Cánh cửa của gian khố phòng cuối cùng đã mở ra.
Một cỗ tro bụi lắng động nhiều năm từ khe cửa rơi xuống, với âm thanh của các loài bò sát nhỏ nhanh chóng chạy trốn đi.
Tất cả những căn khố phòng lúc trước cho dù chồng chất cực kỳ hỗn loạn, song bởi vì liên quan đến thiên địa nguyên khí, bởi vì hào quang của những tinh thạch bảo ngọc cực kỳ tự nhiên đều sẽ có vẻ tráng lệ.
Tuy nhiên, căn khố phòng này khiến tất cả mọi người không thể ngờ tới.
Khi cửa kho mở ra, không có bất kỳ hào quang nào lộ ra, chỉ có một loại khí tức u ám và mùi hương ẩm mốc do rất nhiều năm chưa từng mở ra.
Loại cảm giác này không có bất kỳ khác biệt gì với việc mở ra một cái phòng kho bỏ hoang, nhiều năm không được sử dụng.
Không đợi ánh mặt trời xuyên qua khố phòng này, đám người Đinh Ninh cũng đã thấy rõ, trong khố phòng này không có bất kỳ giá gỗ nào, chỉ có một đống đất nhô lên, giống như là phần mộ.
Hình ảnh như vậy tự nhiên làm cho người ta cảm giác có một bầu không khí quỷ dị đang sinh sôi nảy nở.
Hơn nữa ngay khi nhận biết thăm dò vào những gò đất này, Đinh Ninh đã cảm nhận được mùi vị quen thuộc nào đó.
Một tiếng xùy nổ tung.
Đỉnh của gian khố phòng này không hề có dấu hiệu nào dâng lên một cỗ sát ý đáng sợ, có vô số tinh quang nhỏ như có như không nhanh chóng tụ tập cùng một chỗ, biến thành một tấm lưới lãnh khốc, cuốn tới chỗ Đinh Ninh. (tinh quang: ánh sao)
Bên tong mỗi một ánh tinh quang rất nhỏ, đều giống như ẩn chứa vô số sóng biển mãnh liệt.
Trong khố phòng này lại có một cấm chế độc lập, hơn nữa dường như còn cường đại hơn so với cấm chế đến từ vương triều Đại U bên ngoài.
Đinh Ninh hơi nheo mắt lại.
Hắn chỉ là cực kỳ đơn giản đưa tay nhấn một cái.
Kiếm quang của Đại Hình Kiếm hiện lên trước người hắn, tiếp theo trong không gian phía trước sinh ra một cái khe nứt trong suốt, tựa như một kiếm này đã trực tiếp cắt không gian ra.
Những tinh quang kia rơi vào trong khe nứt trong suốt, trong nháy mắt tiêu tan, giống như là biến thành những vụn sao lấm ta lấm tấm, một lần nữa trở về tinh không.
Ánh mắt Đinh Ninh kịch liệt chớp động một chút, sau đó hắn lui về phía sau một bước.
- Thế nào?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cực kỳ khiếp sợ và lo lắng nhìn hắn, nàng biết rõ cảnh giới của Đinh Ninh hiện tại là cỡ nào, hơn nữa sau khi hắn trực tiếp vận dụng Đại Hình Kiếm, lui về phía sau như vậy liền đại biểu cho ý nghĩa không tầm thường.
- Những thứ trong này rất quan trọng đối với ả.
Đinh Ninh trầm mặc một lát, nhìn nàng nói.
Chân nguyên trong cơ thể hắn cũng không dao động quá mãnh liệt, vừa rồi lui về phía sau một bước cũng không phải bởi vì lực lượng va chạm, mà là trong những tinh quang kia ẩn chứa ý chí mãnh liệt, nếu hắn không thu thế lui về, chỉ sợ những tinh quang vỡ vụn kia ngược lại sẽ kích động mà sinh ra nguyên khí dao động mãnh liệt hơn, có lẽ sẽ triệt để phá hủy gian khố phòng này.
Khuôn mặt Lâm Chử Tửu cũng ngưng trọng lên.
Hắn cực kỳ quen thuộc với hương vị của những tinh quang này, quận Giao Đông thậm chí Ba Sơn Kiếm Tràng, ngoại trừ Trịnh Tụ không ai có thể câu thông tịch hàn nơi tinh không, dẫn dắt loại tinh quang này rơi xuống đất. Ý chí trong Tinh quang này đương nhiên chính là ý chí của Trịnh Tụ.
Chỉ riêng khí tức trong nháy mắt giao thủ này đã làm cho hắn có thể khẳng định, gian khố phòng này khác với tất cả khố phòng trước kia, trong đó không chứa đồ vật mà quận Giao Đông dùng để tranh đoạt thiên hạ, mà là bí mật của Trịnh Tụ, là thứ ả cần, hoặc là đồ vật đã bị niêm phong.
Cảm giác của Tu hành giả tự nhiên còn chuẩn xác hơn so với ánh mắt nhìn thấy.
Khi nhận thức của bọn họ xâm nhập vào gian khố phòng này, đã nhanh chóng nhận được đáp án.
Từng gò đất lớn nhỏ này đích thật là phần mộ.
Trong những gò đất này có thi cốt mục nát, một gò đất khác lại là xương của một con chó, mà trong gò đất tiếp theo lại có một bộ hài cốt của dị thú, tiếp theo liền có hài cốt của đứa bé, bao gồm cả nam và nữ, tuổi tác dần dần tăng lên, mấy hài cốt cuối cùng thuộc về người tu hành, là hài cốt của thiếu nữ cùng thiếu niên.
Ngoại trừ những hài cốt này ra, bên trong gò đất còn chôn cất rất nhiều đồ vật hỗn tạp, có đồ chơi của những đứa bé con, có bức tranh còn dang dở, có một ít lá thư, mà bên trong gò đất nhỏ nhất nơi góc cuối lại có một vò rượu.
Mấy thứ này đều được chôn trong khố phòng này, tựa như cực kỳ quỷ dị ly kỳ, nhưng khi nhận biết của mọi người nơi này lần lượt đảo qua, khi trong đầu lần lượt xuất hiện hình ảnh những vật sự này, cho dù là Trưởng Tôn Thiển Tuyết vốn không thích suy tư nhất, thì trong đầu cũng dần dần nối liền những hình ảnh này lại với nhau, xâu chuỗi thành kinh lịch cả đời này của Trịnh Tụ.
Nàng tựa như nhìn thấy Trịnh Tụ từ nhỏ đến trưởng thành không buồn không lo, cưỡi ngựa gỗ, trong tay có trống lúc lắc mà em bé ở Trường Lăng đều sẽ có được, còn có một ít đồ chơi làm từ cỏ lá, song mấy thứ này nhanh chóng bị đổi thành đao kiếm.
Nàng nhìn thấy Trịnh Tụ tự tay giết chết bằng hữu mà ả yêu thích, những thứ làm bạn với nàng, từ chó, thú con, thú cưỡi, tiếp theo là bằng hữu, những người tu hành cùng ả, cuối cùng lẫn nhau liều mạng trong tranh đoạt giết chóc.
Mấy cỗ thi cốt thiếu nữ và thiếu niên phía trong cùng có khí tức tương tự như ả, loại khí tức này không chỉ đến từ công pháp tu hành, còn có huyết mạch giống nhau.
Nói cách khác, những thiếu nữ cùng thiếu niên này hẳn là huynh đệ tỷ muội của ả, cũng tu luyện công pháp giống như ả.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đương nhiên là người hận Trịnh Tụ nhất, song khi trong đầu liên tục xuất hiện những hình ảnh này, nàng tựa như nhìn thấy Trịnh Tụ đẫm máu đi ra từ quận Giao Đông, trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình trong lòng nàng lại cực kỳ phức tạp, thậm chí cũng có chút không rõ rốt cuộc mình có loại cảm xúc gì.
Đinh Ninh cũng trầm mặc cảm nhận, khi nhận biết của hắn rời khỏi một vò rượu trong gò đất cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:
- Vò rượu kia là ta tự tay ủ lúc ở Trường Lăng.
- Rượu có thể làm cho người ta quên đi mệt mỏi, có thể làm cho thân thể ấm lên, cũng có thể làm cho người ta quên đi rất nhiều điều không vui.
- Cho nên trong rất nhiều năm khi mới vào Trường Lăng, rất nhiều cuộc chiến đấu qua đi, nhất là sau khi nghe được bản thân mất đi một ít bằng hữu, chúng ta đều sẽ uống rượu.
- Chỉ là rượu tự tay ủ vốn không nhiều lắm, bởi vì thời gian nhàn hạ không nhiều, lúc tâm tình cực tốt cũng không nhiều. Sau khi ủ rượu thường sẽ có thỏa thuận với nhau, sẽ hẹn nhau hoàn thành việc gì, hoặc khi nào uống rượu với ai.
Đinh Ninh đưa mắt nhìn về phía Lâm Chử Tửu và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, hắn không che giấu bất kỳ cảm xúc sa sút hay thống khổ nào của mình, sau đó nói tiếp:
- Ả giống như chôn vùi tất cả quá khứ của mình... Nhưng bất kể quá khứ như thế nào, mặc kệ ả đã trải qua những gì. Mặc kệ có bao nhiêu lý do, hoặc lý do xứng đáng được thông cảm. Cách đối xử với bằng hữu, đối xử với sự chân thành bằng hữu như vậy là sai.
- Nghe ngươi nói như vậy, ta liền yên tâm.
Lâm Chử Tửu nhẹ nhàng nở nụ cười,
- Đúng sai không sao cả, ta chỉ là lo lắng, đồ vật nơi này cũng do ả cố ý bố trí, để tránh tương lai sẽ có một ngày ngươi đi vào nơi này, sau đó mấy thứ này chỉ làm cho ngươi cảm thấy yếu đuối. Người như ả, chỉ cần kiếm ý của ngươi khi đối mặt với ả yếu đuối một phần, ả sẽ có thể giết chết ngươi.
- Năm đó muốn giết vào Hoàng cung Trường Lăng, cũng không phải xoắn xuýt chuyện đúng sai, mà là chỉ muốn giết chết ả.
Đinh Ninh lắc đầu,
- Nhưng chưa từng nghĩ tới có nhiều người đến Trường Lăng như vậy, kiếm ý của ta chưa từng yếu đuối nhưng cuối cùng không thể thành công. Bằng không đám người Yên Tâm Lan sau đó cũng không đến mức chết trận.