Nếu là một Tu hành giả tầm thường đột nhiên có được một gian nhà kho như vậy có lẽ cũng không có tác dụng quá lớn. Đầu tiên có thể cần rất nhiều thời gian nghiên cứu điển tịch bên trong, sau đó tu vi lại chưa chắc đủ để đi hải vực nơi hải thú ở. Hơn nữa, đào tạo những hải thú này cần rất nhiều nhân lực và thời gian.
Có lẽ người ta phải mất cả đời mới có thể đào tạo ra mấy con thú cưỡi có thực lực bình thường.
Nhưng Đinh Ninh thì khác, hắn đã có rất nhiều chỗ dựa, cho dù là Mân Sơn Kiếm Tông, hay là các trấn Nam Tuyền nước Sở, còn có phần lớn quân Sở rút về quận Giao Đông.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, hắn không chỉ có thể có được toàn bộ quận Giao Đông, mà hắn còn có thể có được hơn phân nửa lực lượng của vương triều Đại Sở ủng hộ, cùng với sự ủng hộ của vương triều Đại Yến xa hơn.
Chỉ riêng gian nhà kho này là có thể chuyển hóa thành một cỗ lực lượng đáng sợ.
Nhưng Lâm Chử Tửu lại lắc đầu, nhìn Đinh Ninh nói:
- Ta không dám dễ dàng tin tưởng Trịnh Tụ như vậy.
Dường như Đinh Ninh nghe hiểu những lời này của y, nhưng không trả lời ngay lập tức. Trương Thập Ngũ và Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại không khỏi liếc mắt nhìn nhau, sau đó Trương Thập Ngũ không nhịn được mở miệng hỏi:
- Có ý gì?
- Với tính cách của ả, sẽ không để tất cả trứng gà trong cùng một giỏ.
Lâm Chử Tửu nhìn gã rồi giải thích:
- Cho dù gần như không có ai vào được nơi này nếu không có sự đồng ý của ả, nhưng ả vẫn có thể làm ra phòng bị.
Trương Thập Ngũ lần này nghe hiểu, nhíu mày:
- Ý của ngươi là, rất có thể ả sẽ cố tình gài bẫy ở chỗ này, có một số điển tịch ghi lại có thể là không đúng, có thể sẽ khiến người ta lầm đường lạc lối?
- Ả là loại người bất cứ lúc nào cũng phải lưu lại hậu thủ, mình không chiếm được cũng tình nguyện hủy đi không để cho người khác có được.
Lâm Chử Tửu gật đầu:
- Điển tịch và Đồ lục không giống các loại dược vật, dược vật chỉ cần kiểm tra dược tính sẽ biết thật giả, nhưng phương pháp ghi lại trong điển tịch hay Đồ lục thì phải dùng qua mới biết thật giả. Cho nên ta tình nguyện tin tưởng ả có bố cục như vậy, nếu không biết mấu chốt trong đó, hoàn toàn làm theo các loại điển tịch đồ lục này, hẳn sẽ hao phí rất nhiều khí lực, còn lãng phí tài liệu bên trong, nhưng cuối cùng vẫn sẽ không đạt được thành tựu gì.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết im lặng một lát, nói:
- Ta cũng đồng ý có khả năng như vậy.
- Không sao đâu.
Giọng Đinh Ninh vang lên.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết kỳ quái nhìn hắn.
Đinh Ninh nhìn lại nàng, khẽ mỉm cười:
- Ngươi đã xem nhẹ Thủ Trần của Lôi Hỏa Đạo quan.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết giật mình, lập tức phản ứng lại.
Đương nhiên Lâm Chử Tửu và Trương Thập Ngũ cảm thấy khó hiểu, nhưng Đinh Ninh cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp giải thích:
- Trước khi đến quận Giao Đông, ta đã đi Lôi Hỏa Đạo quan của vương triều Đại Tề, truyền nhân Thủ Trần đời này của Lôi Hỏa Đạo quan theo ta đến quận Giao Đông, thủ đoạn của hắn rất đặc thù. Rất nhiều đồ đạc trong này có lẽ đều là tài liệu luyện Phù cực tốt đối với hắn.
- Quy mô của hải thú càng lớn thì càng có hạn chế.
Sau khi dừng một chút, Đinh Ninh nhìn đám người Lâm Chử Tửu nói tiếp:
- Đầu tiên tập tính của những hải thú này rất hạn chế, không thể rời biển trong thời gian dài, nước ngọt trong sông hoàn toàn không thể thỏa mãn nhu cầu của chúng, thời gian cách biển càng dài, chúng càng suy yếu, hơn nữa càng nóng nảy, không khống chế được. Muốn tổ chức lượng lớn hải thú di chuyển chiến đấu, thì phải cần vô số Thuần thú sư, hơn nữa cần dự trữ số lượng lương thực kinh người. Đây là bất cập mà quận Giao Đông không thể giải quyết, vì vậy trong mấy trăm năm qua, quận Giao Đông cũng chỉ bảo trì một lượng hải thú nhất định dùng để tác chiến. Nhưng càng là hải thú cường đại, thì hài cốt, răng,.. chính là tài liệu luyện Phù cực tốt cho Lôi Hỏa Đạo quan. Tông môn luyện phù càng cổ xưa thì sẽ càng am hiểu dùng những Linh cốt chế phù. Cho nên chúng ta cũng không cần kiểm tra từng cái từng cái ghi chép trong những điển tịch này có phải là thật hay không, đây là những việc sau này chúng ta nhàn rỗi nhàm chán thì làm. Còn bây giờ, chúng ta chỉ cần nhìn xem một ít vùng hải thú tụ tập trong hải đồ có đúng hay không. Cho dù chỉ có một nửa là thật, cũng đủ để cho chúng ta tìm được đủ tài liệu luyện phù trong những vùng đất hải thú đó tụ tập.
- Ngươi am hiểu nhất là gặp chiêu phá chiêu.
Lâm Chử Tửu cũng nở nụ cười, nói một câu.
Hầu như tất cả dị thú, đặc biệt là dị thú đẳng cấp càng cao, càng có địa điểm chôn cất cố định, và cũng sẽ sinh sản thế hệ tiếp theo ở một địa điểm cố định.
Khi chúng già đi, chúng sẽ chọn một nơi cố định để chết, giống như một loại truyền thống bất di bất dịch.
Cho nên trong khu vực dị thú cường đại tụ tập, nhất định sẽ có lăng mộ của chúng.
- Hy vọng từ nay về sau sẽ không phá sai.
Đinh Ninh nói xong lập tức đi ra khỏi nhà kho thứ ba, đi tới trước cửa gian nhà kho thứ tư, đẩy cửa lớn đóng chặt ra.
Một tiếng cọt kẹt vang lên.
Đây không chỉ là âm thanh cửa gỗ mở ra, mà còn là âm thanh quận Giao Đông của Trịnh Tụ sụp đổ.
Mỗi khi mở ra một cánh cửa, đồ vật của Trịnh Tụ sẽ mất đi một phần.
Khi cửa gian nhà kho này mở ra, Đinh Ninh không nhịn được lắc đầu.
Đồ đạc trong gian nhà kho này còn lộn xộn hơn so với nhà kho thứ ba, nhưng đối với hắn mà nói, lại đơn giản đến mức gần như bạo lực.
Bởi vì hầu như tất cả đồ đạc trong gian nhà kho này đều không thể dùng cho Tu hành giả tu hành hoặc chiến đấu, nhưng chúng rất có giá trị.
Bất kỳ triều đại nào cũng có một loại tiền tệ chung làm thước đo sự giàu có, nhưng với sự sụp đổ của một vương triều nhất định, đồng tiền vốn có giá trị sẽ trở thành rác rưởi, vô giá trị. Nhưng tất cả các vương triều đều công nhận một vài thứ gì đó đặc biệt, có giá trị cao.
Ví dụ như minh châu, bảo thạch khiến người ta vừa thấy đã mê say, ví dụ như một ít gia vị có mùi rất thơm, hay như có một số vật mỹ lệ do một số xưởng chế tạo đã bị thất truyền từ lâu.
Trong gian nhà kho này đều là những thứ như thế.
Bất kỳ một món đồ trong này, dù đặt ở bất kỳ vương triều nào, đặt ở bất kỳ thương đội nào, cũng đều có thể nhanh chóng biến thành tiền tài.
Hầu như toàn bộ gia tộc có tiền nhất vương triều Đại Tần đều ở Quan Trung, nhưng Đinh Ninh có thể khẳng định, tài phú của bất kỳ một nhà nào trong những cự phú Quan Trung cũng không nhiều bằng nhà kho quận Giao Đông này.
So sánh với gian nhà kho này, cho dù là tài phú hắn giao cho Tạ Trường Thắng, cũng chỉ bằng một phần chỗ này mà thôi.
- Ngươi có biết ta đang nghĩ gì không?
Vì thế lúc rời khỏi phòng kho này, hắn không nhịn được hỏi Trưởng Tôn Thiển Tuyết ở bên.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lắc đầu. Loại suy đoán không hề gợi ý này, nàng đương nhiên không có khả năng đoán được.
- Ta đang suy nghĩ, nếu như Tạ Trường Thắng nhận được gian nhà kho này, chỉ sợ sẽ bắt đầu đau đầu vì việc tiêu tiền như thế nào.
Đinh Ninh nói.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngẩn người, sau đó nàng nở nụ cười, cười thành tiếng, cười vô cùng vui vẻ.
Tạ Trường Thắng được Quan Trung công nhận là công tử đầu tiên biết tiêu tiền, nhưng quận Giao Đông tích lũy mấy trăm năm, muốn gã dùng thời gian rất ngắn tiêu hết, chỉ sợ gã cũng sẽ cảm thấy bất đắc dĩ.
Điều khiến nàng vui vẻ nhất chính là, đây là tiền tài của Trịnh Tụ.
Nghĩ đến việc Tạ Trường Thắng liều mạng tiêu tiền của Trịnh Tụ, lại nghĩ đến bộ dáng phát sầu vì tiêu không hết, nàng không nhịn được muốn cười.
Lại cọt kẹt một tiếng.
Đinh Ninh mở ra gian nhà kho thứ năm.
Một loại hương thơm ngọt ngào thoang thoảng tràn vào khoang mũi, khiến hắn thở gấp, một luồng hơi ấm dễ chịu tỏa ra giữa phổi hắn.
Đây hiển nhiên là hương thơm có lợi cho thân thể Tu hành giả, nhưng khi hắn thấy rõ đồ vật bên trong, hắn lại phẫn nộ.
Bốn gian nhà kho phía trước, lần lượt là chế khí, dược vật, hải thú, tài phú.
Binh khí áo giáp, binh mã chiến tượng, dược vật làm cho Tu hành giả cường đại, có thể chữa thương kéo dài tính mệnh, dị thú cường đại trực tiếp dùng để chiến đấu, cùng với vật tư tài phú có thể mua sắm, thu mua lòng người, những thứ này toàn bộ đều là vật mấu chốt tranh đoạt thiên hạ.
Có những thứ này, chỉ cần có đủ lãnh địa, đủ người, coi như cũng đã đủ tranh đoạt thiên hạ.
Cho nên khi mở ra gian nhà kho thứ năm này, hắn không nhịn được suy nghĩ từ việc tranh đoạt thiên hạ, thì trong gian nhà kho thứ năm này có thể có cái gì.
Nhưng mà hắn thật không ngờ nhìn thấy lại là thứ như vậy.
Trên tất cả giá gỗ âm trầm kia, toàn bộ đều là những khối nhựa cây màu vàng nhạt đông đặc được sắp xếp ngay ngắn.