà đến trước mấy tòa lầu nhỏ tao nhã nhất trong trạch viện nhà này, những người còn lại đã đến nơi đây.
Đinh Ninh thuật lại một cách đơn giản chuyện vừa rồi xảy ra, kể cả những lời nói với Thiên Mộ một lần, sau đó nói:
- Vấn Quan Nguyệt dừng lại ở đây không phải vì biết trước nên cố ý chờ tiểu thư Thương gia, mà do Nguyên Vũ cùng Trịnh Tụ đã sớm làm ra an bài. Đám quý tộc các trấn Nam Tuyền bất hòa với Triệu Hương Phi, Nguyên Vũ và Trịnh Tụ lại bố cục ở chỗ này cũng là chuyện rất bình thường, chẳng qua bởi vì thân phận của Vấn Quan Nguyệt, cho nên ta có chút sơ sẩy, vẫn chưa suy nghĩ kỹ về phương diện đó.
- Vạn vật đều đang chuyển hóa, không có thứ gì sẽ vĩnh hằng bất diệt, thuốc trường sinh bất tử của Tổ sơn Ô Thị dựa theo lời ngươi nói lúc trước, có thể sẽ tiêu diệt thần trí vốn có của một người, cho nên cực kỳ nguy hiểm. Nhưng rơi vào tay Nguyên Vũ sẽ không biết sinh ra kết quả gì.
Đạm Đài Quan Kiếm ngưng trọng nhìn Đinh Ninh,
- Nếu như muốn hủy bỏ tất cả nghi ngờ trong lòng chúng ta, chúng ta phải biết lòng tin của ngươi đến từ đâu.
- Lòng tin của ta đến từ tu vi của bản thân.
Đinh Ninh nhìn Đạm Đài Quan Kiếm, nói:
- Mặc kệ Trịnh Tụ và Nguyên Vũ tiến bộ như thế nào, ta có Đại Hình kiếm làm bản mệnh, chờ ta đạt tới Bát Cảnh, hoặc là tiếp cận cảnh giới này, bất kỳ một người nào trong bọn họ đều sẽ không phải là đối thủ của ta. Nhưng nếu Trịnh Tụ cũng phá Bát Cảnh, Nguyên Vũ lại đi xa hơn một chút trên con đường Bát Cảnh, hai người bọn họ liên thủ thì ta chưa chắc là đối thủ của bọn họ.
- Cho nên chỉ là vấn đề thời gian.
Sau khi dừng một chút, Đinh Ninh nói tiếp:
- Mặc dù Nguyên Vũ vứt bỏ không cần thuốc trường sinh bất tử, hoặc là hắn may mắn đạt được phương pháp khắc chế việc mất đi thần trí của thuốc này, thế nhưng những chuyện này vẫn có thể khiến hắn hao tổn tâm trí, ngăn cản bước chân hắn tiếp tục tiến về phía trước trên con đường tu hành. Chỉ cần hắn không tiến quá xa trong Bát Cảnh, vậy cho dù Trịnh Tụ tiến vào Bát Cảnh, khi thật sự gặp phải hai người bọn họ liên thủ, cũng không phải không có khả năng chiến thắng. Huống chi ta nghĩ khi một bên tạo thành uy hiếp đối với một bên, hai người bọn họ sẽ không giống như trước nữa.
Lông mày nhíu chặt của Đạm Đài Quan Kiếm lặng lẽ giãn ra. Theo quan điểm của y, bất cứ ai cũng có thể phạm sai lầm, đặc biệt là một người vì vấn đề thiên tính, sẽ rất có thể làm ra những sai lầm tương tự. Nhưng Đinh Ninh nói như vậy sẽ không khiến bất cứ người nào dị nghị. Sau trận chiến ở Trường Lăng, tất cả Tu hành giả trong thiên hạ đã hoàn toàn tin phục chiến lực của hắn. Mặc dù sau khi Nguyên Vũ dùng một kiếm dẹp yên ở Lộc Sơn Hội minh, trong mắt rất nhiều Tu hành giả các triều, nếu đổi lại là Vương Kinh Mộng năm đó đi nghênh chiến những Tông sư kia, chỉ sợ sẽ có thể dễ dàng chiến thắng hơn so với Nguyên Vũ đã tiến vào Bát Cảnh.
Hơn nữa từ những lời này của Đinh Ninh, Đạm Đài Quan Kiếm cũng nhạy bén ngửi được một ít khí tức khác.
- Ngươi sẽ không hao phí quá nhiều thời gian là sẽ có thể chính thức bước qua Thất Cảnh, thậm chí tiếp cận tu vi đỉnh phong năm đó?
Y nhìn Đinh Ninh, không nhịn được hỏi:
- Hơn nữa ngươi đã từng nói bản thân mình hiểu rõ một ít vấn đề liên quan đến Bát Cảnh, ngươi thậm chí có thể tiến thẳng lên Bát Cảnh sao?
Đinh Ninh chậm rãi gật đầu, trên mặt hắn không có bất kỳ cảm xúc kiêu ngạo nào.
Sau khi hắn đạt được Tục Thiên Thần Quyết ở Mân Sơn Kiếm hội, việc vượt qua đỉnh phong ngày xưa liền là vấn đề thời gian.
Nhưng chênh lệch nhất chính là thời gian.
Nguyên Vũ và Trịnh Tụ thực sự đã cường đại hơn rất nhiều, hết lần này đến lần khác khiến hắn tự nhắc nhở mình phải cẩn thận hơn.
- Dựa theo bố cục của Lâm Chử Tửu, ta nghĩ hắn muốn chiếm giữ được quận Giao Đông.
Hắn nhìn đám người Đạm Đài Quan Kiếm, nói tiếp:
- Chỉ cần có thể nắm giữ được quận Giao Đông, hẳn là có thể tranh thủ cho ta thêm một chút thời gian.
- Đinh Ninh, ta mặc kệ ngươi là ai. Nhưng lúc trước ta vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu, cho dù ngươi chưa từng coi ta như vậy, nhưng ở ngay trước mặt ta bàn luận làm thế nào để đối phó với cha mẹ ta, ngươi cảm thấy mình có thể xem là quân tử sao?
Một thanh âm phẫn nộ đã phá vỡ sự nặng nề và yên tĩnh lúc này.
Thanh âm phẫn nộ này đến từ Phù Tô.
Phù Tô nhìn Đinh Ninh đang bình tĩnh nhìn về phía mình, bởi vì phẫn nộ cực độ, lồng ngực phập phồng kịch liệt,
- Hoặc là ngươi giết ta, hoặc là thả đi. Lúc trước ngươi chỉ vì muốn giữ mạng sống cho nên bắt cóc ta, hiện tại chẳng lẽ ngươi còn cần ta làm con tin sao?
- Ngươi còn quá trẻ, cho nên có một số việc ngươi nghĩ quá đơn giản.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn Phù Tô, nói:
- Sở dĩ ta nói cho ngươi nghe những thứ này, là bởi vì ngươi sẽ trở thành một bộ phận để trao đổi, ta sẽ để cho Thiên Mộ mang theo một nửa thuốc trường sinh bất tử cho Nguyên Vũ, nửa còn lại đặt ở trên người ngươi. Hai thứ này cộng lại mới có dược lực đủ để Nguyên Vũ thay đổi.
- Ngươi...
Phù Tô tức giận đến mức cả người lạnh như băng, nhất thời nói không nên lời.
- Ngươi cần phải thấy rõ một số việc, trong bất cứ chuyện gì ngươi cũng phải có lý trí và phán đoán độc lập.
Đinh Ninh quay đầu lại, không nhìn gã nữa, chỉ nói ra một câu như vậy.
- Tại sao chàng lại đối xử với hắn như vậy?
Nhìn bóng lưng Phù Tô đang phẫn nộ đi ra ngoài cùng Thiên Mộ đang lập tức đuổi theo, Trưởng Tôn Thiển Tuyết có chút khó hiểu nhẹ giọng hỏi:
- Ta cũng không chán ghét Phù Tô, ngươi hiển nhiên cũng không có khả năng bởi vì Nguyên Vũ cùng Trịnh Tụ mà hận hắn.
- Hắn là một cái mồi nhử.
Đinh Ninh hơi nhíu mày, đáp lại:
- Lúc trước Trịnh Tụ đã cho ra lựa chọn, cho nên ta cảm thấy, nếu nàng muốn ngăn cản Nguyên Vũ thu hoạch thuốc trường sinh bất tử, phương pháp đơn giản nhất đối với nàng mà nói, chính là giết chết Phù Tô, trực tiếp hủy diệt một nửa thuốc trường sinh bất tử này.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết hơi ngẩn ra, có chút lạnh lẽo, nhưng thoáng cảm thấy không phải không có khả năng này.
- Nàng hiện tại không có nhiều người để sử dụng, nhưng đất Sở đã loạn, chúng ta còn có đối thủ như nước Tề, cho nên chúng ta cũng không có quá nhiều người để hiệu lệnh. Có thể loại bỏ một số người xung quanh nàng sẽ khiến những người bên chúng ta sẽ an toàn hơn.
Khóe miệng Đinh Ninh hiện ra một tia cười lạnh hiếm hoi,
- Ai cũng biết nàng lãnh khốc, nhưng Phù Tô đích thật là con của nàng, nếu ngay cả hắn cũng có thể khiến nàng buông tha, hơn nữa nếu nàng chủ động muốn làm người giết chết Phù Tô. Nguyên Vũ sẽ hoài nghi rốt cuộc Phù Tô có phải là con trai của hắn và nàng hay không, có phải nàng đang nóng lòng muốn hủy diệt thứ gì đó hay không.
- Nếu thật sự là như vậy, đối với Phù Tô mà nói vẫn là quá mức tàn nhẫn.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lắc đầu, không nhịn được nói.
Đinh Ninh cười cười tự giễu,
- Chuyện này kỳ thật rất đơn giản, chẳng qua chỉ đưa thuốc trường sinh bất tử cùng Phù Tô giao lại cho bọn họ, nếu bọn họ không tàn nhẫn như ta nói, vây cũng sẽ không có bất kỳ chuyện tàn nhẫn nào phát sinh.
- Lúc ta nói với Phù Tô, thực ra cũng đang nói với chính mình.
Đinh Ninh cuối cùng hít sâu một hơi, nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói:
- Trước khi trải qua rất nhiều chuyện tàn nhẫn, tôi cũng thường nghĩ mọi chuyện đều rất đơn giản. Nhưng ta không nghĩ rằng một số người sẽ tàn nhẫn như vậy. Khi bản thân đưa ra quyết định tàn nhẫn như vậy, mình sẽ cảm thấy vui vẻ hay là cũng sẽ thống khổ?
Không ai có thể trả lời vấn đề cuối cùng của hắn.
Không ai có thể suy đoán được trong mấy năm nay, hai người ở vị trí cao nhất trong Hoàng cung Trường Lăng rốt cuộc là thống khổ hay là vui vẻ.