Trong sân chỉ có một người vẫn có lòng tin đối với Hạ Uyển.
Người này chính là tên sứ giả Hoàng thành đang lạnh nhạt đứng yên một bên.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Uyển, gã đã từ một ít tư thái của Hạ Uyển để nhìn ra thành tựu của trên kiếm đạo của nàng, nhưng những người Tố Tâm Kiếm Trai này ở chung với Hạ Uyển lại không phát hiện ra, điều này chỉ có thể nói rõ cảnh giới của gã cao hơn nhiều so với tất cả đám người Tố Tâm Kiếm Trai.
Gã cũng biết rõ nếu Hạ Uyển dựa vào ba chiêu kiếm của Đinh Ninh thì sẽ có thể giành được thắng lợi của trận so đấu này một cách dễ dàng, nhưng nếu Hạ Uyển đã lựa chọn dùng phương thức của riêng mình chiến đấu, vậy Hạ Uyển chắc chắn phải đối mặt với tình cảnh như vậy.
Cho nên hiện tại gã chỉ tò mò, không biết Hạ Uyển sẽ dùng phương pháp gì để thắng lợi.
......
Không khí chấn động càng ngày càng lợi hại, theo Trần Linh nhanh chóng đến gần, trong không khí giữa cô và Hạ Uyển xuất hiện rất nhiều gợn sóng giống như sóng gợn, trùng kích lẫn nhau, trong nháy mắt lại hình thành vô số nguyên khí giống như giọt nước, bắn ra bên ngoài.
Ánh sáng ở trong đó dường như đều bị những nguyên khí này mang đi, phiến không gian này biến thành một mảnh u ám.
Ánh mắt Hạ Uyển xuyên qua mảnh u ám này, trực tiếp nhìn thẳng đôi mắt có chút đỏ thẫm của Trần Linh.
Sau đó nàng cực kỳ trầm tĩnh cầm đoản kiếm màu trắng như tuyết, đám tới mảnh u ám kia.
Mũi kiếm màu trắng như tuyết xuyên qua ánh sáng âm u, thẳng tắp bắn tới trước mi tâm đối phương.
Một hồi tiếng kinh hô vang lên.
Tất cả Tu hành giả Tố Tâm Kiếm Trai ở bên đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì một kiếm này của Hạ Uyển tựa như tự sát, kiếm thế đơn giản như vậy, thậm chí chỉ là một cú đâm cực kỳ thường, không thể nói là chiêu kiếm kỹ xảo gì.
Chiêu kiếm như vậy ngoại trừ lấy lực phá pháp, cũng chỉ có loại Tông sư Thất Cảnh có tu vi chân nguyên vượt qua Trần Linh mới có thể đâm thủng màn kiếm của cô.
Tu vi cách một đại cảnh, nhất là tình huống nguyên khí bản mệnh của đối phương tích tụ trong cơ thể bị phóng ra hết, biểu hiện về mặt lực lượng sẽ chênh lệch gấp mấy lần.
Cho nên một kiếm này từ bất kỳ phương diện nào phán đoán, kết cực sẽ là kiếm bị đánh bay, xương cốt cùng ngũ tạng toàn thân Hạ Uyển bị chấn đến vỡ vụn.
Chỉ có tên sứ giả Hoàng thành vốn tâm tình bình tĩnh nhất lúc này lại cảm nhận được một tia khí tức khác thường.
Gã nhạy cảm cảm nhân được trong một kiếm cực kỳ đơn giản này ẩn chứa biến hóa rất nhỏ, một tia khí tức khác thường kia đến từ chuôi kiếm, nói cách khác, hiện tại lực lượng từ trong thân thể Hạ Uyển tràn vào thanh kiếm này sẽ không phát ra từ mũi kiếm, mà được tích súc ở chỗ chuôi kiếm.
Không có thời gian để cho gã đoán ra những biến đổi tiếp theo.
Một tiếng chấn động bén nhọn đã vang lên.
Mũi kiếm màu trắng như tuyết va chạm vào màn kiếm màu đỏ thẫm.
Giữa tiếng chấn động bén nhọn, trong không khí lập tức vang lên tiếng vọng cực kỳ hùng vĩ, từng đoàn sóng khí cực lớn sinh ra ở nơi mũi kiếm va chạm với màn kiếm, bị đánh ngược ra bên ngoài.
Không có bất kỳ thanh âm nứt xương nào vang lên.
Tình cảnh phát sinh giống như trong tưởng tượng của tất cả Tu hành giả Tố Tâm Kiếm Trai.
Ngay khi mũi kiếm màu trắng như tuyết và màn kiếm màu đỏ thẫm va chạm vào nhau, tay Hạ Uyển đã hoàn toàn rời khỏi thanh kiếm này, thậm chí liên hệ chân nguyên giữa nàng và thanh kiếm này cũng đã bị cắt đứt hoàn toàn.
Thế nhưng có một lực lượng cực kỳ kinh người đồng thời bắn ra trên chuôi kiếm và dưới chân nàng.
Lực lượng tích tụ bên trong chuôi kiếm màu trắng như tuyết rơi xuống đất, kiếm khí màu trắng như tuyết nối liền mặt đất với phần chuôi của kiếm này, khiến cho nó giống như biến thành một cây trường mâu dựng sừng sững trên mặt đất.
Thân thể Hạ Uyển mượn lực phản xung bay ra sau, chân nguyên trong cơ thể nàng tuôn ra dưới sự dẫn dắt của thiên địa nguyên khí dưới chân, khiến cho núi đá dưới chân nàng trở nên kiên cố dị thường.
Ngay cả tên sứ giả Hoàng thành kia cũng không thể dự liệu được biến hóa của nàng và mảnh đá núi này, trong mắt gã cũng hiện ra hào quang kinh diễm.
Cảm thấy kinh diễm là bởi vì gã hiểu được ý nghĩ của một kiếm này.
Kiếm này không phải là Bạch Dương Thiêu Giác của Bạch Dương động, nhưng lại vận dụng rất tốt chiêu kiếm mà nàng biết, tạo thành hiệu quả như Bạch Dương Thiêu Giác, giống như dựng một cây cột trên mặt đất, chờ đối phương đụng vào.
So sánh với sự chủ động và linh hoạt của Bạch Dương, một kiếm này có vẻ rất cứng nhắc, ôm cây đợi thỏ.
Song kiếm thế của Trần Linh vốn cũng rất cứng nhắc, cô chỉ dùng lực lượng thuần túy, để cho người và kiếm hợp nhất đụng vào đối phương.
Một tiếng "Rầm" vang vọng.
Trần Linh liền đâm vào cây cột này.
Mặt đất núi đá đột nhiên nứt ra, sau đó bị lực lượng cường đại oanh kích thành bột.
Lực lượng trong đoản kiếm màu trắng như tuyết trong nháy mắt cũng hao hết, tựa như sắt thường bị nện xuống bụi bặm dưới đất
Đối với tất cả Tu hành giả dưới Lục Cảnh mà nói, màn kiếm cực kỳ cường đại hoàn hảo không tổn hao gì, thế nhưng một cỗ lực chấn động mãnh liệt lại từ cái màn kiếm này truyền đến mi tâm Trần Linh.
Trong đầu Trần Linh ong ong một tiếng, loại cảm thụ này không khác gì khi bị một cái côn nặng đánh vào đầu.
Lúc này nếu không khống chế được chân nguyên và nguyên khí bản mệnh của mình thì sẽ là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Trần Linh quát lớn một tiếng, mạnh mẽ ngưng thần.
Song trì trệ chỉ trong nháy mắt này đã dẫn đến màn kiếm có xu thế tán toạn, đối với Hạ Uyển mà nói đã đủ rồi.
Nàng cũng sử dụng phương pháp đơn giản và vụng về nhất.
Thân ảnh của nàng còn đang bay ngược về phía sau, thế nhưng tất cả chân nguyên trong cơ thể cùng thiên địa nguyên khí tích súc, toàn bộ bị nàng bức ra trong nháy mắt bằng một cách cực kỳ bạo liệt.
Những chân nguyên này bắn ra không tuân theo bất cứ chiêu số nào, chỉ điên cuồng bắn về phía trước, cuốn lên tất cả đồ đạc có thể nâng lên được.
Lá rụng từ không trung rơi xuống, sỏi đá bắn tung tóe trên mặt đất, bao gồm cả những giọt nước đang bay múa trên không trung, trong chân nguyên điên cuồng này lại nhận được lực đẩy cường đại, điên cuồng gia tốc trên không trung, biến thành từng cái mũi tên.
Vô số cái bóng hình chợt xuất hiện giữa nàng và Trần Linh.
Vô số mũi tên rơi vào trên màn kiếm của Trần Linh, rất nhiều mũi trong đó xuyên qua khe hở kiếm quang, bắn lên người cô.
Một ít đá vụn cứng rắn trực tiếp cứa ra vết thương trên người cô, sau đó lại dưới chân nguyên hỗn loạn của cô tác động mà bắn ngược lại, mang theo khí huyết của cô phản chấn ra, bắn tứ tung lên trên màn kiếm bên ngoài cơ thể.
Trong nháy mắt tiếp theo, những viên đá vụn này lại bị màn kiếm chấn thành mảnh nhỏ hơn, bay múa cắt đâm ở trong không gian nhỏ hẹp giữa màn kiếm và thân thể cô.
Một tiếng kêu thảm thiết làm cho sắc mặt Tu hành giả Tố Tâm Kiếm Trai trắng bệch vang lên.
Trong màn kiếm màu đỏ thẫm tràn ngập sương máu.
Trong nháy mắt này thân thể Trần Linh bị cắt ra vô số vết thương, có chút vết thương bị lực lượng của cô kích thích thậm chí còn xâm nhập vào sâu trong cơ thể cô, làm cho khí huyết trong cơ thể cô phun ra ngoài.
Trong nháy mắt tiếp theo, màn kiếm kia mất đi lực lượng duy trì, chợt biến mất.
Mà sương máu kia theo đó phiêu tán ra, tràn ngập càng nhiều không gian, mùi máu tươi nồng đậm bắt đầu truyền vào trong khoang mũi mỗi người.
Có hai tên sư trưởng Tố Tâm Kiếm Trai hoảng sợ lướt tới, nhanh chóng đi tới chỗ Trần Linh đã biến thành huyết nhân kia.
Rất nhiều vết thương tới nội phủ nếu như không được trị liệu kịp thời, thứ bị ảnh hưởng cũng không chỉ là tu vi của cô sau này, thậm chí rất nhanh sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Hạ Uyển đã hao hết chân nguyên, hai tay và hai chân nàng đều có chút hơi run rẩy.
Dù vậy ai cũng có thể thấy sự phấn khích và sung sướng của nàng.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, nàng đi về phía trước, nhặt thanh thanh kiếm màu trắng như tuyết từ bên trong bụi bặm lên.
- Quả nhiên không có chiêu kiếm bất tử không chết, chỉ có Kiếm sư dùng đến chết.
Tên sứ giả Hoàng thành nhìn thiếu nữ vốn rất khiêm tốn, không lộ ra trước mắt người đời ở trong Mân Sơn Kiếm Hội này, nhưng kì thực nội tâm lại vô cùng cường đại, gã không nhịn được nở nụ cười, phát ra một tiếng tán thưởng.