- Hắn thích tha thứ như vậy sao?
Sâu trong đình viện Hạ gia có một hồ sen. Trước hồ sen có một nam tử áo xanh đang đứng.
Hiển nhiên nam tử áo xanh là người của các trấn Nam Tuyền, ngay cả nói chuyện cũng mang theo chút giọng của vùng này, nhưng cách ăn mặc của y lại không khác gì người Trường Lăng.
Chính xác mà nói, quần áo trên người y và một số phụ kiện, bao gồm cả vải buộc tóc, đều là phong cách Trường Lăng mười mấy năm trước.
Khuôn mặt của y cũng có nét đặc trưng của người Trường Lăng, khuôn mặt hơi vuông vắn, dáng người cao thẳng như kiếm, vai rộng, màu da cũng hơi vàng, không tuấn tú tinh xảo như người ở vùng trung tâm đất Sở.
Nhưng khí tức trên người y lại hoàn toàn khác biệt với những Tu hành giả Trường Lăng bình thường.
Khi y lạnh lùng mở miệng nói chuyện, sinh cơ của mấy gốc hoa sen trước người y đột nhiên lặng lẽ khô héo, một ít khí tức tươi mát biến thành luồng khí màu xanh nhàn nhạt, cuối cùng lại biến thành nguyên khí âm lãnh màu đen, hòa vào lòng bàn tay y.
Loại công pháp âm thầm cắn nuốt nguyên khí sinh linh này, cho dù là ở vương triều Đại Tề cũng bị rất nhiều Tu hành giả coi là tà pháp.
Tu hành loại công pháp này, ảnh hưởng lớn nhất chính là thọ nguyên.
Nói một cách đơn giản nhất, mạnh mẽ cướp đoạt nguyên khí quá mức hỗn tạp vào thể sẽ rất dễ chết sớm hơn người khác.
- Nếu hắn dùng loại phương thức này mang theo Ba Sơn Kiếm Tràng trở lại thế gian, nếu hắn thích công khai như vậy, vậy ta cũng sẽ công khai gặp hắn.
Nam tử áo xanh, dường như cố nhốt bản thân trong thời gian mười mấy năm trước, chậm rãi xoay người lại, nhìn mấy người quyền quý Hạ gia sớm đã không chịu nổi áp lực, thản nhiên nói:
- Đưa ta đi gặp hắn.
Những lời này đối với người Hạ gia mà nói chính là một loại giải thoát.
Một chiếc xe ngựa rất nhanh đã đến trước mặt y.
Bên trong xe ngựa rất tinh xảo hoa mỹ, nhưng bề ngoài lại rất bần hàn.
Nam tử áo xanh biết người Hạ gia tại sao lại làm như vậy.
Bởi vì Đinh Ninh ngồi xe ngựa rất bình thường đến chư trấn Nam Tuyền. Hiện tại, khi thân phận của hắn không còn dị nghị, vậy nếu đi gặp hắn, thì ngay cả xe ngựa, Hạ gia cũng không dám lộ vẻ phô trương so với xe ngựa của Đinh Ninh.
Trên thực tế, Hạ gia đã sớm khuất phục vì không chịu nổi áp lực.
Nam tử áo xanh cũng không để ý, chỉ ở trong xe ngựa hơi nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra vài phần trào phúng.
Quanh đi quẩn lại, hình như vẫn là đám người năm đó vướng vào vòng vây.
Suy cho cùng, cuộc chiến của những người năm đó vẫn còn tiếp tục.
Sau một khắc, khuôn mặt của y xuất hiện một tia bi thương và phẫn nộ, nhưng lập tức nhanh chóng biến mất, trở thành hờ hững.
Bánh xe xe ngựa lăn trên đường, bụi cỏ màu xanh nhanh chóng khô héo. Đầu tiên, những nguyên khí biến thành màu xanh, sau đó lại biến thành màu đen, nhao nhao quấn quanh bánh xe xe ngựa.
Ban đầu hắc ý trên bánh xe ngựa cũng không bắt mắt, nhưng dần dần nó trở nên giống như có vô số dây leo màu đen không ngừng sinh trưởng.
Trong mương hai bên đường, liên tục có bong bóng khí bay ra.
Mặc kệ khuôn mặt nam tử áo xanh trong xe ngựa lạnh lùng bình tĩnh như thế nào, nhưng những phản ứng tự nhiên của nguyên khí lại không cách nào che dấu nội tâm vô cùng hỗn loạn của y.
Nhìn những biểu hiện kinh người như vậy, tất cả những Tu hành giả tụ tập ở các trấn Nam Tuyền đủ để xác định Tu hành giả trong xe ngựa cường đại, nhưng hoàn toàn không cách nào đoán được thân phận của người này.
Chẳng lẽ đây là một Tu hành giả của vương triều Đại Tề?
Tu hành giả như vậy làm sao có thể ẩn nấp ở Hạ gia, vì sao phải kiên định đứng đối lập với Ba Sơn Kiếm Tràng?
Mấu chốt nhất chính là, những khí tức mà y toát ra dường như hoàn toàn không có ý khuất phục Đinh Ninh.
- Oán khí ngưng hình. Nó khó hơn ta tưởng, bởi vì ta nợ hắn, các ngươi không cần phải ra mặt.
Khi thấy rõ chiếc xe ngựa này đến từ Hạ gia, sắc mặt Đinh Ninh trở nên vô cùng trầm trọng. Hắn một mình ra khỏi Trứu trang, đi đến một cây cầu ngoài cùng, nghênh đón chiếc xe ngựa này.
Tu hành giả Hạ gia đang lái xe nhìn thấy bóng dáng Đinh Ninh xuất hiện trên cầu, lập tức rất tự nhiên ghìm ngựa, muốn dừng xe ngựa lại ở rất xa.
Nhưng trong nháy mắt hai tay gã vừa dùng sức, gã đã bị một cỗ lực lượng âm hàn từ trên xe ngựa đánh bay ra ngoài, rơi xuống phía sau xe ngựa, không thể phản kháng.
Có tiếng thở hổn hển vang lên.
Xe ngựa không hề giảm tốc độ, lao thẳng xuống dưới cầu. Thậm chí, trong nháy mắt, rất nhiều người cho rằng chiếc xe ngựa này sắp đụng Đinh Ninh trên cầu thì nó chợt ngừng lại.
Sắc mặt Đinh Ninh không thay đổi, hắn khẽ khom người, rất trang trọng thi lễ trước đối với người còn chưa lộ diện trong xe ngựa.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều âm thầm kinh hãi.
Là loại nhân vật gì mới xứng để hắn thi lễ trước?
- Xem ra ngươi đã đoán ra ta là ai.
Giọng nam tử áo xanh vang lên, y xuất hiện ở đầu xe, nhưng cũng không hề xuống xe, từ trên cao nhìn xuống Đinh Ninh, giống như Đinh Ninh nhìn Lý Kiểu Nguyệt lúc trước.
Giọng nói của y rất bình thản, nhưng khi nó vang lên, khí đen quấn quanh bánh xe ngựa lại giống như vô số con dơi kinh hãi, từ bốn phía bay ra bầu trời bên ngoài.
- Ngài hẳn là đại đệ tử của Thương đại nhân, Vấn Quan Nguyệt.
Đinh Ninh hít sâu một hơi, trả lời.
Nam tử áo xanh không phủ nhận, y nhìn Đinh Ninh nói tiếp:
- Ngươi có thể tha thứ cho người khác, nhưng ai sẽ tha thứ cho ngươi? Ngươi vẫn còn sống, nhưng lão sư của ta đã chết, ngài ấy không thể nào tha thứ cho ngươi.
Ngừng một chút, y tiếp tục gằn từng chữ một:
- Ta không tha thứ cho ngươi. Cho dù hôm nay ngươi giết được ta, nhưng giết người cũng cần lý do, nếu ngươi cảm thấy có lý có cứ, ngươi có thể lập tức giết ta.
Giọng của nam tử này giống như lôi đình ở trong đầu mọi người, không ngừng nổ tung ra bốn phía.
Ngày xưa Ba Sơn Kiếm Tràng thúc đẩy biến pháp, người đầu tiên ỷ lại chính là Thương gia.
Nhưng vì cân nhắc, Thương gia lại trở thành vật hi sinh. Đối với Tu hành giả Trường Lăng mà nói, có lẽ bọn họ còn biết Thương gia vẫn bảo vệ được một cái bé gái mồ côi, nhưng đối với Tu hành giả bên ngoài mà nói, Thương gia chính là bị diệt cả nhà, một người cũng không lưu lại.
- Ngươi có thể còn sống, rất tốt.
Đinh Ninh nhìn ánh mắt Văn Quan Nguyệt, yên lặng nói:
- Ta tưởng ngài đã chết, không nghĩ tới ngài còn có thể chạy thoát. Ta biết được tin tức quá muộn, lúc ta trở về, chỉ kịp cứu một mình nàng.
- Coi như là chỉ còn lại có một mình nàng, coi như ngươi bảo trụ được một người, nhưng ngươi còn tưởng rằng đều là công lao của ngươi sao? Nếu không phải sư muội ta giả trang nàng dẫn dắt rất nhiều Tu hành giả đuổi giết, nếu không phải nhiều bằng hữu của ta xả sinh chết trận như vậy, ngươi có thể có thời gian và cơ hội bảo trụ nàng sao?
Vấn Quan Nguyệt nở nụ cười, lớn tiếng nói:
- Ngươi đừng quên, là ngươi tự mình đi mời lão sư ta giúp ngươi, nhưng ngươi đã hoàn thành lời hứa với lão sư ta sao? Ta không nợ ngươi và Ba Sơn Kiếm Tràng các ngươi, chỉ có ngươi và Ba Sơn Kiếm Tràng nợ Thương gia chúng ta. Vì vậy, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.
- Đừng nói với ta ngươi đã tận lực. Hiện tại, kết quả cuối cùng là lão sư ta và những bằng hữu kia bởi vì ngươi mà chết, nhưng ngươi còn sống.
- Đừng nói với ta địch nhân là Nguyên Vũ và Trịnh Tụ. Nếu không có ngươi, hai bọn họ hoàn toàn không thể ngồi vào vị trí đó.