Trần Linh không thể đáp lại, cô hoàn toàn không nói nên lời.
Trong một đoạn thời gian trước đây, cô có thể đi đến vị trí này, phần lớn là do cô thuận theo ý của một số người trong triều đình, lấy lợi ích của tông môn mà nghiêng về phía triều đình.
Loại người như cô, làm việc vốn không giống mấy vị sư trưởng nắm giữ Tố Tâm Kiếm Trai một cách công bằng lúc trước.
Bản thân khó có thể tránh khỏi loại tư tâm này, nhưng cô thật không ngờ loại hành vi lén lút này lại bị người biết được, sẽ bị lộ ra công khai ở trong tình cảnh như thế này.
Chuyện đã đến nước này, cô cũng cảm nhận được tên sứ giả này luôn luôn nhằm vào mình.
Bản thân cô cũng nhanh chóng hiểu được nguyên nhân.
Bởi vì trong tất cả các sư trưởng Tố Tâm Kiếm Trai, cô là người có thái độ tồi tệ nhất đối với Hạ Uyển. Hạ Uyển bị phạt làm tạp dịch ở đây cũng là do ý của cô.
Đây rõ ràng là muốn xả giận vì Hạ Uyển.
Nhưng là người nào viết cho Hạ Uyển một phong thư kia? Nội dung của nó là gì?
Dưới tình huống tâm tình quá mức kích động, suy nghĩ của cô đã rất hỗn loạn, huống chi tên sứ giả này cũng không cho cô nhiều thời gian suy nghĩ.
- Làm việc công bằng, chính là thủ đoạn phục chúng cần nhất để xử lý chuyện trong tông môn, trừ chuyện đó ra, tương lai tu hành có thể đạt tới thành tựu, chiến lực có cường đại hay không, cũng là tiêu chuẩn thước đo không thể thiếu, dù sao Trường Lăng ta lấy võ làm tôn, nếu một Tu hành giả đứng đầu có tu vi thấp kém, nhãn giới đương nhiên cũng sẽ không quá cao, vậy tương lai của tông môn này cũng sẽ không thể vinh quang được.
Tiếng cười lạnh của tên sứ giả này lại vang lên, thanh âm không ngừng truyền vào tai mọi người ở đây,
- Cho nên các ngươi có lẽ còn có thể nghi ngờ chiến lực của Hạ Uyển, nghi ngờ nhị Hoàng tử có chút nhúng tay quá mức vào chuyện nội bộ của tông môn các ngươi hay không, vậy liền để Hạ Uyển tự mình chứng minh cho các ngươi xem.
Hạ Uyển chậm rãi hít sâu một hơi, khi tên sứ giả này bắt đầu làm khó dễ, nàng đã dự liệu được chuyện gì sẽ xảy ra, cho nên trong lòng nàng lúc này rất bình tĩnh, không hề có dù chỉ là một tia ngoài ý muốn.
- Thực ra ta cũng rất chán ghét ngươi, chẳng qua ta vốn chuẩn bị qua một đoạn thời gian lại tìm cơ hội khiêu chiến ngươi.
Nàng nhìn nữ tử mặt mũi nhọn cực kỳ tái nhợt này, nói:
- Chẳng qua không nghĩ tới đến nhanh như vậy.
- Cái gì?
Trần Linh vốn đã bị tên sứ giả kia liên tục đả kích đến mức chưa kịp hoàn hồn, lại chợt nghe được hạ Uyển nói như vậy, cả người cô chấn động, phục hồi tinh thần lại.
- Hạ Uyển! Ngươi điên à?
Có hai gã học sinh Tố Tâm Kiếm Trai lúc này kêu lên.
Hai học sinh này lại là bằng hữu thân cận nhất với Hạ Uyển, bình thường các nàng cũng cực kỳ chán ghét sự tác oai tác quái của Trần Linh, nhưng các nàng lại theo bản năng cảm thấy mặc dù Hạ Uyển có tên sứ giả này làm chỗ dựa, nhưng cũng không có khả năng chiến thắng đối phương.
Bởi vì Trần Linh đã bị kẹt ở Lục Cảnh rất nhiều năm, mà Hạ Uyển lại mới tiến vào Ngũ Cảnh không bao lâu.
Hạ Uyển chỉ nhìn các nàng một cái, khẽ gật đầu, ý bảo các nàng yên tâm một chút, sau đó nàng liền quay đầu nhìn về phía Trần Linh, tiếp theo nhìn về phía mưa phùn trong suốt đang ngẫu nhiên rơi xuống chỗ cô.
Ánh mắt của nàng yên tĩnh dị thường.
Tại thời điểm này, nó để cho tất cả mọi người có một loại cảm giác tự tin và mạnh mẽ.
Trần Linh dần dần bình phục lại.
Khuôn mặt tái nhợt của cô xuất hiện một tia đỏ ửng, đó một loại tức giận khi bị ép đến đường cùng.
Nếu đây là muốn giết gà dọa khỉ, vậy liền nhìn xem rốt cuộc ai là con gà bị giết kia?
Cô dù sao cũng là Tu hành giả đã đạt đến Lục Cảnh rất nhiều năm, lúc này giận dữ tự nhiên có một loại sát khí vô hình tỏa ra từ trên người cô, làm cho những đệ tử Tố Tâm Kiếm Trai có tu vi hơi yếu sinh ra cảm giác khó thở.
Nhưng Hạ Uyển lại tựa như không hề có chút phát hiện.
Nàng cực kỳ tự nhiên giơ tay phải mình lên.
Ngay lúc tay phải đưa ngang tới trước ngực, trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh thanh thúy.
Một đạo kiếm quang trắng như tuyết, từ trong gian phòng của nàng ở trong sân nhỏ này phá cửa sổ mà ra, bay đến trên tay nàng.
Một mảnh tiếng kinh hô không thể tin được vào lúc này vang lên.
Thần niệm Ngũ Cảnh, nắm giữ phi kiếm là thủ đoạn mà tất cả Kiếm sư đến Ngũ Cảnh đều có thể dùng, chỉ cần tốn một chút thời gian tu luyện.
Cho nên điều khiến cho đám người Tố Tâm Kiếm Trai lúc này khiếp sợ, liền không liên quan đến thủ đoạn đưa kiếm đến trên tay nàng, mà là ở đường kiếm quang tuyết trắng này.
Thanh kiếm rơi vào trong tay nàng chỉ dài ba thước, toàn thân trắng noãn, giống như tuyết trắng tinh khiết nhất, ngay cả chuôi kiếm cũng là như thế, thậm chí ngay cả Phù văn cũng không hề thấy.
Song khí tức của thanh kiếm này lại cực kỳ cường đại, thậm chí còn khiến người ta sợ hãi hơn so với kiếm của Tông chủ Tố Tâm Kiếm Trai.
Thanh kiếm này nhìn như băng tuyết, song cũng không có hàn ý chân chính lộ ra, chỉ có một loại cảm giác trong trẻo lạnh lùng, lại giống như làm cho mọi người tự nhiên sinh ra cảm giác thân thể trong mùa đông lạnh như băng lại thêm uống một chén nước lạnh.
Cảm giác này không ngừng quanh quẩn ở giữa ngực bụng, giống như bị kiếm ý nào đó trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể, làm cho người ta cảm thấy thật không thoải mái.
Thanh kiếm này vốn không thuộc về Tố Tâm Kiếm Trai, nhưng trước đó, mọi người chưa từng nhìn thấy thanh kiếm này.
Hạ Uyển liền đặt thanh kiếm này ở trong căn phòng của nàng, chẳng qua trước khi nàng mang thanh kiếm này tới, tất cả mọi người trước đó đều chưa từng cảm nhận được thanh kiếm này tồn tại.
Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người ở đây, cũng hoàn toàn không giải thích bất cứ điều gì.
Hạ Uyển nhẹ nhàng cầm thanh kiếm này, sau đó nhìn thẳng Trần Linh, không hề nói nhảm nói:
- Mời!
- Ta nhường ngươi một chiêu.
Đường mưa óng ánh từ bên trên bay xuống cực kỳ nhu hòa, song giọng nói của Trần Linh lại cực kỳ khô lạnh, cô nhìn chằm chằm thanh kiếm kia của Hạ Uyển, nói ra một câu này.
Đây không phải là khinh thường.
Thân là Tu hành giả vượt qua một đại cảnh giới, cô nhất định phải có lòng tin như vậy, nếu không sẽ không thể phát huy ra chiến lực bình thường của mình.
Khí thế không vượng, kiếm ý sẽ yếu đi mấy phần.
Trong tay cô không có kiếm, đang chờ Hạ Uyển xuất kiếm.
"Đương" - một tiếng vang thật lớn!
Trực tiếp cắt ngang âm cuối trong câu nói này của cô.
Tuyệt đại đa số đệ tử Tố Tâm Kiếm Trai ở đây đều bị chấn động đến mức màng nhĩ phát đau, nước mưa tích tụ trên tán lá những cây tùng bách ở vách núi phía trên không biết có bao nhiêu giọt bị chấn bay ra ngoài, trong một tiếng vang thật lớn này, bị chấn thành vô số bột phấn màu trắng, bay bổng ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Đây chỉ là kiếm ý của đoản kiếm trắng như tuyết trong tay Hạ Uyển nở ra về phía trước, phát ra thanh âm như tiếng vỗ tay trên không trung.
Nhưng một kiếm như vậy, lại bắn ra tiếng chấn động thật lớn như hai cái chuông khổng lồ va chạm ở trên không trung!
- Cái này...!
Trần Linh lui về phía sau mấy bước, thân hình trong nháy mắt lùi về hơn mười trượng.
Âm chấn trong nháy mắt này làm cho trước mắt cô biến thành một mảnh u ám, trái tim đều đập thình thịch muốn nứt ra, hơn nữa lại tựa như muốn từ trong miệng cô nhảy ra!
Thức hải của Mộ Dung Tú cùng mấy tên sư trưởng Tố Tâm Kiếm Trai cũng kích động, trong mắt lộ ra hào quang không thể tin được.
- Hả?
Không chỉ có những Tu hành giả Tố Tâm Kiếm Trai này, ngay cả tên sứ giả chắp tay mà đứng ở một bên cũng cực kỳ kinh ngạc.
Mặc dù hắn hoàn toàn không biết nội dung cụ thể trên phong thư kia, nhưng gã hiểu biết rất rộng, một kiếm mà Hạ Uyển sử dụng lúc này, là Kim Cương Cổ từ Pháp Âm tông đất Ngụy, đây là một loại pháp môn dùng kiếm ý kích phát ra chấn minh kinh khủng, thậm chí có thể dẫn dắt khí huyết kích động.
Ngẫm lại, chiêu kiếm này hẳn là một kiếm nào đó khắc trên bia vượt quan của Mân Sơn Kiếm Tông ở Kiếm hội lúc đó.
Một kiếm này thi triển ra không có gì khác, nói vậy không liên quan gì đến phong thư của Đinh Ninh.
Cũng trong nháy mắt tiếp theo, tên sứ giả này không nhịn được nhướng mày, trong lòng lại không kìm được tán thưởng một tiếng.
Hạ Uyển này dường như hoàn toàn không muốn dùng ba chiêu mà Đinh Ninh dạy, chỉ muốn dùng năng lực của mình để thủ thắng.