Hạ Uyển có thể khẳng định, chỉ cần trực tiếp vận dụng ba chiêu mà Đinh Ninh dạy nàng bên trong phong thư kia, nàng có thể dễ dàng đánh bại Trần Linh trước mặt.
Nhưng chiến đấu của ta, sao có thể hoàn toàn mượn tay người khác?
Theo nàng thấy, loại chiến đấu vượt biên này, chỉ cần lúc trước có người có thể làm được, vậy nàng cũng có thể thử, hơn nữa sau này có lẽ còn rất nhiều thời khắc như vậy.
Huống chi đối phương đã nhường nàng một chiêu, mà trong tay nàng lại còn có một thanh kiếm mang từ Mân Sơn Kiếm Tông về.
Vì vậy, nàng muốn sử dụng cách riêng của mình để giành chiến thắng trận so kiếm này.
Một tiếng "xùy" khẽ vang vọng.
Ngay khi thân ảnh Trần Linh trong nháy mắt lùi lại mấy chục trượng, Hạ Uyển đã nhanh chóng tiến lên phía trước, xuất ra kiếm thứ hai của mình.
Trong không khí xuất hiện một mảnh kiếm khí trắng xóa, vô số kiếm khí nhỏ như tơ, lợi dụng tất cả mọi góc độ bắn về phía thân thể Trần Linh.
Một kiếm này là "Tâm Ý Hàn" của Tố Tâm Kiếm Trai.
Chiêu kiếm này cũng không thể tính là bí kiếm đặc biệt, rất nhiều người ở đây đều có thể thi triển ra, nhưng tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy kiếm ý một kiếm này của Hạ Uyển càng thêm hoàn mỹ hơn so với các nàng.
Tất cả những người Tố Tâm Kiếm Trai ở đây đều cảm thấy một kiếm này là nội tâm của Hạ Uyển.
Ta là thiên tài được xếp vào mười vị trí đầu ở Trường Lăng, lại cam tâm sống ở Tố Tâm Kiếm Trai, chỉ bởi vì đây là sư môn, nhưng những chuyện mà người nắm giữ sư môn làm ra cũng đủ làm cho người ta rét lạnh.
"Phốc"
Trước người Trần Linh sáng lên một đạo kiếm quang màu đỏ thẫm.
Đạo kiếm quang này rất dễ nhìn, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, chỉ trong nháy mắt thanh âm vang lên, nương theo khí tức bản mệnh cường đại, liền khuấy động một mảnh kiếm khí trắng xóa kia ra ngoài.
Nhưng gần như đồng thời, Trần Linh cũng phát ra một tiếng kêu rên phẫn nộ.
Trên người cô có vài tia máu tươi bắn ra ngoài.
Vẫn như trước có mấy tia kiếm quang chưa bị một kiếm này của cô diệt sạch, đâm vào trên người cô.
Tuy rằng bị nguyên khí trên người cô ngăn trở, khiến những kiếm khí này không cách nào xâm nhập, chỉ đâm ra những vết thương nông cạn trên người, song cô dù sao cũng là sư trưởng của Hạ Uyển, huống chi tu vi của Hạ Uyển và cô còn cách xa nhau tầm một đại cảnh!
Một loại cảm giác cực kỳ nhục nhã, làm cho phẫn nộ và chân nguyên trong cơ thể cô đều hoàn toàn thiêu đốt lên.
Tất cả ý thức trong đầu cô chính là muốn phản kích.
Nhưng đúng lúc này, trong không khí trước mặt cô sáng lên hơn mười đạo kính quang, tựa như đột nhiên có mấy chục tấm gương đồng thời đứng sừng sững trước người cô, phản chiếu ra hơn mười bóng dáng Hạ Uyển. (kính quang: ánh sáng được gương khúc xạ)
- Đủ rồi!
Trần Linh lớn tiếng thét ra, hung hăng chém ngang một kiếm.
Thủ đoạn Hạ Uyển dùng lúc này vẫn là chiêu kiếm của Tố Tâm Kiếm Trai. Chiêu kiếm này tên là "Tâm Cơ Kính", dùng kiếm khí khúc xạ ánh sáng, chính là thường dùng trong loại chiến đấu lấy yếu thắng mạnh này, để cho đối phương không cách nào nắm chắc thân vị thực sự của mình. (thân vị: vị trí thân thể)
Song lấy yếu chiến mạnh, chẳng lẽ cô chỉ mạnh hơn Hạ Uyển một chút sao?
Đối mặt với kiếm chiêu như vậy, cô chỉ cần dùng kiếm thức đơn giản nhất, thuần túy dựa vào lực lượng cường đại vượt xa đối phương của mình là được.
Chân nguyên trong cơ thể cô theo thân kiếm điên cuồng tuôn ra, kiếm khí tỏa ra từ trên thân kiếm của cô càng ngày càng khổng lồ, biến thành một luồng ánh đỏ hơn mười trượng, khẽ quét xuyên qua, cắt nhỏ tất cả các kính quang kia.
Loại so kiếm bất luận thương vong này, suy nghĩ của cô trong cơn thịnh nộ lúc này là nếu một kiếm này có thể trực tiếp chém Hạ Uyển thì cứ chém, không cần phải cố kỵ gì nhiều.
Nhưng sau khi ánh đỏ xẹt qua, lại không thấy bất cứ máu tươi gì.
Làm cho cô có chút khiếp sợ chính là, cô nhìn thấy Hạ Uyển vậy mà đã lui về xa xa một cách mây trôi nước chảy, lúc này đã đứng yên.
Nhìn tư thái của Hạ Uyển, thậm chí còn làm cho người ta có một loại ảo giác, hai kiếm đoạt công lúc trước dường như hoàn toàn không có liên quan gì đến nàng, giống như nàng chỉ là một người ngoài cuộc không có chút quan hệ nào.
Cũng trong nháy mắt này, Trần Linh cảm thấy trên lưng mình phát lạnh.
Bởi vì cô thoáng cảm nhận được ánh mắt Hạ Uyển rơi về phía sau mình.
Lúc này trong tay Hạ Uyển không có kiếm.
Trong tiềm thức của cô, Hạ Uyển tuy rằng lui bước, nhưng thanh đoản kiếm trắng như tuyết trong tay nàng, chỉ sợ đã hóa thành phi kiếm, ẩn núp ở phía sau mình.
Nhận biết của cô theo bản năng quét ngược về phía sau.
Thế nhưng phía sau đều trống rỗng.
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt này, kiếm ý thực sự đến từ đỉnh đầu cô.
Lại một tiếng xùy khẽ vang.
Mũi kiếm của kiếm bản mệnh màu đỏ thẫm trong tay cô bắn ra một đạo kiếm quang như thực chất, chùm sáng lóng lánh trong suốt như bảo thạch, chuẩn xác đón lấy quỹ tích của một kiếm từ trên không trung rơi xuống.
Trong nháy mắt cô ngẩng đầu, cảnh tượng cô nhìn thấy chính là đạo kiếm quang màu đỏ thẫm này đánh trúng một đạo phi kiếm màu trắng như tuyết từ trên không trung rơi xuống.
Nhưng ngoại trừ thanh âm kiếm quang của cô kịch liệt xé gió ra, lại không hề có tiếng va chạm nào khác.
Một đạo phi kiếm màu trắng như tuyết kia lại như bong bóng mộng ảo, sau khi bị kiếm quang của cô cắt qua liền biến mất.
Phần bụng Trần Linh hơi lạnh.
Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch này, cô phát ra một tiếng kêu rên thê lương, toàn bộ thân thể dùng tốc độ kinh người bắn lên, tốc độ khủng bố thậm chí còn mang theo hai luồng không khí lưu động như rồng dưới chân cô. (điện quang hỏa thạch: tốc độ ánh sáng)
Thân thể của cô gần như trực tiếp đụng phải tùng bách mọc ngang trên không trung.
Một thanh đoản kiếm màu trắng như tuyết lướt về bên người Hạ Uyển đang đứng ở chỗ ban đầu.
Trên mũi nhọn đoản kiếm màu trắng như tuyết có một luồng đỏ tươi đang chảy xuôi.
Trên quần áo phần bụng Trần Linh có chút vết máu.
Một kiếm này chỉ cần sâu thêm một tấc là có thể trực tiếp phá vỡ Khí hải của Trần Linh.
Thân thể Trần Linh tràn ngập một loại cảm giác đại nạn không chết, mồ hôi sau lưng cô như nước lăn xuống, trong lòng lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Đây là "Mê Tâm Kiếm" của Tố Tâm Kiếm Trai, chỉ là một loại thủ thuật mô phỏng dùng để che mắt, cũng không thể tính là bí kiếm cường đại gì, thứ đáng sợ chỉ là thanh phi kiếm màu trắng như tuyết này vậy mà ẩn nấp khí tức làm cho cô cũng không thể cảm nhận được.
Mà một điểm đáng sợ khác, là Hạ Uyển ở dưới tình huống không có bất kỳ động tác nào, tựa như chỉ động ý nghĩ mà đã làm cho nhận biết của cô xảy ra sai lệch, cho rằng phi kiếm ở ngay sau lưng mình. Cũng chỉ trong một chút thời gian khác biệt này, mới khiến cho cô chưa kịp phát hiện ra một kiếm kia.
- Ta đích xác không nghĩ tới, để cho ngươi làm chút công việc tạp dịch ở nơi đây, lại khiến ngươi có thể dưỡng thành những thủ đoạn này, thế nhưng ta còn muốn nhìn xem, ngươi có gì để có thể chiến thắng ta.
Trần Linh rơi xuống.
Thanh âm xen lẫn vô sô cảm xúc của cô vang vọng trên không trung.
Ngũ quan của cô có chút vặn vẹo, nhưng nguyên khí phóng thích ra bên ngoài lại tinh thuần đến cực điểm.
Cô nắm chặt thanh kiếm bản mệnh của mình, không ngừng phóng thích kiếm ý cuồn cuộn của thanh kiếm này ra chung quanh thân thể mình.
Những kiếm khí tinh thuần này hình thành một màn sáng màu đỏ thẫm ở trên người cô.
Cô cứ như vậy mà phi về phía Hạ Uyển.
Đây là kiếm bản mệnh của cô phồng lên, công thủ đều là một thể, vứt bỏ tất cả kỹ xảo chiêu kiếm.
Nhìn Trần Linh rơi xuống, tất cả mọi người cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Bởi vì ở trường hợp chiến đấu giữa người tu hành có tu vi tương tự nhau, thậm chí chênh lệch không phải quá lớn, chưa bao giờ có một phương sẽ dùng thủ đoạn như vậy.
Thủ đoạn như vậy sẽ tiêu hao lượng lớn chân nguyên cùng nguyên khí bản mệnh trong thời gian ngắn, mà bên phía tu vi yếu chỉ cần cố hết sức trốn tránh hoặc kéo dài thời gian, cho dù liều mạng bị thương thì cũng có thể tìm được cơ hội phản kích.
Thế nhưng tu vi chân nguyên giữa Hạ Uyển và Trần Linh chênh lệch quá lớn, cho dù một lòng muốn thủ thì cũng không có khả năng trốn thoát, hoặc thủ được.
Nhưng không ai nghĩ rằng đó là không công bằng, hoặc là không biết xấu hổ.
Bởi vì bản thân nó là chuyện sẽ gặp phải khi vượt biên mà chiến.
Bởi vì có chuyện như vậy tồn tại, cho nên trước khi Vương Kinh Mộng xuất hiện, trong điển tịch của tất cả người tu hành cũng đều cảm thấy vượt biên mà chiến sẽ không tồn tại bất kỳ khả năng chiến thắng nào.