Trong Tố Tâm Kiếm Trai bình tĩnh trở lại.
Vết thương của Trần Linh được cứu chữa kịp thời, không mất nhiều máu, không ngất đi, nhưng nhìn Hạ Uyển lặng lẽ đứng thẳng, cô lại hận mình không thể ngất đi.
Trong một năm qua, Hạ Uyển đã phải chịu vô số sự đối xử bất công, giờ phút này áo choàng nàng mặc trên người cũng là của đệ tử tạp dịch.
Rất nhiều sư trưởng Tố Tâm Kiếm Trai nghĩ đến lời răn dạy cùng cố ý gây khó dễ của mình đối với Hạ Uyển trong một năm qua, giờ phút này lại nhìn áo bào trên người Hạ Uyển, chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa sợ hãi bất an.
Mà rất nhiều học sinh Tố Tâm Kiếm Trai cùng thế hệ với Hạ Uyển, khi nhìn bộ dáng bình tĩnh không kiêu ngạo không nóng nảy của nàng lúc này, trong lòng lại sinh ra tôn kính cực lớn.
- Các ngươi còn có lời gì muốn nói? Còn cảm thấy nàng không thể phục chúng sao?
Tên sứ giả Hoàng thành thu liễm tươi cười, gã nhìn đám người Mộ Dung Tú cùng Trần Linh hỏi.
Tất cả mọi người khi ánh mắt gã nhìn qua đều cúi đầu, không ai đáp lại.
Trong trận chiến này, ngoại trừ một kiếm là Hạ Uyển học được trong quá trình ở Mân Sơn Kiếm Hội ra, tất cả chiêu kiếm còn lại đều là kiếm chiêu của Tố Tâm Kiếm Trai, hơn nữa đều là thứ mà đại đa số học sinh đều có khả năng tu hành, học được. Cho dù loại thủ đoạn cuối cùng giống như Bạch Dương Thiêu Giác, cũng chỉ là căn cứ vào chân nguyên mà vận dụng, thậm chí không thể tính là chiêu thức đặc biệt gì.
Thời gian Trần Linh tiếp xúc những chiêu kiếm của Tố Tâm Kiếm Trai này đương nhiên dài hơn so với Hạ Uyển, mỗi một kiếm đều rất quen thuộc.
Nhưng Hạ Uyển lại dùng những chiêu kiếm bình thường này đánh bại nàng, tất cả mọi người ở đây không thể không thừa nhận, trong trăm năm nay, Tố Tâm Kiếm Trai không có học sinh nào ưu tú hơn nàng.
Bỏ qua vấn đề lập trường lúc trước, nếu Hạ Uyển vẫn sẵn lòng lấy thân phận học sinh Tố Tâm Kiếm Trai hành tẩu, vậy nàng đích thật là tương lai của tông môn này.
- Nếu đã không còn ai không phục, vậy Tố Tâm Kiếm Trai liền có thể dựa theo đề nghị của Hoàng tử, hiện tại ngươi có thể quyết định những người rời khỏi tông môn.
Tên sứ giả Hoàng thành cảm thấy Hạ Uyển còn làm tốt hơn so với tưởng tượng của mình, ánh mắt gã nhìn Hạ Uyển tràn ngập tán thưởng, đồng thời trong giọng nói lại lộ ra sự lãnh khốc.
Gã hy vọng sau một năm thì Hạ Uyển cũng đã hiểu được, có rất nhiều trên đời này chuyện thực ra là tàn khốc, đến lúc nên giải quyết một cách dứt khoát, nàng tuyệt đối không thể nương tay, nếu không sau này sẽ gây ra càng nhiều vấn đề.
Trong thực tế, gã đã lo lắng quá nhiều.
Thực ra vào thời điểm này, hình ảnh đầu tiên Hạ Uyển tưởng tượng ra lại là Động chủ Bạch Dương động Tiết Vong Hư chết trước khi Mân Sơn Kiếm Hội mở màn.
Chỉ sợ rất nhiều Tu hành giả trẻ tuổi tham gia Mân Sơn Kiếm Hội năm đó hoàn toàn không thể quên hình ảnh kia.
Lão nhân hiền lành đã chết trước mặt Đinh Ninh và Trương Nghi.
Tâm nguyện cuối cùng của lão chỉ là muốn xem quá trình Đinh Ninh và Trương Nghi tham gia Mân Sơn Kiếm Hội.
Nàng đồng tình với chuyện mà lão nhân kia gặp phải, đồng thời cũng kính nể chuyện Đinh Ninh cùng Trương Nghi làm, ở lúc cuối cùng rời đi vẫn chỉ muốn thành toàn cho Trương Nghi.
Nàng làm bất cứ chuyện gì, trong lòng đều có tiêu chuẩn riêng của mình, hơn nữa không lo lắng vinh nhục. Nhưng từ lúc ấy trở đi, nàng đã hiểu được đám quyền quý vì một ít cái gọi là quyền thế cùng kính sợ sẽ trở nên tàn khốc cỡ nào.
Trong thời khắc nhận lấy thư của Đinh Ninh từ trong tay sứ giả này, thực ra nàng đã nhanh chóng lựa chọn giữa Hoàng thất Trường Lăng và Ba Sơn Kiếm Tràng.
Ít nhất nàng có thể xác định, Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó tuyệt đối sẽ không giống Trịnh Tụ, bức bách rất nhiều Tu hành giả và chốn tu hành làm chuyện bọn họ không muốn làm.
Tôn trọng lẫn nhau, đó là sự khởi đầu đúng đắn.
- Ta biết rồi.
Hạ Uyển trả lời sứ giả này, nàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó báo ra một bản danh sách, chừng hơn hai mươi người, đám người Mộ Dung Tú và Trần Linh đều ở trong đó.
- Các ngươi phải lập tức rời đi, có quan viên Binh Mã ty sẽ chờ các ngươi bên ngoài quan đạo, ngoại trừ bội kiếm của mình ra, không thể mang đi bất cứ thứ gì của Tố Tâm Kiếm Trai.
Tên sứ giả Hoàng thành này vốn không cho những người này có thời gian dừng lại, sắc mặt gã trở nên lãnh khốc không hề giống vẻ ôn hòa lúc trước, hơn nữa cố ý vô tình phóng ra một tia chân nguyên dao động.
Khí tức cỗ chân nguyên dao động này làm cho những người kia bỏ đi ý nghĩ muốn tranh cãi thêm.
Bởi vì khí tức của tên sứ giả Hoàng thành này vốn không ở cùng một cấp độ, đây là một gã Tông sư Thất Cảnh.
- Mặc kệ sau này các ngươi sẽ nghĩ như thế nào, đối với tông môn mà nói, kỳ thật đặt vào trong tay ta sẽ càng thêm an toàn.
Khi đám người Mộ Dung Tú rốt cuộc rời khỏi sơn môn, Hạ Uyển bình thản cáo biệt, nhẹ giọng nói với đám người Mộ Dung Tú:
- Ít nhất ta có thể để cho Tố Tâm Kiếm Trai tiếp tục trường tồn xuống, nhưng nếu như các ngươi vẫn luôn nắm giữ, tương lai Tố Tâm Kiếm Trai rất có thể sẽ không còn tồn tại.
Những lời này của nàng rất mơ hồ, nhưng lại mang đến chấn động rất lớn cho đám người Mộ Dung Tú.
Tất cả các nàng đều có thể hiểu được ý trong những câu nói của Mộ Dung Tú, các nàng dựa vào phe Trịnh Tụ, nhưng nếu Trịnh Tụ và Nguyên Vũ bại vong trong tranh đấu với Ba Sơn Kiếm Tràng, Tố Tâm Kiếm Trai hiển nhiên sẽ bị diệt. (bại vong: thất bại và diệt vong)
Nhưng Hạ Uyển nắm giữ Tố Tâm Kiếm Trai, mặc dù vẫn dựa vào Hoàng thành, chỉ bằng tình nghĩa kết giao giữa nàng và Đinh Ninh ở Mân Sơn Kiếm hội, vậy sau này Ba Sơn Kiếm Tràng cũng chắc chắn sẽ không làm khó Tố Tâm Kiếm Trai.
Đơn giản mà nói, ít nhất Hạ Uyển sẽ không kéo Tố Tâm Kiếm Trai vào trong cuộc chiến giữa Trịnh Tụ và Ba Sơn Kiếm Tràng, sẽ không để nó bị hủy diệt trong chiến hỏa.
- Có lẽ ngươi đúng.
Mộ Dung Tú lúc rời đi lại nói một câu chân thành.
Tính cách của bà cũng rất rộng rãi, chẳng qua chỉ có chút yếu đuối, hơn nữa thực sự cũng có chút tư tâm, nhưng dù sao bà cũng có tình cảm rất sâu đậm với Tố Tâm Kiếm Trai.
Trong lòng Trần Linh và một số sư trưởng Tố Tâm Kiếm Trai bị ép rời đi chưa chắc đã nghĩ như vậy, nhưng nhìn bóng lưng các nàng rời đi, Hạ Uyển lại không quan tâm.
Bởi vì nàng biết mình cũng không cần thời gian quá dài, tu vi sẽ thực sự vượt qua những người này, đến lúc đó cho dù các nàng có thể từ trên chiến trường trở về, nàng cũng hoàn toàn không cần kiêng kỵ những người này còn có thể tạo thành uy hiếp gì cho Tố Tâm Kiếm Trai.
Thực lực Tố Tâm Kiếm Trai hiện tại sau khi bị nàng thanh tẩy một lần sẽ không bằng với lúc trước, thế nhưng lại là một tông môn Tố Tâm Kiếm Trai hoàn toàn mới. Tâm cùng hướng về một chỗ, sẽ tỏa ra một loại khí vận như được tân sinh.
Sau khi sắp xếp xong xuôi chuyện tông môn và nhân thủ thế chỗ, Hạ Uyển cùng tên sứ giả Hoàng thành này đi vào Tàng Kinh lâu ở chỗ sâu trong Tố Tâm Kiếm Trai.
- Ta còn chưa biết tục danh của tiền bối.
Khi đi vào Tàng Kinh lâu, chỉ còn hai người ở đây, Hạ Uyển nhìn tên sứ giả Hoàng thành này nói.
- Trương Thập Ngũ.
Tên sứ giả Hoàng thành này nói.
- Là ngươi?
Hạ Uyển ngẩn người, có chút không thể tin được.
Ở thời kỳ đỉnh cao của Ba Sơn Kiếm Tràng, cái tên này cũng không hề nổi tiếng chút nào, nhưng sau khi Lâm Chử Tửu được cứu ra khỏi Thủy Lao, cái tên này lại được nhắc đến nhiều lần theo Lâm Chử Tửu.
Cho dù là những Tu hành giả trẻ tuổi ở Trường Lăng, cũng đã nghe nói Ba Sơn Kiếm Tràng có một gã Tu hành giả cường đại như vậy.
Ngoại hình của tên sứ giả Hoàng thành này rất khác với ngoại hình của người kia đã được lưu truyền ra, chắc hẳn là dùng phương pháp gì đó thay đổi diện mạo.
Nhưng điều khiến nàng khiếp sợ chính là, nhân vật Ba Sơn Kiếm Tràng như Trương Thập Ngũ đã bắt đầu trở lại Trường Lăng, điều này có thể lý giải là, hành động của Ba Sơn Kiếm Tràng còn lớn hơn nhiều so với người ngoài tưởng tượng?
Một chút đại chiến mà tất cả mọi người cảm thấy sẽ phát sinh, chỉ sợ sẽ phát sinh sớm hơn so với mọi người tưởng tượng?