Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 701 - Q8 - Chương 29: Nguyệt Tư

Q8 - Chương 29: Nguyệt Tư Q8 - Chương 29: Nguyệt Tư

Khí huyết thiêu đốt thành dung dịch màu vàng, làm cho Lệ Tây Tinh cảm thấy mỗi một chỗ rất nhỏ trên thân thể mình đều sinh ra biến hóa kịch liệt.

Những tuyến đường màu vàng chảy ra từ đệm chăn và nham thạch vốn chính là phương pháp tu hành do lão tăng Đông Hồ lưu lại, ghi lại chính là công pháp chí cao trong những tăng nhân khổ hành này.

Đây chính là truyền thừa y bát.

Đồng dạng cũng là cơ hội để Lệ Tây Tinh tiến giai.

Lệ Tây Tinh cảm giác rất rõ được thân thể của mình đang nhanh chóng trở nên cường đại, loại cường đại toàn phương diện này cộng thêm hắn tĩnh tu thật lâu ở trên ngọn núi này, thế cho nên rất nhiều thiên địa nguyên khí lưu động vốn không chạm tới được cũng biến thành đường cong rất rõ ràng ở trong thế giới ý thức của hắn.

Chỉ cần kiên trì hoàn thành quá trình chuyển biến này, vậy hắn có thể chính thức bước qua cánh cửa kia, trở thành một trong những người bước vào Thất Cảnh sớm nhất trong thế hệ Tu hành giả Trường Lăng.

Song hắn cũng không phải là Tu hành giả trường kỳ khổ tu công pháp tu hành của Đông Hồ, bất kể thân thể bản thân hay là thanh Tinh kiếm tương liên với máu thịt của hắn, đều để cho hắn có thể cảm thấy không cách nào duy trì việc hoàn thành quá trình tiến giai này.

Dung dịch nham thạch nóng chảy màu vàng từ trong cơ thể hắn tràn ra bao trùm bộ mặt của hắn, khí huyết trong cơ thể hắn cũng sắp bị thiêu đốt hầu như không còn, giống như thực sự hít thở không thông.

Nhưng cũng đúng lúc này, cả ngọn núi phát ra rất nhiều tiếng ngâm vịnh độc đáo.

Rất nhiều kẻ khổ tu ở dưới đáy núi này đi ra khỏi hang động, cảm thấy rung động khó tả, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trên núi có rất nhiều hang động, theo loại ngâm vịnh hùng vĩ này, rất nhiều đường hào quang vàng óng mờ nhạt trào ra, mang theo khí tức sinh mệnh bàng bạc mà cường đại, tràn vào hang động của Lệ Tây Tinh.

Lão tăng đi theo Đinh Ninh kia vốn là người nổi bật trong những kẻ khổ tu này, là lãnh tụ và hy vọng của bọn họ. Cho nên tại thời khắc cực kỳ mấu chốt này, bọn họ cũng cảm nhận được Lệ Tây Tinh đã đạt được truyền thừa của lão tăng.

Rất nhiều người trong bọn họ bởi vì tu luyện công pháp đồng dạng, cho nên bản thân có cảm ứng độc đáo với khí cơ của lão tăng kia, biết sinh mệnh của lão tăng lúc này giống như ngọn nến tàn trong gió, có thể dập tắt bất cứ lúc nào, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Lệ Tây Tinh chính là thiên tuyển của tòa Thánh sơn này, đồng dạng cũng là hy vọng của bọn họ trong tương lai. (thiên tuyển: trời chọn)

Những Tu hành giả này không chút do dự cống hiến ra tinh khí của mình, những nguyên khí trải qua mấy chục năm thậm chí trăm năm ngưng luyện cực kỳ tinh thuần.

Những nguyên khí này mang theo lực lượng từ bi cùng chúc phúc, xông vào trong cơ thể Lệ Tây Tinh, nhanh chóng hoàn thành quá trình tiến giai này.

Một tiếng ầm vang vộng.

Hang động của Lệ Tây Tinh bị hào quang màu vàng tràn ngập, những ngọn lửa màu vàng bao trùm trên người hắn biến thành vô số điểm sáng vụn nhỏ, đồng thời bay múa ra ngoài, thanh Tinh kiếm không ngừng biến hóa cũng hoàn toàn biến thành màu vàng óng, sau đó lặng yên không một tiếng động phân giải thành vô số hạt tròn rất nhỏ.

Trong nháy mắt tiếp theo, không trung trên ngọn núi này hình thành một vòng xoáy khổng lồ, một lượng lớn thiên địa nguyên khí theo những hạt tròn vàng óng này hội tụ vào thân thể Lệ Tây Tinh.

Lệ Tây Tinh mở hai mắt ra.

Khi hắn mở mắt ra, tất cả các dị tượng bắt đầu tiêu tan.

Trên bầu trời vẫn còn có tiếng oanh minh như một ngọn núi lớn đang di chuyển.

Trong những hang động phía trên vẫn truyền ra tiếng ngâm vịnh như trước, nhưng trở nên trầm thấp mà bình thản, giống như chân thành chúc phúc.

Lệ Tây Tinh hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Hắn nhìn Hồ Kinh Kinh khó nén kích động, dùng sức cắn môi làm cho mình bình tĩnh một chút, sau đó hắn đi ra khỏi hạng động, hành lễ thật sâu đối với những Tu hành giả phía trên đã trợ giúp hắn trong thời khắc cực kỳ trọng yếu.

Sự sụp đổ của các sông băng trên núi vẫn đang còn tiếp tục.

Một số mảnh băng vụn cực kỳ sắc nhọn rơi xuống.

Một mảnh trong đó hẹp dài như đao, khi rơi xuống phía trên thân thể hắn, tốc độ của nó đã không hề khác biệt với phi kiếm chân chính.

Nhưng trong quá trình hành lễ này, hắn lại không có bất kỳ động tác dư thừa.

Mảnh băng mỏng này rơi vào trên má hắn, chỉ có ánh vàng nhàn nhạt chợt lóe, không hề lưu lại một chút vết tích trên da thịt của hắn, mảnh băng mỏng này đã hoàn toàn nát bấy.

......

Trong một gian tĩnh thất của Hạ gia trong lãnh thổ Đại Sở xa xôi, lão tăng Đông Hồ vẫn ngồi xếp bằng, khí tức yếu ớt đột nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên.

Sâu trong con ngươi ảm đạm mờ nhạt của lão cũng dấy lên một tia hào quang màu vàng, giống như đốt một ngọn lửa bên trong cơ thể.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Đinh Ninh rất nhanh xuất hiện trước mặt lão.

Mấy ngày nay hắn dừng lại ở các trấn Nam Tuyền, mục đích chủ yếu nhất chính là mượn lực lượng của những quý tộc các trấn Nam Tuyền tiến hành trị liệu cho đám người lão tăng Đông Hồ, thế nhưng trong những ngày qua, mặc dù hắn và Thanh Diệu Ngâm dùng hết tất cả thủ đoạn, tựa như đều không thể nghịch chuyển lão tăng này già yếu chết đi.

Nhưng ngay bây giờ, hắn cảm nhận được trong thân thể lão tăng xuất hiện một tia chuyển biến.

- Truyền thừa y bát.

Lão tăng có chút cảm khái nhẹ giọng nói:

- Không có nhìn lầm người trẻ tuổi kia, hắn đã phá cảnh.

Đinh Ninh hơi ngẩn ra, không nhịn được nở nụ cười.

Hắn rất rõ ràng những công pháp của những tăng nhân khổ tu Đông Hồ này có chỗ rất độc đáo, nhưng lúc Lệ Tây Tinh phá cảnh, cảm ứng khí cơ độc đáo của thiên địa nguyên khí cũng có thể làm cho sức sống lão tăng này có chút lớn mạnh, đây là chuyện hắn chưa từng dự liệu được.

- Ta biết ngươi có chút thưởng thức hắn, nhưng thật không ngờ ngươi sẽ truyền y bát của mình cho hắn.

Đinh Ninh nhìn lão tăng, nghiêm túc nói.

- Tất cả đều nói về cơ duyên. Ta để hang động lại cho hắn, chính là lưu lại khả năng hắn có thể tu hành công pháp của ta, nhưng có thể lĩnh ngộ và có thể phát hiện hay không lại là ý trời.

Lão tăng mỉm cười,

- Hắn có thể đạt được là chính vì bản thân hắn.

- Lúc trước thương thế của ngươi đã nặng đến mức không thể đi chuyển thời gian dài, ta lại không yên lòng tùy ý lưu ngươi lại một chỗ nào đó, hiện tại mang theo ngươi đi đường hẳn là không có bao nhiêu vấn đề. Đám người Lâm Chử Tửu đã truyền đến tin tức, bọn họ đã xác định được vị trí bí tàng của quận Giao Đông, ta cần dẫn các ngươi đi tới đó, chỉ cần có thể đạt được bí tàng này, hẳn là sẽ có trợ giúp rất lớn cho thương thế của các ngươi.

Đinh Ninh đứa ánh mắt thăm dò nhìn lão tăng, muốn có được đáp án chính xác. (bí tàng: kho tàng bí mật)

Tu hành giả như lão tăng, chỉ có chính lão mới có thể biết rõ tình trạng thân thể của mình nhất.

Lão tăng không nhiều lời mà chỉ gật đầu.

Đinh Ninh cáo lui đi ra.

Lúc này ánh trăng đang sáng, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng nhu hòa, trong lòng cũng tràn ngập một loại cảm xúc kỳ dị.

Chiếm được quận Giao Đông, đây là chuyện rất đáng mừng.

Song rất nhiều năm trước, ai có thể dự liệu được, hắn và nữ tử đến từ quận Giao Đông kia vậy mà lại đi tới một bước như vậy?

......

Trăng sáng khiến cho người nhớ cố hương(quê cũ).

Bởi vì ánh trăng sáng ở tất cả các nơi trên thế gian đều như nhau, có âm tinh tròn khuyết.

Vương Thái Hư có chút cảm khái, y cũng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại có thể ở xa Trường Lăng đến Yến để đạt được yên ổn khó có được.

Trong trận phản loạn của Trung Thuật Hầu ngày xưa, y được quân đội vương triều Đại Yến ủng hộ, hơn nữa Trương Nghi được phong hầu là do Thái tử nước Yến cố ý chiếu cố, hắn ở trên toàn bộ cũng không chỉ đơn giản là một Long vương giang hồ.

Nếu không phải Thái tử nước Yến có biến, vậy thì chẳng có ai có thể dao động được sự yên ổn của y.

Hôm nay y có khách.

Một người trẻ tuổi đường xa tới đây.

Bình Luận (0)
Comment