Bất cứ thứ gì hoàn hảo được dựng nên cuối cùng chỉ dùng để hủy diệt ư?
Lệ Hầu cáo từ xoay người, y nghĩ đến những lời này, nghĩ đến vô số năm qua, những danh tướng cùng mỹ nhân được ghi chép trong điển tịch kia, liền cảm thấy những lời này cực kỳ có đạo lý.
Những vương triều từng hiệu lệnh thiên hạ cuối cùng thì sao?
- Ta muốn cũng không nhiều lắm.
Cho nên sau khi leo lên thuyền nhỏ của mình, y mặc dù không xoay người nhìn Trịnh Tụ, nhưng lại nhẹ nhàng nói một câu:
- Hầu vị của ta là do tính mạng của rất nhiều huynh đệ xựng nên, ta sẽ không tham lam, nhưng ít nhất phải xứng với những đám xương trắng chôn dưới đất kia. (hầu vị: chức vị vương hầu)
- Ngươi hiểu là tốt rồi.
Trịnh Tụ có chút mệt mỏi, nàng không muốn nói chuyện, nhưng giọng điệu vẫn bình thản trả lời câu này.
Nàng nhìn bóng dáng cô độc trên thuyền của Lệ Hầu, biết sự khác nhau lớn nhất giữa đối phương cùng những Vương hầu còn lại, chính là y là một con sói thực sự đơn độc.
Rất nhiều năm trước nàng cũng đã thấy rõ, rất nhiều Vương hầu sở dĩ cường đại, là bởi vì bên cạnh bọn họ có rất nhiều môn khách cường đại, mà Lệ Hầu cường đại là bởi vì những người đi theo y nam chinh bắc chiến còn sống sót, đã tự nhiên trưởng thành thành nhân vật rất cường đại.
Thuộc hạ mà một con sói đơn độc mang theo cũng đều là loại sói đơn độc đáng sợ này.
Ngoại trừ dũng mãnh không sợ chết ra, những người này còn có một loại ý điên, giống như lời Lệ Hầu nói khi rời đi, bọn họ cần thanh danh cùng địa vị hiển hách, cũng không phải là vì mình, mà phải đối xứng với những xương trắng đã chống đỡ bọn họ, để cho bọn họ leo lên địa vị hôm nay.
......
Ánh trăng treo trên đầu cành.
Triệu Cao chậm rãi đi ra từ tẩm cung của Hồ Hợi.
Trước tẩm điện này có hai gốc nguyệt quế rất lớn, hai gốc nguyệt quế này được chuyển tới từ một ngọn núi nào đó bên ngoài Trường Lăng, không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, cành lá bụi cây như hoa che khuất con đường trước điện.
Trong Hoàng cung Trường Lăng tự có cao thủ chăm sóc hoa cỏ, thậm chí bố trí pháp trận dẫn dắt thiên địa nguyên khí thích hợp, làm cho thời gian nở hoa của hai gốc nguyệt quế này dài hơn mấy lần so với những cây quế bình thường.
Lúc này cây nguyệt quế bình thường còn chưa nở hoa, nhưng hai gốc cây cổ thụ này đã nở rộ tỏa hương thơm nồng đậm, nhiều đám hoa vàng óng như đúc.
Mùi thơm mê người làm cho đêm tới trở nên mềm mại ấm áp và yên tĩnh hơn.
Triệu Cao dùng thân phận Hàn Ngộ Xuân tiến vào Hoàng cung Trường Lăng, vì đã tự phế tu vi, cho nên y vẫn không cách nào thích ứng với thân thể trầm trọng như trước, đủ loại cảm giác trong đầu Tu hành giả vẫn quanh quẩn trong thân thể, nhưng thân thể đã không khống chế được mệt mỏi.
Tiếng bước chân của y có chút đột ngột, quá mức vang dội ở trong màn đêm yên tĩnh này.
Một cỗ nguyên khí nhu hòa lặng lẽ tuôn về phía y, khi tiếp xúc với thân thể y, khiến hai chân y đang mỏi nhừ chợt buông lỏng, y mới phát hiện trong bóng tối dưới tàng cây phía trước có một vị y sư thánh thủ khác trong Hoàng cung Trường Lăng, chính là Mục Vân Tẫn. (y sư thánh thủ: thầy thuốc tài ba)
Thầy thuốc quan trọng tấm lòng, tướng sinh từ tâm, cho nên danh y thường có vẻ mặt rất hiền hòa.
Mục Vân Tẫn cũng vậy.
Những năm trước hắn xuất thân từ lao dịch của vương triều Đại Tần, trước khi vương triều Đại Tần chưa thay đổi biến pháp, cái gọi là lao dịch thường đến từ phạm nhân, tù binh, còn có một số tội nhân chịu tội liên đới.
Lao dịch thông thường đều bị phân phát đến nơi rời xa quê hương, mở sông đào núi, trong mười người cũng chỉ có hai ba người có thể sống sót.
Hắn năm xưa chính là tội nhân bị liên lụy vì tội lỗi của gia tộc, làm nghề y trong lao dịch, thấy được không biết bao nhiêu bi thương, đến lúc này, rất nhiều chuyện quá khứ đều đã biến thành nếp nhăn từ bi trên mặt hắn.
Hắn biết Hàn Ngộ Xuân cũng xuất thân từ tù binh nước Hàn, cuối cùng được ân xá làm nghề y ở Trường Lăng, đồng thời cũng có chuyện xưa giống như mình, cho nên sau khi Triệu Cao vào cung, bản thân hắn cũng có nhiều sự quan tâm.
Hôm nay nhìn Triệu Cao, trong ánh mắt tràn ngập thiện ý của hắn càng thêm một phần tôn kính.
- Hoàng tử Hồ Hợi trước đó chịu quá nhiều kinh hãi, ta thi triển thủ đoạn lại không thấy hiệu quả, Hàn tiên sinh ngài chỉ dùng thuốc mấy ngày nay, liền để cho Hoàng tử Hồ Hợi có thể ngủ yên, thật sự làm cho chúng ta bội phục.
Sau khi hành lễ với nhau dưới tàng cây nguyệt quế, hắn cũng không quá mức khách sáo, mà chỉ khiêm tốn thỉnh giáo nói,
- Ta thấy phương thuốc của Hàn tiên sinh dường như cũng không có Linh dược đặc biệt, không biết là vì sao?
- An Thần hoa.
Triệu Cao nhìn vị y sư này, nói.
Mục Vân Tẫn giật mình, trong tất cả dược vật của làm ổn định tâm thần, An Thần hoa chỉ là loại tầm thường nhất, dược hiệu cũng không kinh người, hắn không biết Triệu Cao hiện tại chuyên đề cập đến vị thuốc này là có ý gì.
Triệu Cao nhìn hắn, nhẹ giọng giải thích:
- Lúc Thân Huyền hành hình với gã, đã dùng lượng lớn dược dịch An Thần hoa luyện chế, cho nên ác mộng của gã liên tục sinh ra, kinh hoàng khó yên mà nội khí rối loạn, không chỉ bởi vì không ngừng hành hình tạo thành thương tích đối với tâm lý gã, còn có phản ứng khát thuốc của bản thân, đây là điểm mấu chốt.
Trong lòng Mục Vân Tẫn trong nháy mắt lạnh đi, sắc mặt hơi trắng bệch, lập tức phản ứng lại.
Dược hiệuAn Thần hoa vốn thấp, nhưng Thân Huyền đã dùng không biết bao nhiêu liều lượng... Bản thân An Thần hoa này có tác dụng trấn định an thần, sau khi sử dụng số lượng lớn, lại dùng hình để Hồ Hợi kinh hãi đến cực hạn, một bên muốn làm cho người ta sụp đổ, một bên lại không ngừng dùng loại thuốc này. Dưới tình huống dùng dược vật quá liều để trấn định thần hồn, còn phải để cho Hồ Hợi vòng đi vòng lại ở trong trạng thái này, cho nên chỉ có thể dùng biến thái cùng đáng sợ mới có thể hình dung loại thủ đoạn này.
- Cho nên mấy ngày trước ngài dùng vô số loại dược phẩm liều lượng nhỏ điều trị cho Hồ Hợi, chỉ vì muốn cảm giác được điểm này, cần phải phán đoán ra Thân Huyền dùng loại dược vật gì với gã?
Hắn khống chế ý lạnh trong cơ thể không ngừng tuôn ra, hít sâu một hơi, nhìn Triệu Cao hỏi.
Triệu Cao khẽ gật đầu:
- Trước tiên dùng một lượng An Thần hoa nhất định, để cho cơ thể Hoàng tử Hồ Hợi không phản ứng quá mãnh liệt đối với loại thuốc này, sau đó dùng các loại thuốc còn lại chậm rãi nhổ bỏ loại nghiện với thuốc này, đồng thời chậm rãi điều trị ngũ khí, chờ giấc ngủ cùng ngũ tạng điều hòa, các triệu chứng còn lại cũng không phải là vấn đề.
- Hàn tiên sinh quả nhiên là Thánh thủ, làm cho người ta kính phục. (Thánh thủ: người tài ba)
Mục Vân Tẫn cung kính cảm thán một tiếng, lại nói tiếp,
- Thế nhưng Hàn tiên sinh còn phải thức trắng đêm xem biến hóa, chỉ sợ thân thể tiên sinh sẽ không chịu được.
- Không có gì, qua hai ngày nữa là có thể yên tâm.
Triệu Cao cùng Mục Vân Tẫn lại nói mấy câu, nhìn bóng lưng đối phương rời đi, trong lòng liền biết bắt đầu từ hôm nay, trong Hoàng cung Trường Lăng này sẽ không có bất kỳ một vị y sư nào nghi ngờ mình.
Hàn Ngộ Xuân và Mục Vân Tẫn là những y sư đều có sở trường riêng, trên thực tế thủ đoạn của Hàn Ngộ Xuân hiển nhiên cũng không cao hơn Mục Vân Tẫn quá nhiều, song trong kế hoạch này của y và Hàn Ngộ Xuân, bản thân Thân Huyền chính là một mắt xích bắt đầu.
Ngay từ đầu, An Thần hoa cùng với các loại thuốc khác chính là do Hàn Ngộ Xuân thiết lập nên.
Tự mình ra đề, tự mình giải đề, đương nhiên không có gì khó khăn.
Trong mấy tháng đó, Triệu Cao học dược lý bất kể ngày đêm, song y vẫn lo lắng kiến thức của mình ở phương diện này sẽ lộ ra chân tướng, đây có thể là sơ hở duy nhất của y.
Cho nên mấy câu đối thoại ngắn ngủi cùng Mục Vân Tẫn này, y xem ra đều hung hiểm hơn so với bất cứ lúc nào.
Nhưng Mục Vân Tẫn lại không có bất kỳ nghi ngờ gì đối với y thuật của mình, ngược lại còn kính phục, cửa ải này đã qua, kế tiếp cũng không cần quá nhiều thời gian, đối với Triệu Cao mà nói, phía trước đã là một mảnh đường thẳng.
Mấu chốt nhất chính là hiện tại Nguyên Vũ không ở Trường Lăng, Trịnh Tụ cũng không ở nơi này.
Đây chính là thời cơ khó gặp mà trời cho.
Y hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, lại đi trở về tẩm cung của Hồ Hợi.
Trong tiếng ngáy nặng nề của Hồ Hợi, y đã đi trở lại giường của gã.