Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 735 - Q8 - Chương 63: Bóng Đen

Q8 - Chương 63: Bóng đen Q8 - Chương 63: Bóng đen

- Hắn đối xử với ngươi như vậy, hình như ngươi cũng không thất vọng?

- Chưa từng có hy vọng xa vời, sẽ không có quá nhiều thất vọng.

- Không có quá nhiều thất vọng, chứng tỏ vẫn có chút thất vọng.

Ở Quan Trung, khi Trịnh Tụ rời khỏi Hành cung Long Vương leo lên một chiếc thuyền neo đậu trên sông, Diệp Tân Hà như quỷ mị xuất hiện ở phía sau nàng, khi tất cả mọi người trên thuyền lui ra, chỉ còn lại nàng và Diệp Tân Hà, hai người bắt đầu đối thoại.

Diệp Tân Hà hôm nay mặc rất diễm lệ, trên quần áo màu đỏ có lưu vân như dây đỏ, nhìn qua thật giống như từng đóa hoa đào nở rộ. (lưu vân: họa tiết trên áo)

Song ngữ khí cùng thần sắc của hai người đều lạnh lùng đến cực điểm.

- Ngươi vẫn có chút thay đổi.

Nhìn Trịnh Tụ nhất thời không nói, khóe miệng Diệp Tân Hà nổi lên một tia trêu tức,

- Xem ra từ một người tu hành mới ra đời, đến ái mộ người nào đó, sau đó làm mẹ, sống đến cái tuổi này, mặc dù ngươi một mực tự tay hủy diệt rất nhiều thứ ngươi yêu thích, làm cho ngươi vẫn luôn lãnh khốc mà cường đại, nhưng mấy thứ này vẫn lưu lại dấu vết trong lòng ngươi.

- Không cần thăm dò ta.

Trên mặt Trịnh Tụ trong nháy mắt rét lạnh mấy phần, như có Tinh Hỏa tịch hàn lộ ra từ dưới da thịt, hai tròng mắt của nàng càng ngày càng nguội lạnh càng ngày càng sáng, giống như có hai ngôi sao thiêu đốt, hỏa diễm tịch diệt muốn điên cuồng phun ra từ đôi đồng tử của nàng. Nàng nói năm chữ này, môi lại khẽ nhúc nhích, tựa như còn muốn nói thêm gì đó, song dường như lại cảm thấy hoàn toàn không đáng giá, cho nên chỉ nói ra năm chữ này.

Diệp Tân Hà nhẹ giọng cười lạnh,

- Ta không phải thăm dò, mà là đang nhắc nhở ngươi.

Nói xong câu đó, hắn xoay người lại, cũng không nhìn Trịnh Tụ nữa, cách thời gian mấy hơi thở mới khôi phục bình tĩnh, thong thả mà nhẹ nhàng, nói ra từng câu từng câu:

- Năm đó ngươi và ta là hai người cuối cùng trong nhà lựa chọn ra, nhưng ta cảm thấy trái tim của ngươi càng lạnh cứng hơn so với ta một chút, cho nên cuối cùng ngươi đứng ở chỗ sáng, ta đứng ở chỗ tối, cam tâm làm cái bóng của ngươi. Vì vậy đừng bao giờ để cho ta nghĩ rằng ngươi sẽ trở nên yếu đuối, đừng bao giờ để cho ta nghĩ rằng ngươi sẽ không mạnh bằng ta, nếu không thay vì để cho ngươi hủy hoại tất cả mọi thứ, tốt hơn là để cho ta hủy hoại tất cả những chuyện này.

- Ngươi đừng bao giờ có ý nghĩ như vậy.

Trịnh Tụ lạnh lùng nói:

- Nếu không người bị hủy diệt cũng chỉ có chính ngươi.

Diệp Tân Hà không hề tức giận, ngược lại nhẹ nhàng cười cười.

Trên mặt sông có gió từ từ thổi tới, hào quang từ từ lặn về phía tây, chiếu rọi trên người Trịnh Tụ, chiếu rọi Phượng y trên người nàng càng thêm mỹ lệ, đồng thời kéo bóng dáng của nàng ra thành một cái bóng thật dài phía sau.

Diệp Tân Hà đứng trong cái bóng của nàng.

Tất cả mọi người trên đời này đều nghĩ không ra vì sao hắn lại phản bội Ba Sơn Kiếm Tràng, nhưng sự thật lại đơn giản đến mức tàn khốc.

Bởi vì hắn vốn là người của quận Giao Đông.

Thực ra mấy trăm năm qua, quận Giao Đông đã không ngừng đưa người của quận này vào rất nhiều tông môn, rất nhiều người thậm chí còn trở thành nhân vật cực kỳ trọng yếu ở trong tông môn đó.

Diệp Tân Hà chỉ là một trong những Tu hành giả quận Giao Đông từ nhỏ đã giấu diếm thân phận được đưa đến những chốn tu hành khác trưởng thành.

Khác biệt chính là hắn cũng là một trong những người cuối cùng được quận Giao Đông lựa chọn ra.

Hắn là người đứng đầu bóng tối của quận Giao Đông.

Chỉ mình hắn có thể biết được rốt cuộc ai là người thuộc quận Giao Đông trong những tồn tại cùng ở trong bóng đen, cùng bị đưa đến các tông môn khác.

Thuyền lướt trên sông, gió mát thổi không dứt.

Trịnh Tụ và Diệp Tân Hà chỉ đứng im trên con thuyền này.

Khi bóng đêm buông xuống, bóng tối hoàn toàn bao phủ thân ảnh hai người, trên bầu trời có tinh quang nhàn nhạt rơi xuống, giống như có vô số đom đóm mùa hè vây quanh chiếc thuyền nơi Trịnh Tụ đang ở.

Quanh người Trịnh Tụ dần dần sáng lên, thân ảnh Diệp Tân Hà đã biến mất phía sau nàng.

Một chiếc thuyền con đang đón sóng lướt đến.

Thoáng nhìn chỉ có một nam tử trang phục văn sĩ đứng trên thuyền, nhưng mặc dù chỉ chắp tay đứng yên, thuyền nhỏ dưới chân đón sóng lớn khi di chuyển, thân ảnh của y tự nhiên có một loại khí tức thiết huyết.

Khi khoảng cách đến gần Trịnh Tụ, ánh sao nhàn nhạt chiếu rọi ra khuôn mặt của y.

Y là Lệ Hầu.

Sau khi Trịnh Tụ phát binh vây khốn Mân Sơn Kiếm Tông, đại đa số người Tần, kể cả một bộ phận Vương hầu không thể hiểu được vì sao y lại mạo hiểm đắc tội với rất nhiều chốn tu hành mà phát binh đánh Mân Sơn Kiếm Tông.

Trong mười ba Vương hầu Đại Tần, y hẳn là người vẫn luôn bị Trịnh Tụ chèn ép.

Tuy nhiên, ngay sau đó tất cả mọi người đã biết câu trả lời.

Trịnh Tụ xây dựng công xưởng ở Quan Trung, bên trong quân trấn quan có rất nhiều quan viên cùng tướng lĩnh nắm giữ thực quyền ở Quan Trung đều biến thành thuộc hạ của y.

Trong nơi có nhiều phú thương tụ tập như Quan Trung, quyền lực có nghĩa là có sự giàu có.

Trong thời gian cực ngắn, y cũng đã từ một gã tướng lĩnh có được quyền thế ở vùng biên quân, biến thành người có quyền thế nhất trong toàn bộ Quan Trung.

Lúc này cự đầu mới sinh của Trường Lăng là Bạch Khải, mà trong lãnh thổ rộng lớn của vương triều Đại Tần ở bên ngoài Trường Lăng, Lệ Hầu không thể nghi ngờ chính là người có được lợi ích còn nhiều hơn so với Bạch Khải cùng với Hoàng Chân Vệ lúc trước.

Thuyền con trực tiếp đâm thẳng vào thuyền lớn, nhưng giữa hai bên không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ là nhẹ nhàng dựa vào.

Thân ảnh Lệ Hầu vừa động, đã đứng đối diện trên thuyền lớn của Trịnh Tụ, sau đó y khẽ khom người hành lễ.

- Kẻ giúp các nhà Quan Trung nắm giữ tiền trang ở Trọng Vân trấn kia tên là Quan Tam công tử.

Trịnh Tụ không đáp lễ, chỉ lạnh lùng nói một câu này.

Lệ Hầu khom người hành lễ lần thứ hai.

Lần hành lễ này của y tương đối chân thành.

Trong mấy chục ngày qua, các nhà Quan Trung ở bên ngoài mặc dù đều nhất trí thỏa hiệp, song các nhà tự nhiên có rất nhiều chuyện làm ăn ngầm không muốn người biết, hơn nữa khi cảm thấy cuộc sống sau này sẽ không không thể thoải mái như trước kia, thậm chí rất có thể nghênh đón kết quả giống như rất nhiều chốn tu hành ở Trường Lăng, các quý tộc Quan Trung đương nhiên phải dùng tốc độ cực nhanh dời sản nghiệp trong nhà đi.

Đối với những thương nhân giàu có sinh ý trải rộng khắp các triều đại mà nói, kinh doanh ở bất địa phương nào cũng không phải là vấn đề.

Chẳng qua lượng lớn tiền tài lưu chuyển, liền tự nhiên phải dựa vào tiền trang.

Từ lâu, Quan Trung đã có mấy "lão gia" điều hành loại tiền trang thần bí mà cực kỳ có uy tín này.

Chỉ cần có thể nắm giữ những tiền trang này, hoặc là chỉ cần nắm giữ một ít sinh ý cùng manh mối trong đó, vậy có thể có được chỗ tốt còn nhiều hơn nhiều so với những sinh ý bên ngoài này.

Lệ Hầu rất rõ ràng để hời hợt nói ra những lời này, Trịnh Tụ cần phải trả cái giá như thế nào mới có thể đạt được, song y mặc dù hành lễ rất chân thành, cũng không có nghĩa là y thích nữ chủ nhân đến từ quận Giao Đông này.

- Vì sao không dễ dàng để cho ta đi Sở, là lo lắng thả hổ vào rừng sâu ư?

Y ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Tụ, cực kỳ trực tiếp hỏi:

- Cảm thấy dễ dàng khống chế nhân vật như Tô Tần? Thế nhưng hắn có thể mang đến cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt ở đất Sở?

Trịnh Tụ cũng ngẩng đầu lên, nàng nhìn chỗ càng cao xa hơn, đưa tầm mắt về phía những ngôi sao trên bầu trời:

- Người có lo lắng như vậy đối với mười ba Vương hầu Đại Tần lại không phải là ta, có vài người muốn thành lập giang sơn vạn thế vững chắc hoàn mỹ, nhưng đối với ta mà nói, bất cứ thứ gì hoàn mỹ được xây dựng cuối cùng chính là dùng để hủy diệt. Thiên thạch càng đẹp đẽ mỹ lệ thường càng ngắn ngủi. Đối với ta mà nói, cho dù ngươi hoặc là người khác trở thành Sở vương mới thì như thế nào, cái gọi là vương vị, có thể ngồi vững mới gọi là vương vị.

Lệ Hầu không biết đã trải qua bao nhiêu đại tình cảnh, thế nhưng không biết vì sao, lúc nghe nàng nói như vậy, trong lòng lại tự sinh hàn ý.

- Ngươi ngồi vững ở Quan Trung trước tiên, đến lúc đó ngươi muốn đi Sở, ta sẽ không ngăn cản.

Thanh âm lạnh lùng mà nhẹ nhàng của Trịnh Tụ truyền vào tai y,

- Nhưng sau này hắn sẽ không cho phép ta tùy ý làm việc như vậy, cho nên ngươi phải ngồi vững vàng trước tiên rồi nói sau.

Bình Luận (0)
Comment