- Ta không hiểu ngươi nghĩ như thế nào.
Các trấn Nam Tuyền có một tòa núi lê, trên núi có rất nhiều cây lê, trên đỉnh núi có một tòa bình đài nối liền sân nhỏ được xây dựng ở một bên vách núi, đây là sản nghiệp của Trứu gia, một trong ba đại quý tộc Nam Tuyền, bất kể từ trên bình đài hay là bên cửa sổ sân nhỏ đều có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả động tĩnh nơi mấy cảng trọng yếu của các trấn Nam Tuyền. (bình đài: một cái đài có độ cao lớn hơn các phía xung quanh)
Lúc này trong một gian phòng chuyên dùng để uống trà, cửa sổ được mở rộng, gia chủ Trứu gia Trứu Trầm Vân mặc áo tím sắc mặt u ám, nhìn Công Dương Kích ngồi đối diện mình, cho dù nước trà nóng bỏng cũng tựa như không thể át hết được hơi lạnh trong giọng nói của y,
- Khuất phục Ba Sơn Kiếm Tràng là thuận theo đại thế, mặc dù ngươi một lòng nịnh hót, nhưng dường như cũng quá mức một chút. Hiện tại hắn muốn đi, chỉ để Đạm Đài Quan Kiếm ở lại tiếp ứng Triệu Yêu Phi, mà xu thế truy kích của quân Tần không có chút chậm lại nào, lúc đến nơi này, chiến sự như thế nào còn khó nói, nhưng ngươi đưa Công Dương Sơ Tâm đến bên cạnh hắn... Ai không biết gã là cháu trai mà ngươi coi trọng nhất? Công Dương gia các ngươi đã tiêu tốn bao nhiêu tâm huyết ở trên người Công Dương Sơ Tâm, đây chính là chủ động đưa gã đến trong tay hắn làm con tin. Mặc dù bản thân Công Dương gia các ngươi đã quyết tâm lên cùng một xuống với Ba Sơn Kiếm Tràng, nhưng cần gì phải như thế?
Công Dương Kích đang uống trà, nghe được những lời này của Trứu Trầm Vân, lão cười cười, từ chối cho ý kiến.
Trứu Trầm Vân rũ mí mắt xuống, trầm giọng nói:
- Đây là lựa chọn của nhà ngươi, cho nên nhà khác thực sự không thể nhúng tay vào, nhưng ngươi quyết định như vậy lại làm cho các nhà đều có băn khoăn, ngay cả tôn tử mình yêu thương nhất cũng có thể đưa đến bên cạnh đối phương làm con tin, chờ chiến sự kia bắt đầu, chỉ sợ khi ngươi điều động lực lượng các nhà sẽ lại càng không để ý đến hao tổn. (tôn tử: cháu trai)
- Con tin? Đây thực sự chỉ là một ý nghĩ khác biệt.
Công Dương Kích nhịn không được cười lắc đầu,
- Ngươi có nghĩ tới Ba Sơn Kiếm Tràng sẽ đứng dậy hay không?
Trứu Trầm Vân nhíu nhíu mày, y có chút không rõ ý trong những lời này của Công Dương Kích.
Công Dương Kích buông chén trà xuống, thu liễm ý cười, bình thản nói:
- Hiển nhiên Ba Sơn Kiếm Tràng là một trong mấy đại tông môn của vương triều Đại Tần ngày xưa, hơn nữa nội tình sâu hơn rất nhiều so với bất kỳ một tông môn nào còn lại, Kiếm tàng phong phú, điển tịch tu hành cũng là mênh mông như biển, song những thứ đó đều là vật chết, nếu không ai có thể vận dụng, những vật chết kia chỉ có thể chất đống ở nơi đó, cũng chỉ phủi bụi, không khác gì so với rác rưởi. Ba Sơn Kiếm Tràng có thể một lần bay lên trời, chính là đột nhiên xuất hiện thiên tài tuyệt thế như Vương Kinh Mộng. Vương Kinh Mộng đã nhìn qua là không quên được, một lát đã có thể ngộ ra, trước khi gia nhập Ba Sơn Kiếm Tràng, hắn đã có kỳ ngộ lấy được không ít điển tịch tu hành từ một ít di tích của vương triều Đại U, sau khi tiến vào Ba Sơn Kiếm Tràng lại càng đọc nhiều kinh tàng, về sau đến Trường Lăng, lại chinh chiến với ba triều Hàn Triệu Ngụy, càng thông hiểu công pháp tu hành của đại đa số tông môn lúc đó. Nhân vật như vậy, trong đầu hắn chính là một cái kinh tàng thật lớn, chưa từng có trong thế giới của người tu hành lúc trước, mà sau này chỉ sợ cũng sẽ không có. Rất nhiều Tu hành giả cường đại sau Ba Sơn Kiếm Tràng đều được hắn chỉ điểm, lựa chọn công pháp cùng Kiếm kinh thích hợp, lúc này mới có thể đột nhiên tăng mạnh. (kinh tàng: kho tàng chứa kinh thư)
Sau khi dừng một chút, Công Dương Kích nhìn ánh mắt rõ ràng đã có biến hóa của Trứu Trầm Vân, nói tiếp:
- Nói Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa là hắn tạo ra cũng không quá đáng, theo ta thấy, nếu hắn có thể tạo thành một Ba Sơn Kiếm Tràng, cho dù bây giờ không giống ngày xưa, sơn môn của tông môn này đã tan vỡ, cũng mất đi rất nhiều trợ lực, nhưng muốn xây lại nửa cái Ba Sơn Kiếm Tràng cũng không phải là vấn đề. Cho nên chuyện này đâu phải là vấn đề con tim? Đây là vấn đề tiền trình của Công Dương Sơ Tâm. (tiền trình: tiến trình phát triển)
- Những lão già chúng ta, những gia nghiệp đáng thương này, có bao nhiêu đáng giá trân quý hơn so với tương lai của hậu bối ư?
Khi câu cảm khái này của Công Dương Kích vang lên, sau lưng Trứu Trầm Vân đã toát ra chút mồ hôi.
Người có vị trí cao hơn nữa cũng dễ dàng bị che mắt, cho nên khi đổi một góc nhìn khác để xem, mọi chuyện thực sự sẽ hoàn toàn khác biệt.
- Ta đưa Trứu Khê tới, không biết có kịp hay không?.
Trứu Trầm Vân vội vàng đứng lên.
Trứu Khê là con thứ ba của y, đồng dạng cũng là người có hy vọng lớn nhất trong thế hệ tu hành trẻ tuổi của Trứu gia.
Công Dương Kích mỉm cười.
Kịp hay không có liên quan gì đến lão, dù sao hiện tại Công Dương Sơ Tâm đã đi theo bên người Đinh Ninh.
Hiện tại điều khiến lão cảm thấy kỳ quái chính là, từ các trấn Nam Tuyền tới quận Giao Đông, theo lý nhanh nhất vẫn là đường thủy, nhưng dường như đám người Đinh Ninh lại không có bất kỳ ý định đi đường thủy, vậy rốt cuộc bọn họ muốn đi bằng cách nào?
Một tiếng sấm nặng nề vang lên trên mây.
Bên trong đầm nước xa xa chợt có rất nhiều mây đen dâng lên.
Trong mây đen ẩn chứa rất nhiều hơi nước, tựa như có một trận mưa lớn không hề có dấu hiệu muốn rơi xuống, nhưng trong nháy mắt sau đó, có mấy cái bóng dáng thật lớn từ sâu trong đầm nước bay lên, tựa như mấy bức tường thành lướt qua không trung.
Mây đen chuyển động rất nhanh, tiếng sấm càng thêm vang vọng, ngẫu nhiên có móng vuốt thật lớn từ dưới mây xuyên qua, mang theo nguyên khí dao động kịch liệt.
- Đằng Xà?
Công Dương Kích giật mình, qua mấy hơi thở, lão không nhịn được lắc đầu, cười khổ.
Cưỡi rồng bay lên trời, cách này thực sự nhanh hơn so với bất kỳ loại ngựa tốt hoặc thuyền, nhưng bản thân những Giao long này thuộc về quận Giao Đông, lúc này ngược lại trở thành vật của Ba Sơn Kiếm Tràng, cũng thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng được.
- Cái Yên tọa này được làm cực kỳ tỉ mỉ. (Yên tọa: cái yên dùng để ngồi)
Trong mây đen mưa gió, Đinh Ninh nhìn một Tu hành giả trẻ tuổi bên cạnh, nói.
Tướng mạo của Tu hành giả trẻ tuổi này đúng tiêu chuẩn người Sở, da trắng, mặt trái xoan, dù là nam tử nhưng lại có chút nữ tướng, không thô kệch như người Tần ở Quan Trung.
Tu hành giả trẻ tuổi này hiển nhiên chính là Công Dương Sơ Tâm mà Công Dương Kích đặt nhiều kỳ vọng, người nổi bật trong thế hệ tu hành trẻ tuổi của Công Dương gia.
Lúc này Yên tọa trên Giao long thực sự rất yên tĩnh, không chỉ dùng loại gỗ dẻo độc đáo nào đó tạo thành toa xe ngựa khổng lồ, hơn nữa bên ngoài còn khảm Tinh thạch Phù văn độc đáo, ngay cả tiếng mưa gió cũng bị nguyên khí đặc biệt ngăn cách bên ngoài, hơn nữa giữa Yên tọa đều dùng dây mây đặc chế cùng thép mềm giảm xóc, thậm chí không có quá nhiều cảm giác xóc nảy.
Như vậy người bị thương cũng sẽ không có quá nhiều cảm giác không thoải mái.
- Chỉ là thợ thủ công dụng tâm, cũng không phải là công lao của ta.
Nghe Đinh Ninh tán thưởng, Công Dương Sơ Tâm lại chỉ nói một câu này.
Nhìn người trẻ tuổi khiêm tốn này, Đinh Ninh cúi đầu cảm ơn, kế tiếp cũng không nói thêm gì.
- Đang suy nghĩ gì vậy?
Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, song Trưởng Tôn Thiển Tuyết vốn tiếp xúc với hắn đã lâu, cho nên tự nhiên cảm ứng được cảm xúc của hắn lúc này có chút khác biệt, nàng tiến đến bên cạnh hắn, khẽ hỏi.
- Ta cũng chưa bao giờ tới quận Giao Đông.
Đinh Ninh quay đầu lại, nhìn thẳng đôi mắt xinh đẹp của nàng, khẽ lắc đầu rồi nhẹ giọng nói:
- Trên trời một ngày bằng trên mặt đất một năm, đây là miêu tả về thế giới Tiên nhân hư vô mờ mịt của rất nhiều câu chuyện kỳ lạ được ghi lại trong sách và lời đồn miệng của người đời, thế nhưng nguồn gốc sớm nhất liền đến từ loại dị thú phi hành trên trời này khác biệt với người bình thường đi lại trên mặt đất. Lộ trình một ngày phi hành của loại Đằng Xà này chỉ sợ là khoảng cách mà rất nhiều người bình thường trèo núi vượt đèo mất một năm mới có thể đạt tới. Vì vậy ngay cả trong khái niệm của ta, quận Giao đông là một nơi rất xa. Hiện tại ở trên Giao long này, chỗ đó lại gần giống như trong nháy mắt sẽ đến, giống như hai châu quận chỉ cách một tòa thành trì.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đồng cảm, chuyện này liên quan đến mộng tưởng và phương xa. Lúc Vương Kinh Mộng cùng những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng tiến vào Trường Lăng, cũng phảng phất như vẫn còn ở ngày hôm qua, rất nhiều chuyện rất nhiều nơi tựa như còn rất xa xôi, song lại như cảnh còn người mất, tất cả đều đã thay đổi chỉ trong chớp mắt.
Sự xa cách giữa giấc mơ và thực tế thường là sự lừa dối và phản bội, sau khi đau đớn qua đi, con người không còn trẻ nữa.
Khi đó hắn nghĩ sau khi cưới nàng(Trịnh Tụ), có lẽ hai người sẽ cùng nhau tới quận Giao Đông ngắm biển, chưa ai từng nghĩ tới sau rất nhiều năm như vậy, chuyện đi ngắm nhìn quận Giao Đông bởi vì quá xa mà tựa như có chút mộng ảo.
Đinh Ninh hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên.
Hắn dựa theo khe hở nơi mây đen nhìn ra ngoài, phóng ánh mắt tới những ngọn núi nơi phương xa.
Đột nhiên ánh mắt của hắn dừng lại trên một ngọn núi, sau đó hắn khẽ nhíu mày, hoảng hốt như nhớ ra chuyện gì đó.