- Trấn quốc hầu chân chính, mà không phải là đồ bài trí hữu danh vô thực sao?
Tại một tòa quan dinh ở Sở đô, Tô Tần buông tin tức tình báo trong tay xuống, bưng một chén rượu ngon trên bàn bên cạnh lên, nhẹ nhàng cười cười. (quan dinh: nơi ở của quan)
Nữ tử rót rượu cho gã mặc cung trang màu vàng nhạt, màu da trắng hơn tuyết, xinh đẹp không gì sánh được. Nữ tử này họ Chân, là thứ nữ của quý tộc Chân thị ở Sở đô ngày xưa, cũng là một trong mấy mỹ nữ nổi danh nhất nơi này.
Đối với nam nhân thực sự có được quyền thế mà nói, thân phận nữ tử như vậy càng thêm hấp dẫn hơn so với vẻ đẹp của bản thân.
Mỹ nữ mà ngày xưa vô số con em quyền quý tha thiết ước mơ, song phần lớn ngay cả gặp mặt cũng không thể có được, hiện tại lại chỉ là thị nữ mà gã có thể ôm vào lòng bất cứ lúc nào, trong mắt Tô Tần lúc này lại không có tự đắc, ngược lại có ý tự giễu nồng đậm.
Gã có chút chán ghét quay đầu đi, nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ.
Lúc này sắc trời dần tối, tuy còn chưa chính thức vào đêm, nhưng trên bầu trời đã có những ngôi sao sáng lên.
- Đây xem như số mệnh sao? Ta vừa mới nắm giữ đại quyền ở đất Sở, ngươi đã muốn trở thành cánh tay trái của Thái tử nước Yến.
Tô Tần nhìn hai ngôi sao xuất hiện trên bầu trời trước tiên, chậm rãi thầm nói.
- Đại nhân.
Một âm thanh trầm thấp nhưng mạnh mẽ vang lên bên ngoài cửa.
Nghe giọng nói của Tu hành giả này, ánh mắt Tô Tần cũng sáng ngời như sao.
Sau khi được gã cho phép, một hộp gỗ nhìn như cực kỳ phổ thông đã được bày lên trước mặt gã.
Khi tĩnh thất này an tĩnh lại một lần nữa, trong phòng chỉ còn lại gã cùng nữ tử xinh đẹp này, gã chậm rãi mở cái hộp này ra.
Bên trong hộp có một khối ngọc bích, tản ra hào quang nhu hòa mà huyền diệu.
- Ta thích quần áo màu trắng, còn có, tóc cũng phải cắt ngắn một chút.
Tô Tần khép cái hộp lại trước tiên, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua nữ tử bên cạnh, nói.
Nữ tử tuyệt sắc này trước tiên cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, song khi nghe được nửa câu sau của gã, môi nàng lại khẽ run rẩy, sắc mặt cũng tái nhợt khác thường.
Mái tóc dài mài đen của nàng như thác nước như gấm, cho dù những nữ tử nổi danh với nàng ở Sở đô này cũng phải cực kỳ hâm mộ, nàng cũng không biết đã dùng bao nhiêu tâm tư ở trên phương diện này, song hiện tại đối phương lại muốn nàng cắt đi.
- Nô tài biết được.
Nàng không dám cãi lời, cúi đầu, nhẹ giọng đáp ứng.
Tô Tần thu hộp gỗ vào trong tay áo, lúc đứng dậy, khóe miệng hiện ra vẻ đùa cợt.
Gã thực ra không thích tóc ngắn.
Dù vậy bản thân gã thích cảm giác chinh phục này.
Khi Trường Lăng cũng bị ánh trăng bao phủ, một nam tử áo xám đi ra từ hậu viện của một gian nhà bình thường.
Màu da của hắn có một loại màu trắng khác thường, dưới ánh trăng chiếu rọi, da thịt có vẻ có chút trong suốt, thậm chí có thể thoáng nhìn thấy màu sắc của một phần nhỏ huyết mạch.
Áo bào xám trên người hắn tựa như có loại ma lực kỳ quái nào đó, làm cho quanh người hắn xuất hiện làn sương xám nhàn nhạt, khiến hắn nhanh chóng dung hợp thành một thể cùng với đêm tối ở Trường Lăng.
Mấy canh giờ sau khi hắn biến mất ở chỗ đường phố này, trong hậu viện của nhà dân phổ thông này lại đột nhiên vang lên tiếng khóc.
Tiếng khóc rống này vô cùng chói tai, giống như rất nhiều tiếng khóc gào vang lên khi Trường Lăng tiến hành thanh tẩy.
Từng đợt tiếng xé gió kịch liệt vang lên.
Có Tu hành giả bay vút mà đến, lưu lại bóng dáng trên không trung.
- Là Nhị hoàng tử...
Rất nhanh có tiếng kinh hô không kiềm chế được vang lên, từng đạo kiếm quang sáng ngời xông thẳng lên bầu trời, mà tiếng khóc trong viện trong nháy mắt trở nên càng lớn.
Nam tử áo xám kia đã ở bên bờ sông bên ngoài thành.
Hắn ở xa xa nhìn thấy ánh sáng như vậy, khóe miệng cũng hiện ra vẻ mặt đùa cợt giống Tô Tần.
Giống như hắn dự đoán, Trường Lăng trong đêm tối mặc dù thoạt nhìn vẫn hùng vĩ như lúc trước, nhưng sau khi trải qua mùa xuân đánh Sở cùng với Mân Sơn Kiếm Tông phản loạn, sự khống chế của toàn bộ Trường Lăng đối với Tu hành giả am hiểu ẩn nấp trong bóng tối như hắn đã giảm bớt rất nhiều.
Trường Lăng bây giờ, còn lại bao nhiêu Tông sư?
......
Trong bóng đêm, Nguyên Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Y đang trên đường trở về nhà.
Như thường lệ, tất cả đồ đạc trong doanh trướng đều rất đơn sơ, thậm chí ngay cả canh trà cũng chỉ dùng trà thô bình thường nhất nấu ra.
Trong tay y có một phong tín thư. (tín thư: thư tín bí mật)
Phong thư này đến từ Công Dương gia ở đất Sở, loại hào phú như Công Dương gia chỉ cần muốn là có thể tiếp xúc với quân Tần, tự nhiên có thể dùng tốc độ nhanh nhất đưa tín thư đến trong tay y.
Từ rất nhiều năm trước, tốc độ của một ít dị thú phi hành mà quân Tần dùng để truyền tin tức đã vượt qua Tu hành giả trên thế gian.
Thái độ của những quý tộc các trấn Nam Tuyền hiển nhiên cực kỳ quan trọng đối với thế cục chiến tranh giữa hai nước Tần Sở, nhưng phần tín thư này được coi là quân tình qua trọng nhất đưa đến tay y, sau khi mở ra lại không phải là bút tích của Công Dương gia.
Bởi vì ngay cả chữ viết tay cũng khiến y rất quen thuộc.
Cho nên suy đoán của y không có bất kỳ sai lệch nào, mặc dù là kết quả y không muốn tin tưởng nhất, song Đinh Ninh đích xác không phải truyền nhân của người nọ, mà là người nọ sống lại.
- Ngươi muốn phái người nói chuyện cùng ta, nói chuyện gì?
- Nếu đã như vậy, ta sẽ đi chậm một chút, chờ ngươi xem ngươi muốn nói chuyện gì với ta.
Khóe miệng Nguyên Vũ cũng hiện ra thần sắc đùa cợt.
Tâm tình của y không có dao động gì, sâu trong mắt cũng không có sợ hãi.
Mặc dù rất nhiều năm trước, rất nhiều lần người nọ làm cho y cảm giác được sợ hãi, son hiện tại đã qua thời điểm này.
......
Thời khắc gần như giống nhau, sâu trong Hoàng cung Trường Lăng yên tĩnh, nữ chủ nhân cũng đang xem xét tín thư từ khắp nơi trong thiên hạ truyền đến, nhưng khuôn mặt nàng càng ngày càng tái nhợt.
Thân thể nàng càng ngày càng trở nên rét lạnh.
Lúc này nàng cũng không biết Đinh Ninh tiếp xúc cùng Nguyên Vũ, ý lạnh trong lòng nàng đến từ Lâm Chử Tửu cùng những người còn lại ở Ba Sơn Kiếm Tràng.
Bất kể mật tín từ vùng Âm Sơn, hay là quận Dương Sơn, hay là tin tức tình báo cảnh nội nước Sở truyền đến, đều có thể làm cho nàng kết luận rõ ràng, những người của Ba Sơn Kiếm Tràng cũng không hề xuất lực trong những trận chiến này.
Vậy bọn họ đã đi đâu?
Cuối cùng chỉ còn lại một khả năng.
Bọn họ đã đến quận Giao Đông.
Nàng thậm chí có thể mất Phù Tô, nhưng không thể mất nơi này.
Song chuyện này vẫn nằm trong tầm kiểm soát của nàng sao?
Tâm trạng của nàng không thể tránh khỏi xảy ra những biến động dữ dội.
Ngoại trừ rất ít Tu hành giả có khả năng câu thông trong hư không, một ít tia sáng sao trời theo đó xuất hiện chấn động kịch liệt.
Ở biên cảnh hai nước Sở Yến xa xôi, một nữ tử mặc nam trang đột nhiên ngẩng đầu lên. (nam trang: trang phục của nam tử)
Nguyên khí trên người cô trong nháy mắt như lò sưởi nóng rực phóng ra ngoài, ngay cả bụi bặm trên mặt đất dường như cũng bốc cháy lên.
Cô là Triệu Tứ.
Ngay trong nháy mắt tâm tình Trịnh Tụ dao động cực kỳ hiếm có này, cô đã lần thứ hai cảm nhận được thanh kiếm bản mệnh vốn đã thuộc về mình.
Đây là một loại cảm giác máu thịt tương liên, song ngay trong lúc cắn răng, cô mạnh mẽ ngăn chặn xúc động muốn đoạt thanh kiếm kia lại.
Cô hít sâu một hơi, chỉ lặng lẽ nắm bắt quỹ tích của thanh kiếm kia, mà không thực sự chạm vào.
Trong hư không tịch hàn. (tịch hàn: lạnh lẽo và cô tịch)
Thanh kiếm ý do nàng sử dụng chân hỏa thịnh vượng nhất của Kiếm lô cùng kiếm ý nhiệt thành nhất thai nghén ra, chậm rãi thấm vào Tinh Hỏa tịch hàn lạnh lẽo nhất, sau đó sinh ra một loại biến hóa kỳ dị, thân kiếm không còn là lửa đỏ nữa, mà là biến thành màu sắc của ngôi sao, bạc trắng mà trong suốt.