- Không cần lo lắng cái gì, coi như là phải chết, người chết cũng là ta mà không phải là các ngươi
Lúc quay người trở về xe ngựa, Vấn Quan Nguyệt lạnh lùng nói ra với mấy người của Hạ gia ở bên cạnh xe ngựa:
- Đây là chuyện của ta với Ba Sơn Kiếm Tràng, không liên quan đến các ngươi.
- Minh bạch.
Người chủ sự Hạ gia đáp lại hai chữ cực kỳ đơn giản.
Hắn biết rõ Hạ gia bây giờ đối với Vấn Quan Nguyệt mà nói chỉ là một cái trụ sở.
Hiện tại thứ vắt ngang ở trước Đinh Ninh và Ba Sơn Kiếm Tràng đã không phải là quân riêng của các trấn Nam Tuyền, càng không phải là một phần lực lượng của Hạ gia hắn, mà là cần chính danh.
Xuất sư cần phải nổi danh.
Vấn đề này đã không chỉ là chuyện giải quyết tàn quân do Triệu Hương Phi và Hướng Diễm dẫn đầu có thể xuyên qua từ các trấn Nam Tuyền hay không.
Mà là có một số việc không có cách nào khác nói rõ, như vấn đề Đinh Ninh cùng Ba Sơn Kiếm Tràng có tư cách trở thành người thống lĩnh lực lượng chống lại Nguyên Vũ cùng Trịnh Tụ hay không.
...
- Không ai có thể chỉ lo thân mình.
Trong đêm trăng, một nữ tử nhẹ nhàng nói với lão nhân phía sau lưng mình.
- Sư huynh có chính kiến của hắn, nhưng Thương gia còn có người, hắn không thể đại biểu hoàn toàn cho Thương gia chúng ta.
Nữ tử này mặc y phục mà đó, lúc nói chuyện vẫn luôn là một loại tư thái ôn nhu, trong thanh âm nhẹ nhàng hàm chứa sầu khổ cùng bất đắc dĩ.
Nàng đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ neo đậu ở một bến tàu hoang dã nơi những con thuyền nhỏ tụ tập, hiện tại phần lớn những thuyền nhỏ này đều là gia đình của một số phú thương trốn khỏi chiến hỏa nơi Hoàng đô nước Sở.
Cửu Tử Tằm sống lại, người nọ cùng Ba Sơn Kiếm Tràng ngang nhiên xuất hiện ở các trấn Nam Tuyền gây ra động tĩnh quá lớn, tin tức truyền bá cực nhanh, thế cho nên loại bến tàu hoang vu này đều nhanh chóng biết được chuyện đã xảy ra ở các trấn Nam Tuyền.
Lúc này đang nói về Thương gia, nàng tự xưng là "Thương gia của chúng ta", hiển nhiên chính là đại tiểu thư Thương gia ngày xưa vẫn luôn ẩn nấp trong chợ cá.
Nghe được hai câu nói của nàng lúc này, lão bộc phía sau nàng khẽ thở dài một tiếng, đẩy thuyền tiến lên.
Thuyền nhỏ lướt nhanh trên mặt nước đen kịt, lúc trời còn chưa sáng, đã đến một bến tàu cách Hạ gia rất gần.
Các trấn Nam Tuyền hiện nay nhạy cảm hơn nhiều so với xưa kia, cho nên chiếc thuyền nhỏ như vậy đến tự nhiên không có khả năng thoát khỏi sự chú ý của Hạ gia.
Cảm giác được trong bóng tối xung quanh bến tàu trước bình minh có một ít khí tức Tu hành giả như có như không, đại tiểu thư Thương gia khẽ cúi đầu, vẫn dùng thanh âm rất ôn nhu mà khẽ nói:
- Vấn Quan Nguyệt là sư huynh của ta, ta họ Thương, ta muốn gặp hắn.
Trong bóng tối vang lên mấy tiếng hít khí lạnh dồn dập, tiếp theo chính là một mảnh tiếng xé giống ra do bay vụt.
Chỉ mất khoảng hơn mười hơi thở, một gã quản sự Hạ gia đi theo một chiếc xe ngựa nào đó đã đến bến tàu, cực kỳ kính cẩn mở lời mời nàng lên xe.
Đại tiểu thư Thương gia ôm lấy cây đàn vẫn luôn đặt ở một bên, cùng lão bộc lên xe ngựa.
Xe ngựa nhanh chóng tiến vào chỗ sâu trong trạch viện của Hạ gia, ngừng lại bên bờ hồ nhỏ yên tĩnh nở đầy hoa sen.
Có một gã nam tử mặc áo màu xanh đứng thẳng trong đình viện ven hồ.
- Đại tiểu thư.
Y hơi khom mình hành lễ, khuôn mặt vẫn bình thản như trước, nhưng lúc khẽ khom người, hoa sen đầy hồ lại xao động như bị gió lướt nhẹ thổi qua, cánh hoa cùng phiến lá vang lên sào sạt.
- Sư huynh.
Đại tiểu thư Thương gia dịu dàng đáp lễ,
- Ta không biết huynh còn sống.
- Ta vốn không ở Trường Lăng, nhưng lại có thể ngẫu nhiên nghe được tin tức của huynh, chỉ nghe dường như huynh đã tới hải ngoại, nhưng lại không ngờ tới huynh lại ở chỗ này, hơn nữa còn đến nhanh như vậy.
Vấn Quan Nguyệt đứng chắp tay, trong giọng nói tràn ngập cảm khái không nói ra được.
Đại tiểu thư Thương gia vẫn không nhanh không chậm như trước, nói:
- Thế gian đã như vậy, nếu muốn không đếm xỉa đến thì cũng không thể tìm được một chỗ thanh tịnh. Ta rời xa chợ cá, từ vùng ven sông vào biển, vốn chính là muốn hoàn toàn rời khỏi cuộc phân tranh này, song lại vừa đúng cảm nhận được tung tích của hạm lớn U Phù, cảm thấy không đúng nên theo tới cảnh nội Đại Sở thì đã nhắc nhở không kịp, cuối cùng không kịp cảnh báo, Hoàng đô Đại Sở liền bị phá.
- Rõ ràng tránh ra hải ngoại lại vừa đúng lúc phát hiện dấu vết của hạm đội U Phù, thế nhưng cũng khó trách, lão sư là Tu hành giả duy nhất ở Trường Lăng ngày xưa tinh thông thủ đoạn âm thần quỷ vật, sư muội ngươi có được chân truyền của ngài, có thể ngẫu nhiên phát hiện tung tích hạm đội U Phù, ngược lại cũng không phải là chuyện gì quá bất ngờ.
Vấn Quan Nguyệt khẽ gật đầu.
Đại tiểu thư Thương gia nhìn hai cái đồng tử như hai tia chớp trong bóng tối của y, suy nghĩ một chút, theo thời gian dần qua khẽ nói:
- Mỗi người có lẽ đều có cơ hội sửa lại sai lầm, huống chi có chút sai lầm chỉ bởi vì hắn tin sai người.
- Rốt cuộc nói đến vấn đề chính.
Vấn Quan Nguyệt hít sâu một hơi, nhìn nàng rồi nói:
- Vì vậy chuyện này là mục đích khiến ngươi tới gặp mặt ta?
- Chuyện của Thương gia chúng ta dẫn đến hắn quyết liệt với Nguyên Vũ và Trịnh Tụ. Hơn nữa ta có thể sống sót được ở Trường Lăng, có thể ở lại nơi đây thật lâu, hiển nhiên không thể nào do nhân từ Trịnh Tụ, nhất định là ước định giữa hắn và một ít lão nhân ở Trường Lăng. Hắn thiếu nợ Thương gia ta một cái công đạo, nhưng ta cũng thiếu nợ hắn một mạng.
Đại tiểu thư Thương gia khẽ gật đầu, nói:
- Huynh có thể không khoan dung cho hắn, nhưng ta không muốn huynh ngăn cản hắn ở thời điểm này.
- Đây là mục đích ngươi đi chuyến này, nhưng mục đích của ta lại không phải là ngăn cản hắn.
Vấn Quan Nguyệt đột nhiên nở nụ cười.
Y cười đến sảng khoái, nhưng nụ cười cực kỳ vui vẻ này lại làm cho người cảm thấy rét lạnh.
Lông mày đại tiểu thư Thương gia cau lại, trong lòng lão bộc bên cạnh nàng lập tức sinh ra dự cảm không lành.
- Mục đích của ta là ngươi, sư muội.
Vấn Quan Nguyệt nhìn nàng thật sâu, rõ ràng chỉ mỉm cười, cảm khái khẽ nói:
- Kỳ thật rất nhiều lời mà ngươi nói cũng không tệ. Kể cả ngươi có thể tiếp tục sinh tồn ở Trường Lăng, hoàn toàn chính xác là bởi vì ước định giữa hắn mà một số người ở nơi đó. Thậm chí bản thân ngươi cũng không biết, mạng sống của ngươi là một trong những thẻ đánh bạc cuối cùng ép buộc hắn nhất định phải vào Trường Lăng.
- Song lưu ngươi lại, vốn chính là lưu lại một cái thẻ đánh bạc, phòng ngừa vạn nhất sau này Cửu Tử Tằm lại hiện ra... Cho nên hiện tại Cửu Tử Tằm thật sự lại xuất hiện rồi, hơn nữa đúng là hắn sống lại. Như vậy sư muội ngươi lại có ý nghĩa càng quan trọng. Là một trong thẻ đánh bạc dùng để đối phó hắn năm đó, hiện tại không biết vẫn có thể tạo được tác dụng như thế nào?
Giọng nói của Vấn Quan Nguyệt cũng càng ngày càng nhu hòa,
- Ngươi vẫn còn quá mức đơn thuần, ngươi đã từng nghĩ tới, tất cả mọi người trong Thương gia chết rồi, vì cái gì ta có thể sống tiếp?
- Ngươi...
Lão bộc bên cạnh đại tiểu thư Thương gia phát ra một tiếng quát chói tai.
Lời lão muốn nói ra chính là "Ngươi là người của Trịnh Tụ", song chỉ nói ra được một chữ, lão liền cảm nhận được một cỗ khí tức âm hàn khiến cho mình có loại cảm giác huyết dịch đông lại chỉ trong nháy mắt.
Lão bỗng nhiên quay người.
Một gã nam tử áo đen từ trong bóng tối đi ra, trên trường bào màu đen của gã treo nhiều trang sức bằng xương trắng như những ngôi sao dày đặc.
- Tề Tư Nhân.
Đại tiểu thư Thương gia gằn ra tên của Tu hành giả này, tâm tình trong nháy mắt trầm xuống.
- Tiểu thư, đi mau.
Hơn mười cành Hắc trúc vào thời khắc này sinh trưởng quanh người nàng và lão bộc, trong nháy mắt mọc thành rừng, hơn nữa không ngừng lên cao, có xu thế ngút trời. (Hắc trúc: trúc đen)
- Nếu như đã đến, còn có thể đi được ư?
Nhưng tên nam tử áo đen kia chẳng qua chỉ hơi châm biếm lắc đầu, lột xuống một đoạn xương trắng bên hông, ném trên mặt đất.
Một tiếng phù khẽ vang lên.
Trên đoạn xương trắng nho nhỏ như xương ngón tay trên sinh ra vô số đường vết rạn, trong những vết rạn này tuôn ra khí diễm trắng xanh, im ắng lan tràn ra bốn phía trong thiên địa.
Khí đen trên rừng Hắc trúc nhanh chóng vặn vẹo, từng sợi từng sợ bị hút ra, bị những khí diễm trắng xanh kia thôn phệ.
Thân ảnh lão bộc cùng đại tiểu thư Thương gia hiển lộ ra, giữa răng môi lão bộc tràn ra một tia máu tươi.