Trên núi có hơi khói lượn lờ bốc lên, hương đang được đốt lên bên người Hoàng đế Nguyên Vũ.
Chỉ khác với những sợi hương mà người bình thường sử dụng khi an thần hoặc thờ cúng, loại hương đốt trong lư hương bên cạnh Nguyên Vũ là hương Kỳ Nam có nguồn gốc từ hải ngoại.
Trải qua năm tháng tẩy luyện cùng chuyển hóa, loại mỡ thơm này ngưng tụ ra lượng lớn linh khí có lợi cho Tu hành giả chữa thương, trong thế giới của Tu hành giả đã sớm biến thành Thánh vật khó có thể có được, hơn nữa hương Kỳ Nam trong lư hương của Nguyên Vũ lúc này có màu tuyết trắng như ngọc, càng là Bạch Ngọc Chi cực phẩm bên trong Bạch Kỳ Nam, cho dù là đệ tử của đại quý tộc trên đời này, đều chỉ thấy nó qua trong ghi chép. (Bạch Ngọc Chi: mỡ ngọc trắng)
Trong ghi chép, chỉ cần ngửi được một hơi hương thơm của loại Bạch Kỳ Nam đẳng cấp này, sẽ khiến toàn thân thư thái, như bay bổng chín tầng trời.
Thế nhưng trong dị hương lượn lờ như vậy, cứ cách vài hơi thở, Nguyên Vũ lại ho khan, phun ra chút máu đỏ tươi. (dị hương: hương thơm khác biệt)
Từ Phúc lẳng lặng đứng ở phía sau y.
Tất cả các doanh trướng trên núi đều cực kỳ đơn sơ, thậm chí trong tầm nhìn thì ngay cả thị vệ và cung nữ cũng không thấy được mấy người, nhưng Từ Phúc tin tưởng chỉ cần mình đứng ở chỗ này, trên thế gian hiện tại sẽ không có người nào có thể ám sát Nguyên Vũ.
Song nhìn Nguyên Vũ phun ra những giọt máu đỏ tươi kia, sâu trong mắt hắn cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Bạch Kỳ Nam này là Linh dược tốt nhất trị liệu thương thế giữa ngực phổi, hơn nữa có thể tiêu trừ những thứ trong cơ thể mà ngay cả chân nguyên cũng không thể truy luyện, song cho dù là Linh dược như vậy lại có tác dụng rất ít đối với thương thế của Nguyên Vũ.
Ở trong mắt rất nhiều người chưa tiếp xúc tu hành hoặc là mới tiếp xúc tu hành trên thế gian, tu vi càng cao, hiển nhiên năng lực phục hồi như cũ càng mạnh, song Tu hành giả như hắn lại rất rõ ràng, sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
Tu hành giả tu vi càng cao càng khó bị thương, nhưng một khi bị thương, muốn khôi phục lại còn khó khăn hơn nhiều so với Tu hành giả cấp thấp bình thường.
Giống như một mảnh bùn đất không kiên cố sau khi nứt ra có thể dễ dàng nhào nặn thành một chỗ một lần nữa, mà những bảo thạch cứng rắn nhất trên thế gian sau khi nứt ra, lại rất khó có thủ đoạn hợp lại một lần nữa.
Tu hành giả có tu vi càng cường đại muốn tiêu trừ những vết thương nghiêm trọng trong thân thể, sẽ càng cần Linh khí kinh người trợ giúp.
- Dùng hết Linh dược được ngươi thu thập từ hải ngoại cũng không cách nào hoàn toàn tiêu trừ bệnh ẩn trong cơ thể ta, giữa phổi đã xé rách như sấm sét nổ tung, ảnh hưởng nhất đến hành khí, ngũ khí không thể điều chỉnh chính là phiền toái nhất. Nếu muốn diệt trừ, chỉ sợ cần hạt sen Linh liên mà nàng dùng Linh mạch Trường Lăng và ánh sao gột rửa thì mới có tác dụng.
Nguyên Vũ nhìn những giọt máu trên mặt đất đá trước người, thần sắc lại cực kỳ bình tĩnh.
Nghe những lời này của y, lông mày Từ Phúc hơi nhíu chợt buông lỏng, nhưng một câu tiếp theo của Nguyên Vũ lại khiến lông mày của hắn không kìm được nhíu chặt hơn.
- Chỉ là nàng tốn thời gian hơn mười năm ở trên những Linh liên này, thậm chí không tiếc ảnh hưởng đến tu vi tiến cảnh, lại chưa bao giờ nói với ta việc bồi dưỡng những Linh liên kia có tác dụng gì, nếu không phải Bách Lý Tố Tuyết giết vào Hoàng cung, nàng vận dụng hạt sen Linh liên này, ngay cả ta cũng không biết công dụng của nó, cũng không biết nàng có sẵn lòng cho ta những hạt sen Linh liên này hay không.
Từ Phúc tuy nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ trầm mặc lắng nghe.
Nguyên Vũ cầm lấy một hồ sơ, nhanh chóng đọc xong lại buông xuống, lại lấy một hồ sơ khác.
Mấy ngày nay y dừng lại ở chỗ này chờ tin sứ giả của Đinh Ninh đến, yên lặng chữa thương thậm chí không hề rời khỏi mấy tòa doanh trướng này, thế nhưng thông qua những hồ sơ rất nhanh đưa đến trong tay y, y cũng rất rõ ràng hướng đi của đám người Đinh Ninh.
- Rất nhiều năm trước, khi ta nhìn thấy nàng từ quận Giao Đông đến ở Trường Lăng lần đầu tiên, ta biết nàng là loại người không muốn đứng ở dưới bất cứ ai. Thế nhưng Vương Kinh Mộng lại nghĩ nàng quá tốt đẹp, cho nên dựa vào điểm này, ta thắng hắn.
- Ta dừng ở chỗ này chờ Vương Kinh Mộng, nàng hiển nhiên sẽ không vui vẻ, nên ta muốn lấy hạt sen Linh liên kia sẽ càng khó hơn.
- Quận Giao Đông vừa mất, quan hệ giữa ta và nàng sẽ có lẽ có chút hòa hoãn. Dù sao nàng càng hiểu rõ Vương Kinh Mộng hơn so với ta. Người như Vương Kinh Mộng, sau khi chiếm được quận Giao Đông thì việc xây dựng một Ba Sơn Kiếm Tràng mới cũng chỉ là vấn đề thời gian.
- Quan hệ giữa ta và nàng, cũng không nên quy kết ta làm cái gì, hay vì không làm chuyện gì đó vì nàng, mà là ngay lúc nàng tiến vào Trường Lăng, ngay từ lúc đầu tiên ta nhìn thấy nàng đã định trước. Mọi chuyện nằm ở chính bản thân nàng.
Nguyên Vũ xem xong tất cả hồ sơ, cũng vừa lúc nói đến những lời này, sau đó y đứng lên, xoay người nhìn Từ Phúc im lặng không nói,
- Nói nhiều như vậy, ta chính là muốn ngươi không được khuyên ta không nên giao dịch cùng đám người Vương Kinh Mộng.
Từ Phúc không lập tức trả lời.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mây trôi trên bầu trời.
Chẳng lẽ rất nhiều chuyện, rất nhiều người trên đời này, thật sự ngay từ đầu đã được định trước sao?
- Nếu như nàng đã sớm giao quận Giao Đông chân chính vào trong tay Quả nhân, vậy ta sao có thể miễn cưỡng đạt đến Bát Cảnh trước Lộc Sơn Hội minh diễn ra?
Nguyên Vũ khẽ giễu cợt nói ra một câu này.
Khuôn mặt của y vẫn bình thản như trước, thần sắc không có bất kỳ thay đổi gì.
Thế nhưng lúc trước y nói chuyện với Từ Phúc đều tự xưng là "ta", mà những lời này lại dùng "Quả nhân", đây cũng mang ý nghĩa những lời này của y không chỉ là đang nói chuyện với tâm phúc, còn có thành phần của Hoàng mệnh.
Từ Phúc cúi đầu làm lễ, nói:
- Vâng.
Khi hắn gật đầu, một đạo nguyên khí ngưng tụ từ trong cơ thể hắn thấm ra, hóa thành hơn mười luồng lưu tán đến trong gió, trong không khí xung quanh núi rừng này phát ra rất nhiều lưu quang trong suốt, tựa như có rất nhiều tia sáng bị trực tiếp vặn vẹo đi phương hướng. (lưu quang: ánh sáng lấp lóe)
Đối với một số người từ xa đến mà nói, chuyện này tương đương với việc chỉ rõ phương vị, giống như mở ra một cánh cửa.
Một cỗ khí tức u ám mà rét lạnh nhanh chóng từ dưới lòng đất xa xa tràn tới.
Khi cách Nguyên Vũ trăm bước, bị một cỗ lực lượng nóng rực tỏa ra từ trên người Từ Phúc ngăn cản, tiếp theo có một đoàn khí đen không hề có dấu hiệu nào tuôn ra ngoài.
Khí đen lại nhanh chóng co rút về phía trung tâm, hình thành nên bóng dáng của Thiên Mộ.
- Đệ tử Yến Anh, ngươi rất muốn giết Quả nhân.
Nguyên Vũ lơ lễnh nhìn Thiên Mộ đang đứng chính diện y, nhìn đôi mắt đen đến sáng bóng của Thiên Mộ, lắc đầu,
- Nhưng ngươi vĩnh viễn cũng không thể giết được ta.
- Có người sẽ thay ta giết ngươi.
Thiên Mộ nắm chặt nắm đấm, móng tay trên hai tay đâm vào trong thịt, nhưng gã không cảm thấy đau đớn, chỉ là có chút chết lặng. Trên mặt gã cũng không có cảm xúc gì quá đặc biệt, chỉ nhìn Nguyên Vũ thật sâu, nói.
Nguyên Vũ cười mỉa mai, y không có ý định chơi đùa cùng đứa bé nhỏ tuổi như vậy, nên chắp tay nói:
- Hắn bảo ngươi mang đến cho ta cái gì dùng để trao đổi đại tiểu thư Thương gia?
Thiên Mộ cực kỳ đơn giản nói:
- Thuốc bất tử trong Tổ sơn Ô Thị.
Khi gã nói xong câu đó, một tấm bia mộ màu đen đã trực tiếp xuất hiện trong không khí trước người gã, sau đó phảng phất như không hề có trọng lượng lướt về phía Nguyên Vũ cùng Từ Phúc.
Nghe câu nói cực kỳ đơn giản này, cảm thụ được hương vị ẩn chứa bên trong tấm bia mộ kia, Nguyên Vũ cùng Từ Phúc đều hoàn toàn thay đổi sắc mặt, trong không khí quanh núi này tự nhiên vang lên vô số tiếng gầm gừ của cự thú.