- Chúng ta phải đến đó xem một chút.
Đinh Ninh suy nghĩ một lát, sau đó hướng về phía Thanh Diệu Ngâm bên trong Yên tọa nói.
Theo phương hướng ngón tay Đinh Ninh chỉ, Thanh Diệu Ngâm ngẩn cả người.
- Phụ cận Tề Vân sơn?
Y có chút không xác định lên tiếng hỏi Đinh Ninh.
Nơi đó không ở cảnh nội nước Sở cũng chẳng phải cảnh nội nước Tần, thậm chí không nằm trong con đường bọn họ đi tới quận Giao Đông, mà nằm ở trong vương triều Đại Tề.
Mặc dù thị lực lúc này có thể sánh bằng, nhưng cách khoảng cách rất xa, từ chỗ đó ngoặt về quận Giao Đông không chỉ lãng phí một chút thời gian, hơn nữa bởi vì vương triều Đại Tề đã liên thủ cùng Trịnh Tụ, rất có thể xuất hiện một ít ngoài ý muốn khó có thể đoán trước.
- Nơi đó có cái gì?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn vẻ mặt có chút cổ quái của Đinh Ninh, hỏi.
- Có một cái tông môn, chuyên dùng chính là một loại phương pháp Phù thạch. Am hiểu dùng một ít bột phấn Hỏa thạch cùng Lôi thạch chế Phù, dẫn dắt lôi hỏa, thế nhưng công pháp chân nguyên rất bình thường, quá mức ỷ lại ngoại vật, cho nên khả năng đối địch lại rất tầm thường, hơn nữa những bùa chú có chút khắc chế tự nhiên đối với âm khí quỷ vật, cho nên luôn bị kỳ thị xa lánh ở cảnh nội nước Tề. Dần dà, ở trong mắt rất nhiều người Tề, đệ tử trong tông môn này thậm chí không có bao nhiêu khác biệt với những đạo nhân bắt quỷ trừ tà trên giang hồ kia. (Lôi thạch, Hỏa thạch: đá có thuộc tính sấm sét, lửa)
Đinh Ninh nhìn nàng giải thích:
- Khi đó ta nghiên cứu phương pháp tu hành của các triều, cũng vừa vặn tiếp xúc qua mấy tấm Lôi phù của tông môn này, khi đó liền cảm thấy Lôi phù của tông môn này kỳ thật rất có uy lực, nếu như có một môn công pháp chân nguyên lợi hại làm dẫn, uy lực Phù chú lôi hỏa do bọn họ chế tạo sẽ tăng lên mấy chục lần thậm chí gấp trăm lần. Về sau ta thật sự tốn thời gian tìm hiểu, còn để cho ta tìm được một công pháp thích hợp.
Nghe đến đó, đừng nói là Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Thanh Diệu Ngâm, ngay cả Công Dương Sơ Tâm lúc trước vốn không hiểu rõ hắn trong lòng cũng khẽ động, chợt phản ứng lại.
Nghĩ đến năm đó mặc dù phát hiện có công pháp thích hợp với tông môn kia, song còn chưa kịp có hành động gì, Vương Kinh Mộng đã gặp phải biến cố Trường Lăng, bỏ mạng ở nơi này.
- Lôi Dịch Chân Hỏa Dẫn, bí pháp trấn phái của Hỏa Thần cung đất Triệu. Thủ đoạn của tông môn Đại Triệu này rất kỳ lạ, công pháp chân nguyên nhất định phải kiêm tu lôi hỏa, chân nguyên có thể chuyển hóa công pháp mới thích hợp ở trong lôi hỏa một cách hoàn mỹ. Ta tốn không ít khí lực mới chiếm được môn công pháp của Hỏa Thần cung này, sau khi sửa đổi một chút hẳn là cực kỳ thích hợp với tông môn trong đất Tề này, nhưng còn chưa kịp tiếp xúc với tông môn này, ta đã gặp phải đại biến.
Đinh Ninh cũng không che dấu, trong lúc chậm rãi kể ra, tâm tình của hắn cũng hoàn toàn bình tĩnh lại,
- Thời gian mười mấy năm rất dài, hơn nữa có đoạn thời gian không thể làm được việc gì, ta lo lắng nhất chính là quên đi một ít chuyện quan trọng, cho nên mọi thời điểm ta đều nhắc nhở bản thân ngoại trừ một ít kinh nghiệm tu hành ra, còn có sai lầm tu hành trong quá khứ, như vậy cảnh giới của ta sẽ càng thêm hoàn mỹ trong quá trình tu hành trở lại. Ngoài ra ta phải nhớ kỹ còn có một ít công pháp tu hành quan trọng đã từng xem qua, bao gồm cả công pháp và thủ đoạn đối địch của đối thủ.
- Đã từng có một thời gian, tôi nghĩ đám người Lâm Chử Tửu đều đã chết. Vậy nếu như ta muốn báo thù, chỉ có thể dựa vào những kinh nghiệm tu hành cùng những Kiếm kinh cường đại của mình.
- Lúc trước ta nghĩ chỉ cần trở về Thất Cảnh, trong thiên hạ đã khó có người có thể giết chết ta, ít nhất ta không địch lại cũng có thể trốn đi, chỉ cần ta có thể nhớ kỹ mấy thứ này, ta vẫn có thể chọn người dạy dỗ, xây dựng lại một Ba Sơn Kiếm Tràng khác.
Đinh Ninhthản nhiên cười cười tự giễu:
- Nhưng khi Nguyên Vũ đã phá Bát Cảnh, lại gặp sát trận của Dạ Kiêu, bây giờ nghĩ lại lại không đơn giản như vậy.
Hai tay Công Dương Sơ Tâm khẽ run rẩy.
Gã dù là người kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi của quý tộc Công Dương, tài trí kiến thức hiển nhiên đều là bất phàm, chẳng qua dựa theo thân phận Đinh Ninh, mỗi một câu nói của hắn đều tựa như vượt qua thế giới của người tu hành này, nhưng lại là đương nhiên như vậy.
Hiện tại gã tự nhiên hiểu được có đám người Lâm Chử Tửu tương trợ, Đinh Ninh như mang theo Ba Sơn Kiếm Tràng cùng rất nhiều bí tàng tu hành, muốn truyền kinh truyền đạo đã cực kỳ đơn giản, chỉ là loại gợn sóng kinh thiên ẩn chứa trong lời nói này của Đinh Ninh, vẫn làm cho tâm thần gã chấn động không thôi.
Hiện tại khuôn mặt Đinh Ninh thoạt nhìn cũng không chênh lệch bao nhiêu tuổi với gã, song thời gian tiếp xúc với hắn càng dài, trong lòng gã càng tự nhiên xem nhẹ những thứ này, kính ngưỡng trong lòng đối với Đinh Ninh càng sâu hơn một phần.
......
Trong núi có đạo quán.
Đạo quán rất nhỏ, có chút tàn bại, mặc dù có hoa cỏ nhưng cũng không có người nghỉ ngơi, có loại dã tính tùy ý mà làm. (dã tính: tính hoang dã)
Phía trên cửa đạo quán có một tấm biển, màu sơn loang lổ, ngay cả chữ thiếp vàng vốn cũng sắp nhìn không ra, cần phải suy nghĩ phỏng đoán một phen thì mới có thể phân biệt được là bốn chữ Lôi Hỏa đạo quán.
Toàn bộ đạo quán này cũng chỉ có một gã đạo nhân trung niên.
Đạo nhân trung niên này dáng người gầy gò, sắc mặt có chút khô vàng, đạo bào bằng vải thô màu vàng trên người cũng đã bị giặt tới mức trắng bệch, hiển nhiên cuộc sống mặc dù đơn giản nhưng cũng không thoải mái, chỉ là thần sắc của y lại đoan trang, không chỉ một ít chỗ bị bạc rách rưới trên đạo bào trên người được may vá tỉ mỉ, ngay cả trên người cũng là sửa sang lại cực kỳ sạch sẽ, tóc cột gọn không chút rối loạn, trong móng tay cũng không thấy bất kỳ bụi bẩn nào.
Cho nên mặc dù khi y gánh nước ở một cái giếng trong đạo quán tưới vào vườn rau, hành động này vẫn làm cho người ta cảm giác cực kỳ thận trọng.
Bỗng dưng, người đạo nhân trung niên này nghe được một chút tiếng sấm.
Y có chút kỳ quái ngẩng đầu lên.
Khi y ngẩng đầu lên, toàn bộ đạo quán đã bị một cái bóng khổng lồ bao phủ.
Đồng tử của y kịch liệt phóng đại, đạo bào trên người trong nháy mắt bị hơi nước thấm ướt.
Cảm thụ được cái loại nguyên khí dao động cường đại này, nhìn loại lân giáp nặng nề như nham thạch, ngón tay y hơi cứng đờ buông mấy bùa màu đỏ đã bắt đầu nóng lên trong tay áo, trong nháy mắt tiếp theo, y thậm chí còn thả lỏng thân thể, chỉ im lặng chờ đợi mà không nói gì.
- Ta không biết đây có phải là tông môn năm đó hay không, cũng không biết ngươi có nghe được một ít chuyện phát sinh ở bên ngoài trong thời gian gần đây hay không. Nếu là người tông môn năm đó, mấy tháng trước khi Nguyên Vũ nước Đại Tần đăng cơ, ta từng viết một phong thư gửi đến nơi này.
Phong lôi còn đang vang vọng trên trời, một giọng nói đã vang lên bên cạnh y.
Người đạo nhân trung niên này theo bản năng quay đầu theo tiếng, trong ánh mắt của y vừa mới xuất hiện thân ảnh Đinh Ninh, y đã bởi vì thanh âm kia mà liên tưởng đến một ít chuyện kinh tâm động phách. Y hít sâu một hơi, không chút do dự liền khom người hành lễ thật sâu, ngón tay cứng ngắc thò vào ống tay áo, từ đó lấy ra một lá thư bằng da trâu đã ố vàng.
- Nhận được thư liền lập tức đến Trường Lăng.
Đinh Ninh bình tĩnh nói một câu này.
Đó là câu nói cuối cùng trong bức thư cũ kia.
- Sư tôn ta chưa tới Trường Lăng đã nghe ngài mất, tiếc thương cả đời.
Người đạo nhân trung niên này khom người không dậy, thanh âm khẽ run.
Đinh Ninh khẽ gật đầu, nói:
- Đã như vậy, ta đi quận Giao Đông, ngươi cũng nên đi theo ta.
Đạo nhân trung niên đứng dậy, lại bái một lễ, hốc mắt dần dần tràn ngập vẻ sáng bóng, nói:
- Người Tề chúng ta tin quỷ thần, cho phép ta tới Linh vị sư tôn dâng hương, nói cho người biết việc này.