Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 716 - Q8 - Chương 44: Tên Điên

Q8 - Chương 44: Tên điên Q8 - Chương 44: Tên điên

Theo từng đợt từng đợt máu tươi xông lên đầu, sắc mặt những cung nữ và thị vệ này đỏ tươi dị thường, thế nhưng thức hải lại cực kỳ rõ ràng, mà tinh lực trong thân thể lại tràn đầy tựa như trước nay chưa từng có. Lại nhìn đồng bọn quanh người trực tiếp đông chết ở trong gió, đông lạnh thành tượng băng màu đen, những cung nữ và thị vệ này thậm chí còn có một loại sức sống tươi mát của những người đó chuyển sang cảm thụ kỳ diệu cùng khủng bố trên người mình.

Sợ hãi và kính sợ đều là đồ vật đến từ cùng một nguồn gốc.

Nhưng đối với tuyệt đại đa số quyền quý và Tu hành giả ở đây mà nói, sinh mệnh của những cung nữ và thị vệ này giống như là tế phẩm, chỉ là đột nhiên làm cho quá trình nghi thức này trở nên càng thêm trang nghiêm cùng long trọng. (tế phẩm: đồ tế)

Bản thân loại âm phong này chính là thủ đoạn của sơn môn này dùng để phòng ngự ngoại tộc xưa kia.

Ngày xưa những người tu hành công pháp âm khí quỷ vật bị hãm hại càng nghiêm trọng, thủ đoạn chống đỡ của bọn họ thường thường càng thêm tàn khốc.

Ở cuối toàn bộ hơn trăm Tu hành giả trẻ tuổi dọc theo mặt sông song song sườn núi màu đen đi về phía trước, có một Tu hành giả trẻ tuổi có vẻ rất đặc biệt đang độc hành, không chỉ trang phục hoàn toàn khác biệt cới những Tu hành giả trẻ tuổi kia, lộ ra hoa lệ ngăn nắp hơn nhiều, mấu chốt nhất chính là trong âm phong quét qua, hắn mặc dù cũng không đông cứng giống như những cung nữ cùng thị vệ kia, nhưng sắc mặt của hắn lại trở nên trắng bệch, thân thể cũng co rúm lại.

Người trẻ tuổi này cực kỳ nổi danh gần đây, hắn là Tô Tần, cùng với những Tu hành giả vương triều Đại Tề cùng nhau đi thuyền vừa từ Sở đô trở về, hơn nữa bởi vì thân phận đặc thù của hắn ở Sở đô, cho nên ngay cả người bên cạnh Tề đế cũng rất dễ dàng nhận ra hắn là ai.

- Thánh thượng, vì sao cho phép hắn tiến vào tổ điện?

Một lão giả áo đen vẫn luôn cung kính đứng trong cái bóng phía sau lưng Tề đế nhíu mày, lên tiếng hỏi.

Bộ râu của lão giả này rất dài, kéo tới ngang eo. Lão là Hà Diệt Cảnh - Tông chủ đời trước của Thiên Đô tông, sau khi Yến Anh chết, lão cũng giống như Tề Tư Nhân, là một trong những Tu hành giả mạnh nhất được vương triều Đại Tề công nhận, hơn nữa bởi vì lão vào Hoàng cung trở thành cung phụng của Tề đế, che chở an toàn cho y mới nhường ra vị trí tông chủ của Thiên Đô tông, bất kể ở trong thế giới của người tu hành, hay là ở trong triều đình, lão đều có địa vị không tầm thường.

Trong số hơn trăm người tu hành trẻ tuổi, có năm người trẻ tuổi xuất thân từ Thiên Đô tông. Đối với nghi thức như vậy mà nói, loại tỷ trọng này đã là vinh dự lớn lao của một tông môn, nhưng lão vẫn không cách nào chịu đựng được một người Tần, một dị tộc cũng tiến vào tổ điện học tập.

Quan hệ giữa Tề đế và Hà Diệt Cảnh không có khác biệt quá nhiều so với quan hệ giữa Nguyên Vũ và Từ Phúc lúc này, cho nên y cũng không có bất cứ chuyện gì cần phải giấu diếm.

Y không quay đầu, nhưng đôi môi khẽ động, nhẹ giọng nói:

- Giữa Trịnh Tụ và Nguyên Vũ xảy ra vấn đề, ý kiến của hai người không hoàn toàn thống nhất, nhưng Nguyên Vũ đương nhiên không có khả năng hoàn toàn áp chế Trịnh Tụ trong thời gian ngắn, hoặc là trực tiếp diệt nàng. Cho nên trong một khoảng thời gian rất dài trong tương lai, Tô Tần vẫn sẽ là người thống trị thực tế của vương triều nước Tần ở đất Sở, hơn nữa rất có thể là con đường duy nhất giữa chúng ta và Trịnh Tụ. Hắn rất quan trọng đối với chúng ta.

Sau khi dừng một chút, Tề đế nhàn nhạt nói tiếp:

- Mà ta sở dĩ đáp ứng để cho hắn tiến vào tổ điện xem, nguyên nhân quan trọng nhất là hiển nhiên hắn không tu luyện công pháp có liên quan đến âm khí, mặc dù có một ít dược vật cùng Phù khí trợ giúp, nhưng hắn không thể nào dừng lại ở bên trong thật lâu, càng không có khả năng thực sự học tập được thứ gì đó.

Hà Diệt Cảnh nhìn bóng lưng co rúm lại của Tô Tần, lão khẽ gật đầu, không nhiều lời nữa.

Trong ánh mắt thợ săn, mãnh thú dù mạnh hơn nữa cũng chỉ là con mồi, nhưng Tề đế và Hà Diệt Cảnh lúc này lại không nhìn thấy, càng giẫm lên dòng sông, càng đến gần ngọn núi màu đen, vẻ đùa cợt trên khóe miệng Tô Tần lại càng rõ ràng.

Lúc này đã không còn âm phong thổi ra, pháp trận hiển nhiên đã hoàn toàn điều chỉnh xong, loại lực lượng phòng ngự quỷ dị này đã triệt để bao trùm ngọn núi này, chỉ có bọn họ đi tới phía trước, chỗ bậc thang lên núi xuất hiện một vết rách.

Chỗ mép lỗ hổng có thể dung nạp hai ba người đi lại có hào quang kỳ dị lóng lánh, giống như lưỡi đao được mạ lên một loại tinh kim đặc biệt nào đó, làm cho người ta lại có cảm giác giống như trong hư không chợt xuất hiện một vết nứt như vậy.

Tòa pháp trận hộ sơn này mất hiệu lực trong thời gian rất ngắn, chỉ trong vòng mấy chục hơi thở thực sự để mười hai Vu Thần thủ trở về vị trí mới có khả năng làm cho người ta lẻn vào, nhưng Tô Tần tin tưởng vững chắc chuyện này không làm khó được Bạch Sơn Thủy.

Bởi vì từ ý nghĩa nào đó mà nói, Bạch Sơn Thủy có can đảm cất cao giọng hát mà chiến ở Trường Lăng, khi Sở đô bị phá còn ra sức chống lại hạm đội U Phù thì không chỉ quá mức cuồng ngạo, có đôi khi nàng giống như là một người điên chân chính.

Cho dù tu vi của những tông sư Đại Tề này không có chênh lệch quá lớn với dạng tên điên như Bạch Sơn Thủy, Triệu Tứ, song những Tông sư này dĩ nhiên không cách nào lên đài, có bản chất khác biệt.

Bởi vì thường chỉ có những người đủ điên cuồng mới có thể làm ra những điều điên rồ.

......

Bất kỳ một tồn tại vô địch thời đại nào cũng đủ khiến người ta kính sợ, bất kể là U đế của vương triều Đại U ngày xưa, hay là tên Tông sư tu hành công pháp âm khí quỷ vật khiến giới tu hành bài xích đều trở thành một trong những người đứng đầu của giới tu hành.

Mặc dù đối với một kẻ thông hiểu âm mưu như Tô Tần, khi hắn thực sự bước lên bậc thềm đá của ngọn núi này, vẻ trào phúng khóe miệng hắn đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt cũng hơi híp lại.

Bậc đá cực kỳ khô ráo, không có bất kỳ độ ẩm nào, song rêu xanh trong khe hở của bậc đá lại sinh trưởng cực kỳ xanh tốt.

Những cây cối cao lớn ven đường này song song với núi, quanh năm ánh mặt trời không cách nào chiếu vào, nhưng chúng lại hấp thu một loại nguyên khí khác trong núi này, dần dà đã hoàn toàn biến thành một loại tinh thể đen sẫm.

Rất nhiều cây cối sau khi chết bị chôn trong bùn đất đều sẽ hóa đá, thậm chí hóa ngọc, nhưng đó là quá trình sau khi tử vong, mà tất cả cây cối, hoa cỏ thậm chí rêu xanh trong ngọn núi này đều không giống nhau, mặc dù đã biến thành bộ dáng tinh thể đen kịt nào đó, nhưng chúng vẫn còn sống, vẫn sinh trưởng như trước.

Đây là một thủ đoạn lớn hướng chết mà thành.

Trong mắt Tô Tần, chỉ nhìn những cây cỏ này trong núi này cũng đủ để thay đổi cái nhìn của rất nhiều Tu hành giả đối với công pháp âm khí quỷ vật.

Những Tu hành giả trẻ tuổi được lựa chọn ra trong vương triều Đại Tề đứng ở phía trước hắn, hô hấp của bọn họ càng ngày càng nặng nề, thân thể lại càng ngày càng nhẹ nhàng, sức sống càng thêm tràn đầy, thậm chí làm cho người ta có một loại cảm giác bình tĩnh khẩn trương lại hết sức cuồng nhiệt.

Nhưng Tô Tần lại cảm thấy bậc thềm đá cùng cỏ cây hai bên đã bắt đầu tỏa ra một loại địch ý đối với mình, ở quanh người hắn xuất hiện một ít đường chỉ đen cực kỳ rõ ràng, tiếp cận da thịt của hắn.

Tô Tần thong thả hô hấp, tay phải không tàn phế của hắn cầm một viên thạch phù trong ống tay áo. (thạch phù: phù đá)

Tấm thạch phù này ở dưới chân nguyên của hắn quán thấu cũng tản mát ra khí tức âm lãnh, chậm rãi tản mát ở chung quanh thân thể hắn.

Những đường chỉ đen xuất hiện ở quanh người hắn như kim thép đâm vào khí tức âm lãnh vây quanh thân thể hắn, không hề tiêu tán, chỉ là trở nên hết sức chậm chạp, tiến lên cực kỳ thong thả.

Bình Luận (0)
Comment