Thiên địa nổ vang chỉ bởi vì nguyên khí cảm ứng với tâm tình dao động kịch liệt, Nguyên Vũ mặc dù bị thương cực kỳ phiền phức, song lúc này lại đủ khí thế giang sơn đều ở dưới chân. Thiên Mộ khẽ cúi đầu, trong lòng càng thêm rõ ràng mặc kệ mình thống hận y cỡ nào, song bằng vào bản thân mình cuối cùng không có khả năng chiến thắng nhân vật như vậy.
- Loại thuốc này rất nguy hiểm.
Ngón tay Từ Phúc khẽ nhúc nhích, tựa như đã vê lấy nguyên khí trong bia mộ kia lên, sắc mặt lập tức biến đổi.
Bởi vì ở hải ngoại tìm Linh dược cho Nguyên Vũ trong thời gian dài, hắn đương nhiên rất am hiểu dược lý, trong cảm giác của hắn hiện tại, loại dược khí này mặc dù ẩn chứa biến hóa kinh người, làm cho máu thịt trong thân thể hắn có loại ý tứ vui vẻ nóng lòng muốn thử, song hắn lại có thể cảm ứng được rõ ràng, bên trong loại dược khí này có loại ý tứ tĩnh mịch thần thánh, hoàn toàn khác biệt cùng với loại ý tứ linh động của những Linh dược đứng đầu thế gian mà hắn được tiếp xúc.
Nguyên Vũ khẽ gật đầu, ý bảo y đã nghe rõ.
Y không lập tức tỏ thái độ, chỉ vươn tay ra, rơi xuống tấm bia mộ kia.
Trong nháy mắt khi bàn tay y tiếp xúc cùng bia mộ đen kịt, nhất thời tràn ngập ra Thánh quang màu vàng rực rỡ, bia mộ màu đen hiển nhiên cũng phát ra địch ý, tựa như muốn nổ tung ra.
Song bàn tay của y lại gắt gao đè chặt tấm bia mộ đen kịt này, bia mộ đen kịt ngoài việc không ngừng vang lên tiếng chấn động lại không cách nào động đậy.
Thánh quang màu vàng óng thấm vào bia mộ màu đen này, y dùng thời gian mấy chục hơi thở cẩn thận cảm nhận, thần sắc trên mặt càng ngày càng cổ quái.
- Hóa ra cái gọi là thuốc bất tử Tổ sơn Ô Thị, đúng là loại vật bực này.
Tiếp theo y nói ra một câu này trước tiên, sau đó lại nhìn Thiên Mộ, dường như đã sớm biết sự sắp xếp của Đinh Ninh, nói:
- Dược lực nhiều nhất chỉ hơn phân nửa, còn có một nửa là muốn khi ta giao tiểu thư Thương gia lại mới đưa đến trong tay ta?
- Còn có một nửa ở trên người Phù Tô, sẽ từ Phù Tô tự tay giao vào trong tay ngươi.
- Đúng không?
Nguyên Vũ nhíu mày.
Sắc mặt bình thản của y không có quá nhiều biến hóa, thậm chí rất nhiều lúc ngoại trừ phần uy nghiêm của Đế vương kia ra, chỉ có vẻ đơn giản trung hậu, song cú nhíu mày này lại có một loại ngạo nghễ nói không nên lời. Sau đó y nói một cách cực kỳ đơn giản:
- Tôi đáp ứng điều kiện này.
Thiên Mộ hơi kinh ngạc.
Gã thật không ngờ Nguyên Vũ lại đồng ý một cách dứt khoát như vậy, nhưng trong nháy mắt sau đó, trong lòng gã hơi trầm xuống, cảm thấy đây mới là khí độ mà y nên có.
Cũng chỉ có người như vậy mới có thể chiến thắng Vương Kinh Mộng và giết chết sư tôn gã.
Người như vậy dường như đơn giản vô hoa giống như một tảng đá, thế nhưng lại... thật khủng khiếp.
Nguyên Vũ không quan tâm Thiên Mộ nữa, y cũng không nghĩ cách trao đổi tiểu thư Thương gia cùng Phù Tô, theo y thấy đây đều là những chuyện Đinh Ninh nên nghĩ.
Thuốc bất tử trong Tổ sơn Ô Thị, cái loại nguyên khí tĩnh mịch vĩnh hằng này hẳn là đến từ thiên ngoại, hơn nữa hàm chứa hương vị ăn mòn tinh thần ý chí, loại dược vật này không nên thuộc về vốn có của thế gian này, đây mới là chuyện y cần phải cân nhắc. (thiên ngoại: ngoài vũ trụ)
......
Dâng hương, tế cáo sư tổ, đóng cửa sổ và cửa ra vào.
Bên trong Lôi Hỏa đạo quán, đạo nhân trung niên đều làm mỗi một bước rất tỉ mỉ, bởi vì y rất rõ ràng, một khi rời khỏi sư môn ngày hôm nay, có lẽ thật lâu sau mới có thể trở về, cũng có thể mình sẽ không bao giờ trở về nơi này.
Đinh Ninh cực kỳ kiên nhẫn nhìn y làm tất cả những chuyện này, bộ dáng của đạo nhân trung niên này làm cho dị sắc trong mắt hắn càng ngày càng đậm, làm cho hắn càng ngày càng nhớ tới mấy gã sư huynh ở phía sau núi Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa.
Đây chắc chắn là một bất ngờ ngoài ý muốn.
Trên người trung niên đạo nhân này cũng có khí chất độc đáo như mấy vị sư huynh kia.
- Lôi Hỏa đạo quán chỉ còn lại một mình ngươi?
Sau khi đạo nhân trung niên làm xong tất cả những chuyện này, hắn hỏi:
- Tên của ngươi là gì?
- Sư tôn ban cho đạo hiệu Thủ Trần.
Đạo nhân trung niên nói:
- Năm năm sau biến cố Trường Lăng, cũng chính là năm thứ hai sau khi Nguyên Vũ đăng cơ, xung quanh Lôi Hỏa đạo quán chúng ta bộc phát ôn dịch, có hơn phân nửa người trong đạo quán chúng ta nhiễm bệnh mà chết, dịch bệnh mà ngay cả Tu hành giả không cách nào chống đỡ được, lúc ấy ở đất Tề người người đàm tiếu, cho nên vốn còn lại hơn mười sư huynh đệ, về sau đều bỏ trốn, chỉ còn lại một mình ta.
Đinh Ninh nhìn y, nói:
- Tu vi của ngươi ít nhất cũng đã đến Ngũ Cảnh, việc mưu sinh hiển nhiên không phải là vấn đề, nhưng ta thấy khí huyết của ngươi không vượng, dường như ăn uống trong ngày thườngcũng không bảo đảm, đây là vì sao?
- Một ít tông môn có nhiều bài xích đối với Lôi Hỏa đạo quán ta, sư tôn ta chính là chết trong một chuyện như vậy, nếu không phải trong triều có người từng chịu ân của ngài, thì sơn môn này cũng không thể giữ được. Chỉ là sau khi sư tôn ta chết, Lôi Hỏa đạo quán đã không được hưởng thụ đãi ngộ chốn tu hành đất Tề, thuế má đồng ruộng trên núi rất nặng. Diện tích mà sơn môn này chiếm cứ lại như tiền thuê mướn.
Đạo nhân tên là Thủ Trần này giải thích:
- Ta cố gắng mà làm, mấy năm trước cũng dạy ra mấy đệ tử, nhưng hơi có chút thành tựu đã bị tông môn khác 'mượn' đi.
Đinh Ninh trầm mặc vài hơi thở, nói:
- Vì sao còn giữ lại lá thư kia?
- Lôi Hỏa đạo quan chỉ là chốn tu hành tầm thường nhất, kỳ thật lúc đầu Tổ sư gia cũng chỉ là đạo nhân vân du tứ phương, vừa vặn giúp dân chúng nơi này đánh lui giặc cỏ đạo tặc mới bị giữ lại mở ra đạo tràng này. Truyền từ đời này sang đời khác nhiều nhất cũng vì làm việc giúp người, dùng nguyên khí giúp người chữa bệnh an thần, trừ tà khí. Đều không có chuyện gì vinh quang đáng nhắc tới, nhưng Vương Kinh Mộng ngày xưa vô địch thiên hạ lại cố ý viết thư, vậy mà chú ý tới một nơi tu hành không đáng kể như chúng ta, đây chính là vinh quang chân chính. Hơn nữa nếu không phải bút tích trong thư năm đó ẩn chứa khí tức nguyên khí kinh người, có lẽ sư tôn ta sẽ cho rằng đây là trò đùa của các tông môn khác.
Thủ Trần hít sâu một hơi, nhìn Đinh Ninh, sau đó chậm rãi nói:
- Sư tôn ta nói, chính là vì phong thư này, cho nên nhất định phải truyền thừa đạo quán này xuống.
- Như vậy nhưng có thể thủ vững đạo quán này, vinh quang lớn nhất của sư tôn ngươi không phải là nhận thư này của ta, mà là chọn được một đệ tử chân truyền như ngươi.
Đinh Ninh nhìn y, càng xác định y giống với mấy sư huynh đại khí vãn thành ở Ba Sơn Kiếm Tràng. (đại khí vãn thành: có tài nhưng thành công muộn)
Thủ Trần không nói gì nữa, cũng đưa tay lấy ra một cái hộp vuông từ sâu trong ống tay áo, sau đó mở ra.
Đinh Ninh nao nao.
Bản thân hộp ngọc mà Thủ Trần lấy ra từ trong tay áo là loại Độc Sơn Ngọc thượng đẳng nhất, loại đá ngọc này trời sinh ôn nhuận, hơn nữa còn có công dụng ngăn cách nguyên khí. Mấu chốt nhất chính là bản thân loại đá ngọc này liền cực kỳ đắt tiền, có chút không hợp với Đạo quan đổ nát này.
Trong hộp ngọc lại chia làm năm tầng, khi Thủ Trần mở ra, Đinh Ninh nhìn thấy có năm tấm Đạo phù, mỗi trương khác biệt.
Đạo phù của Lôi Hỏa đạo quán là Đạo phù lâu đời nhất trong thế giới người tu hành chân chính, bản thân Phù dùng một ít chất liệu đặc thù luyện chế, mà Phù văn thì dùng kim loại đặc thù hoặc là đá ngọc mài thành phấn hòa cùng một ít thiên tài địa bảo khác có thể dẫn tụ lượng lớn thiên địa nguyên khí để phác họa.
Uy lực của loại đạo phù này phần lớn đến từ bản thân phù, chân nguyên của Tu hành giả cùng thủ đoạn thi phù độc đáo, chẳng qua là tương đương với việc nhen nhóm chúc hỏa trong những phù này. Loại truyền thừa của Lôi Hỏa đạo quán có tệ nạn lớn nhất chính là thường thường còn chưa kịp thi triển loại Đạo phù này thì đã bị phi kiếm ám sát, cho nên ở trong thế giới của người tu hành, cuối cùng mới diễn hóa thành loại thủ đoạn chân nguyên ngưng phù của Tiên Phù tông. (chúc hỏa: ánh nến)
Song năm tấm Đạo phù hiện tại mặc dù được đặt ở trong ngọc tráp ngăn cách nguyên khí, nhưng rơi vào trong mắt Đinh Ninh lại là bảo quang phân tán, làm cho hắn thực sự khiếp sợ.