Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 694 - Q8 - Chương 22: Trấn Hồn Đinh

Q8 - Chương 22: Trấn Hồn đinh Q8 - Chương 22: Trấn Hồn đinh

- Thật sự không lưu lại đường lui sao?

Thanh âm sâu kín của đại tiểu thư Thương gia vang lên.

Nàng nhìn Vấn Quan Nguyệt cùng Tề Tư Nhân, trong không khí trước người đột nhiên xuất hiện một sợi dây màu đen.

Sợi dây màu đen này không cần bất kỳ ngọn lửa nào nhen nhóm liền bốc lên trên một tia khói xanh, tản ra một loại hương vị ngọt ngào, thực sự làm cho tinh thần của Tề Tư Nhân cùng Vấn Thu Nguyệt đồng thời có chút hoảng hốt.

Mượn một khoảng thời gian này, hai tay đại tiểu thư Thương gia gảy lên dây đàn, không có tiếng đàn vang lên, nhưng lại có vô số ngọn lửa đen tuôn ra. Thân thể nàng cùng lão bộc bị những ngọn lửa đen này bao vây, giống như muốn trực tiếp biến mất trong ngọn lửa đen này.

Một tiếng quát lớn vang lên, Vấn Quan Nguyệt khôi phục thanh tỉnh, trên người y có âm khí màu đen như mưa đá bay ra, trong tay rõ ràng xuất hiện một thanh đoản kiếm màu đen, kiếm quang nổi lên, cắt đứt sợi dây màu đen kia, kiếm quang tiếp tục đi về phía trước, nhanh chóng đâm vào trong tay đại tiểu thư Thương gia.

Trong thân đàn vang lên vô số tiếng vang vọng cổ quái, một mảnh gỗ đàn màu đen từ trên thân đàn rơi ra, tiếp tục dấy lên hơi khói, trong nháy mắt hóa thành một bộ mặt màu đen, bao bọc tới gương mặt Vấn Quan Nguyệt.

Vẻ mặt của Vấn Quan Nguyệt không có bất kỳ thay đổi nào, giống như bị một đám khói bếp đập vào mặt, ngay cả sợi tóc cũng không hề tán loạn, nhưng toàn bộ thân thể đều chấn động, giữa một tiếng kêu rên nặng nề, trong miệng mũi y đều thấm ra tơ máu.

Cũng trong nháy mắt này, lão bộc phía sau nàng há mồm phun ra một mũi ngụm tên máu.

Một tiếng xùy nứt ra, đạo khí huyết này xông lên bầu trời, trên không trung chợt sinh ra vô số Hắc trúc, rễ cây mở rộng, ngược lại như muốn thôn phệ những khí diễm màu xanh trắng kia.

- Hảo thủ đoạn, nếu như một mình thì ta cũng không phải là đối thủ của các ngươi

Thanh âm cảm khái của Tề Tư Nhân vang lên, trước khi thanh âm của gã vang lên, trong thân thể gã đã lộ ra một mảnh màu vàng óng, một loại khí tức dương liệt hoàn toàn khác biệt với nguyên khí của gã trào ra từ chỗ sâu trong khí hải của gã. (dương liệt: mạnh mẽ hừng hực)

Tia sáng màu vàng óng thần thánh và rực rỡ tỏa sáng trong bóng tối.

Giống như có một con phượng hoàng màu vàng từ trong thân thể hắn bay ra, nhào về phía khói đen tràn ngập không trung.

- Lại là ...

Sâu trong mắt đại tiểu thư Thương gia dâng lên vẻ không thể tin được.

Trên đời này có hai loại công pháp trời sinh là khắc tinh của pháp quyết âm thần quỷ vật, tương khắc nhất chính là Bách Luyện Hỏa của Triệu Kiếm Lô, tiếp theo là công pháp Phá Hoàng của Nguyên Vũ.

Loại ánh sáng vàng óng thần thánh mà rực rỡ này đến từ Nguyên Vũ.

Không có bất kỳ do dự nào, trong nháy mắt khi nàng phản ứng lại, chỗ sâu khí hải trong cơ thể nàng liền vang lên một tiếng nổ khẽ.

Nó giống như một hòn đá nhỏ và bén nhọn đập vỡ mặt băng, sau đó toàn bộ bề mặt băng bắt đầu tan vỡ.

Bề ngoài nàng nhìn như cực kỳ nhu nhược, ngay cả nói chuyện vẫn luôn là giọng điệu ôn nhu, song tính tình thực ra lại cực kỳ cứng rắn, lúc này hiểu được mình đã không có khả năng thoát thân, cho nên đã nhanh chóng chấn nát Ngọc Cung trong khí hải của mình để tự vẫn. Cho dù chết cũng không thể bị lợi dụng.

Muốn bắt sống một gã Tông sư Thất Cảnh còn khó khăn hơn so với giết chết bọn họ, hơn nữa khi nguyên khí trong cơ thể nàng vẫn chưa hao tổn quá mức kịch liệt đã muốn chết, theo lý mà nói tuyệt đối không phải là người có tu vi như Tề Tư Nhân có khả năng ngăn cản.

Song cũng trong nháy mắt này, trong tay Tề Tư Nhân xuất hiện một vật.

Thứ này giống như một cây đinh rất lớn, không sáng bóng như sắt thép mà làm cho người ta có cảm giác trước tiên là giống như một cái đinh gỗ rất lớn, song mặt ngoài dính rất nhiều màu sắc loang lổ, hơn nữa rất nhiều màu sắc đều là màu đỏ sậm thâm trầm, giống như vết máu đã khô rất nhiều năm.

Tề Tư Nhân không hề rót bất kỳ lực lượng nào từ trong tay vào nó, toàn bộ nguyên khí trong cơ thể gã đều dùng để bức ra những tia sáng màu vàng óng thần thánh mà nóng rực kia, nhưng chỉ bằng vào lực lượng của vật này đã dễ dàng đâm thủng cây Hắc cầm trong tay đại tiểu thư Thương gia, sau đó đâm vào huyết nhục, thẳng tới khí hải của nàng. (Hắc cầm: cây đàn màu đen)

Tất cả những thứ diễn hóa trong cơ thể đại tiểu thư Thương gia đều bị đình chỉ.

Một kiện đồ vật này trực tiếp áp chế khí hải của nàng, áp chế tất cả nguyên khí lưu động trong cơ thể, hơn nữa quá trình này cực kỳ ôn hòa, thậm chí không hề khơi dậy bất kỳ nguyên khí nào trong cơ thể nàng phản kháng.

Tất cả mọi chuyện giống như là đương nhiên.

Có thể khắc chế nguyên khí của một Tông sư Thất Cảnh như thế, hiển nhiên là một món Thánh vật khó có thể tưởng tượng.

- Trấn Hồn đinh.

Đại tiểu thư Thương gia nhìn thứ này đâm vào thân thể mình, cười khổ một cách khó tả,

- Rốt cuộc Nguyên Vũ và Trịnh Tụ cho Tề đế chỗ tốt gì, ngay cả chí bảo trấn quốc cũng lấy ra?

Trong mắt lão bộc phía sau nàng dấy lên u hỏa vô tận, thế nhưng khi nàng bị áp chế, lão cũng không có bất kỳ động tác gì nữa. (u hỏa: ngọn lửa u ám)

Tề Tư Nhân ho khan vài tiếng, áp chế cái loại đau đớn như thiêu đốt trong cơ thể, nhẹ giọng cảm khái:

- Công pháp Thương gia các ngươi tu luyện bắt nguồn từ Tề, vậy chắc hẳn ngươi cũng biết được, chỉ có một thứ càng quan trọng hơn so với Trấn Hồn đinh có thể khắc chế tuyệt đại đa số công pháp âm nguyên.

Đại tiểu thư Thương gia hơi ngẩn ra, nàng trong nháy mắt suy nghĩ rõ ràng, chỉ khẽ thở dài một tiếng,

- Mười hai Vu Thần thủ.

- Trấn Hồn Đinh là vật trấn thủ Vương thất, có thể chấn nhiếp tất cả tông môn trong lãnh thổ Đại Tề, song dù sao cũng chỉ là Phù khí dùng để khắc chế, làm sao có thể so sánh được với mười hai Vu Thần thủ của Vạn Pháp chi tổ?

Tề Tư Nhân cũng thở dài một tiếng, nói:

- Thương đại tiểu thư ngươi nghĩ rõ là tốt rồi. Đây cuối cùng vẫn là một cuộc giao dịch, Thương gia rốt cuộc có chút sâu xa cùng Đại Tề ta, ta cũng không muốn đại tiểu thư mất mạng như vậy.

- Phải không?

Thương gia đại tiểu thư không hề tức giận, giọng điệu trong lời nói vẫn ôn tồn khe khẽ như trước, - Chỉ là lúc trước nhìn ngươi có chút kinh ngạc đối với tu vi của ta, ngươi mang Trấn Hồn đinh đến nơi này, dự định ban đầu thật sự là chuẩn bị đối phó ta sao?

Tề Tư Nhân hơi nhíu mày, nhưng không che dấu mà nói:

- Ngược lại không thể gạt được Thương đại tiểu thư, Trấn Hồn đinh này vốn chuẩn bị để dùng đối phó với đệ tử của Yến Anh.

- Hoàng đế các ngươi một mực gọi Yến Anh là sư phụ, vì Lộc Sơn Hội minh mà Yến Anh phải chết ở nơi ấy, nhưng cuối cùng là vì mười hai Vu Thần thủ, Hoàng đế các ngươi lại liên thủ với kẻ địch, còn sợ đệ tử của Yến Anh là hậu hoạn, muốn diệt cỏ tận gốc.

Đại tiểu thư Thương gia lạnh nhạt lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Ngày xưa cha ta thường nói với ta, một tông môn hoặc là một triều đại cường thịnh, quan trọng nhất chính là tinh khí thần, hiện tại ở trong mắt Hoàng đế các ngươi cùng ngươi, vật như mười hai Vu Thần thủ còn trọng yếu hơn so với tinh khí thần, ta cũng không biết các ngươi nghĩ như thế nào.

Trong nháy mắt này Tề Tư Nhân có chút hoảng hốt.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, khuôn mặt của gã lập tức kiên nghị.

- Đây đã là hành động lật nước khuynh triều, sao lại là thứ chúng ta có thể khống chế. Huống chi Ba Sơn Kiếm Tràng cùng Nguyên Vũ lại tranh giành, dù tranh đến thật lâu sau này thì cũng chỉ là thiên hạ của người Tần mà không phải thiên hạ của Đại Tề ta.

Nói xong câu này, gã đưa tay cầm lấy Hắc cầm của đại tiểu thư Thương gia rơi xuống đất, nhìn về phía bầu trời phương xa, trên mặt lộ ra một vẻ cực kỳ phức tạp.

Gã thừa nhận chút lời nói của Thương đại tiểu thư rất có đạo lý.

Nhưng vận mệnh của một vương triều giống như bầu trời đêm hiện tại, ai có thể thấy rõ được phương xa.

Bình Luận (0)
Comment