Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 737 - Q8 - Chương 65: Nói Gì Nghe Nấy

Q8 - Chương 65: Nói gì nghe nấy Q8 - Chương 65: Nói gì nghe nấy

Hồ Hợi ngủ rất sâu.

Nhưng mà biểu tình trên mặt gã lại rất phong phú, khi thì dữ tợn, khi thì sợ hãi, khi thì cơ bắp chấn động, giống như co giật.

Triệu Cao lẳng lặng nhìn gã.

Đây thực sự là một thanh niên tội nghiệp.

Thân Huyền nắm giữ Đại Phù Thủy Lao rất nhiều năm, mỗi ngày ngoại trừ tu hành, chính là nghiên cứu các loại thủ đoạn bức cung. Một số thủ đoạn thậm chí không thể được sử dụng cùng một lúc trên một trọng phạm, để tránh tinh thần của tên trọng phạm này hoàn toàn sụp đổ và không thể khai ra những gì mà hắn muốn.

Song những thủ đoạn này đều được dùng trên người Hồ Hợi cùng một lúc.

Bởi vì Thân Huyền không cần Hồ Hợi khai ra bí mật ẩn sâu trong nội tâm, chỉ cần để cho gã phục tùng tuyệt đối, biến hóa loại phục tùng này thành một loại bản năng.

Chỉ là khi lập kế hoạch cùng Thân Huyền, lúc nghe những thủ đoạn này, Triệu Cao đã cảm thấy những thủ đoạn này thật sự không phải người.

Nhưng vị Hoàng tử trẻ tuổi này thật sự đáng được đồng tình sao?

Vì sao tình cảnh như vậy không phải rơi vào trên người Phù Tô, mà hết lần này tới lần khác rơi vào trên người gã?

Bởi vì Hồ Hợi từ nhỏ đã thô bạo, cho dù là kẻ ác, kỳ thật cũng không thích những kẻ ác khác. Theo Thân Huyền, chỉ riêng một số việc Hồ Hợi đã làm khi còn nhỏ, nếu không phải là con trai của Trịnh Tụ và Nguyên Vũ thì cũng đã đủ để bị xử tử.

Cho nên một người có đáng giá được cảm thông hay không, tương lai sẽ phải đối mặt với tình cảnh như thế nào, thường thường sẽ có liên quan đến chính mình.

Khi mình đã biến thành một con quái vật vì báo thù mà không từ thủ đoạn, Triệu Cao tin tưởng tương lai mình cũng sẽ không có kết quả quá tốt, nhưng mấu chốt là kết quả này có phải là kết quả mà một người muốn hay không.

Nếu như nói đến thời khắc tử vong, mới có thể đoàn tụ cùng người nhà cùng người mình thân thiết, vậy thời khắc báo thù thành công mà tử vong, lại chính là thời khắc y mong muốn.

Triệu Cao đã không phải là người tu hành, y đã không còn có cảm giác nhạy cảm, cho nên phải càng thêm cẩn thận, y trầm mặc đứng thật lâu trước giường Hồ Hợi, xác định không thể nào còn có người ở phụ cận, lúc này mới cúi người xuống, cố hết sức giảm thanh âm của mình đến mức thấp nhất, nhẹ giọng nói ra hai chữ "Đào Ngột" ở bên tai Hồ Hợi.

Tựa như pháp trận bí ẩn nào đó trong nháy mắt bị mở ra, cả người Hồ Hợi run rẩy, hai mắt có chút trống rỗng cùng mờ mịt tỉnh lại.

- Hàn tiên sinh

Gã nhìn Triệu Cao, nhẹ giọng hô một tiếng như nói mê.

Gã cũng không biết vì sao mình đột nhiên tỉnh lại, chỉ cho rằng mình lại mắc bệnh như lúc trước.

- Bệnh của ngươi nằm ở trong lòng chứ không phải biểu hiện.

Triệu Cao ở bên lạnh lùng đưa một chén canh thuốc cho Hồ Hợi, nhìn thẳng ánh mắt gã, tiếp tục nhẹ giọng nói:

- Trị tâm kỳ thật không phải là dùng thuốc.

Hồ Hợi cực kỳ quen thuộc bắt đầu uống thuốc, hơn nữa mùi nào đó trong canh thuốc làm cho sâu trong thân thể gã dấy lên một loại khát khao khó hiểu.

Gã không thể hiểu được loại cảm giác này, chỉ cảm thấy mình rất cần chén thuốc kia, song chỉ mới uống một ngụm, gã đã nghe được những lời này của Triệu Cao, trong lúc nhất thời không biết nên uống hay không uống, hai mắt lại trở nên mơ mơ màng màng.

Trong nháy mắt sau đó, gã không hiểu sao lại không khống chế được cảm xúc của bản thân, ném chén thuốc, nhào tới trước người Triệu Cao khóc lên,

- Hàn tiên sinh, rốt cuộc ta nên làm như thế nào.

- Ngươi bị Thân Huyền bắt cóc, chịu hết khuất nhục. Song mấu chốt nhất không phải là chịu bao nhiêu gian khổ, mà là hiện giờ đau khổ sở như vậy, người khác lại khinh thường ngươi.

Triệu Cao sắc mặt bình thản nhìn Hồ Hợi, nói:

- Ngươi muốn khôi phục, đầu tiên phải khiến người khác nhìn lại ngươi một lần nữa, không dám khinh thường ngươi.

Hồ Hợi ngừng khóc, ngơ ngác ngẩng đầu,

- Không dám khinh thường ta?

Triệu Cao khẽ gật đầu, nói:

- Muốn cho người ta để ý tới ngươi, cũng chỉ có quyền thế, có được lực lượng của chính ngươi, lúc đó mới khiến người khác sợ hãi lực lượng của ngươi.

- Làm thế nào để ta có thể có sức mạnh làm cho người khác lo sợ?

Hồ Hợi có chút khó hiểu nhìn Triệu Cao, trong mắt gã lộ ra thần sắc khát vọng cùng với hoảng sợ đan xen nhau.

- Những y sư trong Hoàng cung này đều là lang băm, trị nhiều ngày như mà còn vô kế khả thi, ngược lại làm cho ngươi không thể khôi phục, chỉ là trò cười cho người khác, trước tiên ngươi đổi những y sư này, phân phát bọn họ đến các thành, một ít người trẻ tuổi khỏe mạnh không có bao nhiêu danh vọng, ngươi bảo bọn họ đi biên quân, biên quân vừa vặn cần lượng lớn thầy thuốc.

Triệu Cao không trả lời chính diện, ngược lại chỉ nói mấy câu như vậy trước tiên.

Hồ Hợi ngây người một lát, đột nhiên lại khóc lên,

- Ta cũng không thể nào điều lệnh những y sư này, vậy nên sao có thể thay thế bọn họ?

Triệu Cao nở nụ cười.

Y tràn đầy đùa cợt nhìn Hồ Hợi, nhẹ giọng nói:

- Ngươi đừng quên, mình là huyết mạch của Thánh thượng, hiện giờ Phù Tô không có ở đây, ngươi chính là Hoàng tử duy nhất trong thành này, hiện tại Thánh thượng cùng Hoàng hậu đều không ở Trường Lăng, có một số việc chỉ cần ngươi muốn làm, vậy hoàn toàn không cần tự mình động thủ. Thân phận của ngươi, lời nói của ngươi chính là quyền thế, cũng đủ để đẩy ra rất nhiều chuyện.

Gương mặt Hồ Hợi tràn đầy nước mắt, nhưng khi nghe được những lời này, gã phảng phất giống như người đuối nước vớ được cây cỏ cứu mạng, run rẩy hỏi:

- Hàn tiên sinh, ta nên làm như thế nào?

- Ngươi trước tiên tìm Lễ ti Trình Nhược Băng nói chuyện một chút, bảo hắn hỗ trợ nghĩ biện pháp thay thế những y sư này.

Triệu Cao nhìn gã nói:

- Ngươi chỉ cần hứa hẹn để hắn leo lên vị trí Ty thủ Lễ ti, đồng thời ngươi ban thưởng cho hắn chút trọng khí, nói là trong khoảng thời gian mẫu hậu ngươi rời khỏi Trường Lăng này, để cho hắn thêm chút tinh thần.

- Ty thủ Lễ ti?

Hồ Hợi kinh ngạc nhìn Triệu Cao, không hiểu sao gã có chút không dám nghi ngờ, lo sợ bất an nói:

- Ty thủ Lễ ti là Từ đại nhân, phó Ty thủ là Tư Không Liên đại nhân, chuyện này...

- Từ Phúc đã sớm mặc kệ chuyện ở Lễ ti, hạm đội U Phù công chiếm Sở đô, kế tiếp Từ Phúc hiển nhiên không có khả năng trở về chưởng quản Lễ ti, đương nhiên hắn sẽ còn chuyện quan trọng hơn phải giải quyết.

Triệu Cao hơi trào phúng nói:

- Về phần sau khi hắn rời chức, vốn người tiếp nhận hiển nhiên là Tư Không Liên, nhưng Tư Không Liên ngày xưa từng tặng lễ cho thiếu niên Bạch Dương động Đinh Ninh kia, dẫn đến ít nhiều có chút liên lụy. Cho nên nói về việc tiếp nhận Ty thủ Lễ ti, Trình Nhược Băng mới là người có khả năng nhất.

Sau khi dừng một chút, Triệu Cao nhìn Hồ Hợi, chậm rãi nói:

- Điều ngươi nên hiểu rõ nhất là mặc kệ người cuối cùng tiếp nhận Lễ ty là ai, mấu chốt là Trình Nhược Băng hiện tại cũng chắc chắn đã tự nhận mình là người có khả năng tiếp nhận chức Ty thủ Lễ ti nhất. Cho nên chỉ cần hắn nghĩ như vậy, hắn chắc chắn sẽ tiến vào trong ván cờ của ngươi. Về phần y sư thay thế, trên chiến trường lúc này vốn đang thiếu thầy thuốc, đây là chuyện thuận nước đẩy thuyền.

Hồ Hợi lập tức hưng phấn, gã lau nước mắt, trên khuôn mặt tối tăm hiện lên mảng đỏ bất thường,

- Hàn tiên sinh, vậy ta nên đi gặp Trình Nhược Băng đại nhân lúc nào?

Sau khi hỏi một câu này, gã lại giật mình nhớ tới câu hỏi ban đầu, tiếp theo hỏi:

- Tiên sinh, vậy sau khi ta gặp Trình Nhược Băng đại nhân, sau khi đổi toàn bộ y sư trong Hoàng cung, ta làm sao có thể có được lực lượng cường đại của mình, khiến cho người ta đều sợ ta đây?

- Thay thế y sư, để Trình Nhược Băng làm việc cho ngươi, đây cũng chỉ là bước đầu tiên.

Triệu Cao vỗ vỗ bả vai gã, sau đó lại đưa cho gã một chén canh thuốc, ý bảo gã chậm rãi uống, rồi nói tiếp:

- Mỗi một bước kế tiếp, ta đều sẽ dạy ngươi. Thế nhưng ngươi không thể nói với người khác, phải để mọi người cảm thấy đây là những việc mà ngươi làm.

Hồ Hợi nói gì nghe nấy, cúi đầu uống canh thuốc như thưởng thức sơn hào hải vị.

Bình Luận (0)
Comment