Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 695 - Q8 - Chương 23: Ban Trường Sinh

Q8 - Chương 23: Ban Trường Sinh Q8 - Chương 23: Ban Trường Sinh

Không ai thích những điều quá xa xôi và không rõ, điều đó mang ý nghĩa khó nắm bắt, vì vậy hầu hết mọi người sẽ luôn luôn chọn lợi ích trước mắt.

Trong đêm tối, xung quanh trạch viện Hạ gia vang lên rất nhiều thanh âm, cuối cùng lại trở về tĩnh mịch.

Một hồ hoa sen đều đã khô héo, hơn nữa không phải loại khô héo khi từ thu chuyển qua đông, mà tất cả thân lá cùng hoa đều giống như biến thành pho tượng màu đen nhánh, khiến cho cả mặt hồ đều hiện ra bầu không khí quỷ dị.

Cuộc chiến giữa Tề Tư Nhân, Vấn Quan Nguyệt cùng đại tiểu thư Thương gia và lão bộc mặc dù ngắn ngủi, nhưng lại liên lụy đến Thánh vật định đỉnh của một triều, chiến đấu giữa bốn gã Tông sư thực sự là hung hiểm vạn phần.

Lúc này thân ảnh Tế Tư Nhân cùng đại tiểu thư Thương gia và lão bộc đã biến mất, nhưng Vấn Quan Nguyệt vẫn chưa rời đi, chỉ đứng đối mặt với mặt hồ đen kịt, yên tĩnh chờ đợi.

- Ngươi đến trễ một chút.

Đợi đến khi tiếng bước chân rõ ràng xuất hiện ở phía sau y cách đó không xa, y mới chậm rãi xoay người lại, thản nhiên nói.

Đinh Ninh đứng ở trên con đường ven hồ cách đó phía sau y không xa.

Hắn nhìn Vấn Quan Nguyệt mà còn chưa nói gì, Vấn Quan Nguyệt cũng đã nói tiếp,

- Ta biết chiến đấu như vậy không thể nào giấu diếm được người bên ngoài, nhưng ngươi vẫn quá mức khinh thường, hoặc có thể nói ngươi vẫn tin nhầm người giống như trước kia.

- Hương vị của Cốt Lao sơn, là Tề Tư Nhân.

Một đạo thanh âm vang lên từ phía sau Đinh Ninh, thân thể Thiên Mộ có chút gầy nhỏ đứng ở trong bóng dáng Đinh Ninh, hơn nữa áo bào đen trên người y cùng bóng đen dung hợp thành một thể, thậm chí làm cho người ở xa xa rất khó nhìn thấy sự tồn tại của gã.

Thanh âm của gã lại nhanh chóng trở nên phẫn nộ,

- Trấn Hồn đinh! Đây là Thánh vật Tề đế dùng để chấn nhiếp các tông, đồ vật trong miếu Tề tổ.

Đinh Ninh gật đầu.

Trong bóng tối không thể nhìn ra sắc mặt của hắn, nhưng thanh âm của hắn vẫn rất bình tĩnh, hắn nhìn Vấn Quan Nguyệt, giọng nói không cao không thấp hỏi:

- Từ khi nào tín nhiệm biến thành thứ không tốt? Nếu trên đời này không có tín nhiệm, vậy sẽ biến thành cái dạng gì... Vả lại ta tín nhiệm ngươi là vì kính trọng. Ta làm sao có thể nghĩ đến người đại nghĩa lẫm liệt trách cứ ta như ngươi, sự thực lại hoàn toàn không hề xứng với ngươi?

- Không phải ai cũng cao thượng như vậy, mạng sống của chúng ta chỉ có một, không muốn lãng phí trong tương lai không thể nắm bắt. Mặc kệ ngươi nói ta như thế nào, ít nhất sư phụ ta cũng không còn sống nhìn thấy tương lai mà ngươi miêu tả.

Vấn Quan Nguyệt không hề phẫn nộ, thanh âm của y cũng rất bình thản, thậm chí ngay cả động tác đứng thẳng cũng không có chút thay đổi nào,

- Ngươi từng là Tông sư mạnh nhất thiên hạ, cho nên ngươi có thể quyết định rất nhiều sinh tử của người khác, mà chúng ta lại không thể. Nếu ta là ngươi, có lẽ ta sẽ làm ra lựa chọn khác biệt.

- Ngươi nhắc nhở ta một lần nữa, sau này ta phải cẩn thận hơn, hơn nữa ta sẽ thay đổi.

Đinh Ninh khẽ gật đầu, nhìn Vấn Quan Nguyệt, nói:

- Ngươi có thời gian chạy trốn, nhưng vẫn dừng ở chỗ này chờ ta, vậy ngươi muốn đại biểu cho người nào đó đàm phán điều kiện với ta?

Thân thể Vấn Quan Nguyệt không hiểu sao có chút rét lạnh, y hơi nhíu mày, cúi đầu không nói.

- Ta biết rồi.

Đinh Ninh nhàn nhạt nói một câu này, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.

Vấn Quan Nguyệt không thể tin nhìn bóng lưng Đinh Ninh, y hoàn toàn không ngờ hắn lại phản ứng như vậy, ngay cả điều kiện gì cũng không nghe, thế nhưng chỉ đáp lại một câu nhàn nhạt "Ta biết rồi" liền trực tiếp rời đi?

- Mạng của tiểu thư Thương gia không phải là thứ mà ngươi có thể quyết định, ngươi ngược lại phải cẩn thận chính mình.

Đúng lúc này, thanh âm của Đinh Ninh lại vang lên trong gió bên hồ,

- Các chủ nhân của ngươi ước gì người trong thiên hạ đều biết ta bội bạc, ta đến gặp ngươi, nếu ngươi không cẩn thận chết đi, có lẽ đến lúc đó có không ít người nói ban ngày ta ở trước mặt mọi người diễn một bộ mặt mũi, nhưng âm thầm lại là một bộ mặt khác, cái nồi đen này lại úp ngược lên đầu ta.

Nghe thanh âm từ gió mùa hè truyền đến, thân thể Vấn Quan Nguyệt lại càng trở nên rét lạnh.

Y đột nhiên có một chút sợ hãi.

Bởi vì y nghĩ đến những lời Đinh Ninh nói không phải là không có khả năng.

......

- Sau khi trời sáng, ta không muốn nghe Hạ gia có ý kiến gì khác.

Trước khi ngồi lên xe ngựa, Đinh Ninh nói một câu này với vài người Hạ gia.

- Ngươi chuẩn bị làm như thế nào?

Thiên Mộ ngồi xuống bên cạnh, sau đó nhìn hắn, nghiêm túc hỏi.

Gã không thuộc về Ba Sơn Kiếm Tràng, thậm chí không phải người Tần, Tề đế đã làm cho gã thất vọng cùng thống hận đến cực điểm, cho nên gã không hy vọng Đinh Ninh cũng làm ra lựa chọn khiến cho gã thất vọng.

- Ta đương nhiên không có khả năng bỏ qua sinh tử của tiểu thư Thương gia.

Đinh Ninh không lảng tránh ánh mắt của gã, nghiêm túc nhẹ giọng nói:

- Nếu ngươi bằng lòng, ta muốn ngươi mang theo một món đồ cho Nguyên Vũ.

Thiên Mộ ngẩn người:

- Để ta mang một món đồ cho Nguyên Vũ?

- Hoặc nghiêm khắc trên ý nghĩa mà nói, là một nửa.

Đinh Ninh chậm rãi gật gật đầu, sau đó vươn tay phải ra.

Theo hắn đưa tay ra, trong xe vang lên tiếng tằm tinh mịn đến cực điểm.

Một chùm hào qunag màu trắng chảy xuôi ra từ đầu ngón tay hắn, chậm rãi hình thành một quả cầu nhỏ.

Ở giữa quả cầu nhỏ lại có một chút hào quang khác thường.

Theo ánh mắt chớp động, màu tái nhợt ở mặt ngoài quả cầu nhỏ sinh ra rất nhiều chỗ lồi ra bất quy tắc, bên trong chút hào quang khác thường kia thấm ra một ít.

Trong nháy mắt tiếp theo, trong tích tắc khi bản thân cảm nhận được, thân thể Thiên Mộ không ngừng run rẩy.

Đây là một loại run rẩy theo bản năng, thân thể Thiên Mộ không có quá nhiều khác biệt so với Tu hành giả bình thường, song cho dù là gã thì vẫn có loại nguyên khí cùng thân thể của mình đều sẽ bị nguyên khí bao vây quả cầu nhỏ màu tái nhợt này cắn nuốt.

Lúc mới gặp Đinh Ninh, gã đã cảm giác được trong cơ thể hắn có một loại hương vị khủng bố, lúc ấy Đinh Ninh liền nói cho gã biết đó là thuốc trường sinh bất tử đến từ Tổ sơn Ô thị. Mà hiện tại loại hương vị này cực kỳ quen thuộc, nhưng khi thiếu đi Cửu Tử Tằm khắc chế, loại khí tức này lại mãnh liệt gấp trăm lần.

Gã nhìn Đinh Ninh, hô hấp không khỏi dồn dập.

Suy nghĩ của gã có chút hỗn loạn, mặc dù biết đây là vật gì, nhưng không rõ rốt cuộc Đinh Ninh muốn làm như thế nào.

- Thật ra có một tin đồn là thật, Nguyên Vũ vẫn muốn trường sinh bất tử. Cho nên thuốc trường sinh bất tử vẫn luôn là thứ hắn tha thiết ước mơ.

Đinh Ninh bình tĩnh nhìn Thiên Mộ đang thất sắc, chậm rãi nói:

- Nếu hắn muốn, ta sẽ cho hắn.

- Ngươi muốn dùng cái này đổi lấy đại tiểu thư Thương gia ư?.

Thiên Mộ ngay cả hô hấp cũng trở nên gian nan, gã có chút không thể tin được.

- Ta hiểu hắn.

Đinh Ninh chậm rãi gật đầu,

- Người như hắn rất khó cự tuyệt loại hấp dẫn này, cho dù trong lúc nhất thời không có dũng khí vận dụng, nhưng cũng sẽ muốn đạt được.

Thiên Mộ ngây người:

- Nhưng...

Gã có chút khó có thể nói rõ, nhưng theo bản năng cảm thấy, mặc dù như vậy thì thuốc trường sinh bất tử này... vẫn là thứ rất kinh người, hữu dụng, hơn nữa rơi vào trong tay Nguyên Vũ, ai biết được sẽ dẫn đến kết quả gì.

- Lợi dụng tiểu thư Thương gia đến nói chuyện điều kiện với ta, việc này liên quan đến lợi ích của hai người Trịnh Tụ và Nguyên Vũ. Nhưng ta chỉ nói chuyện điều kiện với Nguyên Vũ.

Đinh Ninh liếc nhìn gã một cái, nói:

- Ta muốn thử một lần, điều này sẽ mang đến loại thay đổi gì giữa hai người bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment