Lý Tư nhìn kỹ Tịnh Lưu Ly một lần nữa.
- Ngươi thật sự là một người rất đặc biệt.
Lão khẽ nhíu mày,
- Ta vốn tưởng rằng tất cả những gì ngươi làm đều xuất phát từ thù của sư môn, xuất phát từ ân tình của sư tôn đối với ngươi, cùng với quan hệ giữa ngươi và những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng. Nhưng ta không nghĩ rằng ngoài những chuyện này, ngươi lại có ý tưởng của riêng mình.
- Ta chính là ta, việc ta làm đương nhiên phải đến từ sự yêu ghét của bản thân mình.
Tịnh Lưu Ly trái lại dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn lão, bộ dáng có chút khinh bỉ:
- Chẳng lẽ việc chúng ta làm là để ý ánh mắt người khác nhìn chúng ta, hoặc là tiếp nhận tư tưởng người khác thấm nhuần cho chúng ta? Việc ta muốn làm, đương nhiên không phải thuần túy là vì Mân Sơn Kiếm Tông, hay là Ba Sơn Kiếm Tràng.
Nghe những lời này, Lý Tư trầm mặc mấy hơi thở, sau đó đột nhiên nở nụ cười có chút tự giễu,
- Ta vẫn quá khinh thường ngươi.
Tịnh Lưu Ly nhìn lão một cái,
- Ngươi vốn không nên xem thường ta.
Lý Tư thu liễm nụ cười, nói.
- Ngươi có suy nghĩ của riêng mình, theo ngươi nói như vậy, vì Đại Tần ta thôn diệt Yến, Tề cho nên ta chắc chắn sẽ thành toàn ngươi, tối nay cho ngươi giết, trái lại có thể thay đổi rất nhiều chuyện. (Thôn diệt: thôn tính và tiêu diệt)
Tịnh Lưu Ly không nhìn sắc mặt của lão lúc này, chỉ nhìn sườn núi xa xa kia, chậm rãi nói:
- Ngươi rốt cuộc có nghĩ tới tương lai hay không, nếu tối nay ngươi không chết, ngươi vẫn đứng về phía Trịnh Tụ, chờ đợi kết quả thắng bại cuối cùng giữa ả và Nguyên Vũ cùng với Ba Sơn Kiếm Tràng sao? Chắc hẳn ngươi cũng nghĩ tới, ả muốn mình là người thắng cuối cùng, nhưng vừa muốn thắng Nguyên Vũ, lại muốn thắng luôn cả Ba Sơn Kiếm Tràng, sẽ khó khăn hơn so với bất cứ người nào.
- Ta không biết ngươi có muốn tin tưởng hay không, nhưng một số quan điểm của ngươi và ta hoàn toàn giống nhau. Nhưng bên trên một số phương diện. ta và và ngươi là tri âm.
Lý Tư cảm khái nở nụ cười,
- Thiên hạ thống nhất, đó là chuyện rất tốt đẹp.
Tịnh Lưu Ly tiếp tục di chuyển, nàng nhìn một số khu kiến trúc chưa hoàn thành ven đường, đột nhiên thấp giọng nói một câu:
- Dựa theo những đạo lý mà ngươi nói, nếu tối nay ngươi chết ở chỗ này, biết những chuyện sẽ phát sinh kia, chắc hẳn cũng sẽ không quá thất vọng.
Lý Tư chắp tay, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, nhẹ giọng đáp:
- Cuộc đời tìm được một tri âm rất khó, nếu tối nay ta thật sự chết ở chỗ này, ta cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình, sau này ngươi tới Tam Hòe đường ở Trường Lăng là sẽ biết được chuyện xưa của ta.
Tịnh Lưu Ly gật đầu.
- Trong này có nhiều tử sĩ của ta, nhưng đã có lệnh của ta, cho nên nếu ngươi thật sự có thể thành công, bọn họ chưa chắc sẽ hạ tử thủ với các ngươi, nhưng dưới Liêu Sơn này lại có rất nhiều Tu hành giả thuộc về các quyền quý khác, cho nên ngươi muốn trốn ra ngoài sẽ thực sự là rất khó.
Lý Tư không có lý do gì nói ra một câu nói này, sau đó thay đổi con đường đang đi, tiến về phía một số khu vực mà lão dường như chưa bao giờ đến trong quá trình tuần tra,
- Nhưng mặc kệ ta nghĩ như thế nào, cuối cuồng vẫn nghĩ không ra, bằng ngươi cùng tiểu tử Độc Cô Hầu phủ này, rốt cuộc có thể dùng phương pháp gì để giết ta?
Tịnh Lưu Ly hít sâu một hơi, nhìn Lý Tư, nói:
- Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
- Nếu đây là vận mệnh, vậy thì đến đây.
Lý Tư im lặng mà đứng, ngạo nghễ nói.
Trong nháy mắt này, Tịnh Lưu Ly có loại cảm giác khó hiểu.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, Lý Tư thực sự là tri kỷ của nàng.
Nhưng càng như vậy, càng phải làm những việc mà cả hai muốn làm.
Nếu giết chết mình mà có thể tạo thành tương lai như vậy, Tịnh Lưu Ly có thể chắc chắn rằng Lý Tư cũng nhất định sẽ làm.
Không có bất kỳ do dự, bề ngoài cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Trong đầu nàng xuất hiện mảnh tinh không kia một cách vô cùng rõ ràng, mảnh tinh không tịch diệt mà Trịnh Tụ gieo xuống chỗ sâu trong Khí hải của Lý Tư.
Trong nháy mắt tiếp theo, ngũ khí hỗn loạn trong cơ thể nàng ầm vang xông ra, chỉ trong nháy mắt, ngũ khí trong cơ thể nàng điên cuồng bôn ba, làm cho thương thế của nàng đã nặng đến bờ vực gần sụp đổ.
Bầu trời đêm tối tăm phía trên đột nhiên sáng lên.
Có sấm sét đỏ tươi xuyên qua trong sương mù, có gió tuyết băng sương theo tiếng gào thét mà rơi xuống.
Cùng lúc đó, ngũ khí này đã vọt vào Khí hải của nàng, dấy lên vô số sóng gió.
Trong lúc nói chuyện và hành tẩu lúc trước, không ai chú ý, thậm chí ngay cả Lý Tư cách đó không xa cũng không phát hiện ra chút nào, một ít tinh thần nguyên khí bay bổng trong thiên địa đã thấm vào thân thể nàng.
Hiện tại cơn bão trong khí hải của nàng, những tinh thần nguyên khí này nhanh chóng hình thành tinh đồ trong đầu nàng, sau đó mấy ngôi sao sáng nhất trong nháy mắt vỡ vụn, phát ra mệnh lệnh dẫn dắt lên không trung vô tận. (tinh đồ: bầu trời sao)
Mệnh lệnh này liên tục thông tới mảnh Tinh hải tịch diệt trong hư không vô tận, sau đó nối liền với Khí hải của Trịnh Tụ.
Trịnh Tụ đang ở trong một mảnh công xưởng.
Ả thậm chí không ở Trường Lăng, nhưng ngay thời điểm này, ả đã cảm nhận được loại kêu gọi và chỉ dẫn làm người sợ hãi này này.
Ả cảm thấy khiếp sợ, Lý Tư và Nghiêm Tướng là những người làm việc ổn thỏa nhất, quanh người hai tướng này vẫn luôn có vô số tử sĩ khiến người ta không thể tưởng tượng được, có rất nhiều quân đội có thể đến cực kỳ nhanh chóng, ả không thể nào tưởng tượng được có người nào có thể ám sát Lý Tư, bức lão đến bờ vực nguy hiểm như vậy.
Ả không hề có chút do dự nào.
Khí hải trong cơ thể ả trong nháy mắt hoàn toàn tuân theo chỉ dẫn này, điên cuồng phun trào chân nguyên cùng thiên địa nguyên khí tích tụ trong cơ thể ả.
Hư không vô tận, trong Tinh hải tịch diệt, nguyên khí bắt đầu điên cuồng khuấy động.
Giống như đã vượt qua thời gian giới hạn, vô số Tinh hỏa màu tái nhợt sinh ra ở trên đường đi, một đạo Diễm kiếm màu trắng được hình thành trong nháy mắt ở trên tầng mây phía trên mảnh cung điện này. (Diễm kiếm: kiếm lửa)
Lý Tư và Diệp Tân Hà là hai người quan trọng nhất bên cạnh ả lúc này, cho nên thanh Diễm kiếm của ả lúc này mang theo khí tức điên cuồng nào đó, cường đại đến mức trước nay chưa từng có.
Trong nháy mắt hình thành trong tầng mây trên cao, đã làm cho toàn bộ tầng mây đều hoàn toàn bốc cháy lên.
Toàn bộ những lôi điện băng sương, bụi bặm bay bổng đều thiêu đốt lên, bị Tinh hỏa lây nhiễm, biến thành ánh lửa cực kỳ lãnh khốc, cuốn ngược ra bên ngoài.
Từ ngũ khí trong cơ thể Tịnh Lưu Ly bạo loạn tới khi Diễm kiếm sinh ra, vốn chỉ là chuyện phát sinh trong nháy mắt.
Lý Tư vừa mới ngẩng đầu, trong con ngươi còn chưa xuất hiện đạo Diễm kiếm này, nhưng lão cũng đã cảm nhận được cái loại khí tức tịch diệt cùng điên cuồng này.
Trong nháy mắt này lão cảm thấy kinh ngạc khó hiểu.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, lão hiểu những gì đã xảy ra.
- Thì ra là như thế!
Ý nghĩ nghi ngờ trong đầu lão dường như cũng bị Diễm kiếm thực sự in sâu trong mắt lão thiêu hủy chỉ trong tích tắc, đồng tử lão bỗng nhiên trợn to ra.
Lão đối với Tịnh Lưu Ly bội phục không thôi, nhưng không thể thản nhiên tiếp nhận như vậy.
Tất cả chân nguyên trong cơ thể lão cũng phun ra.
Khí hải bị bức bách một cách cực kỳ điên cuồng, thế cho nên mặt ngoài thân thể lão đều là vết nứt, máu tươi và hào quang cùng nhau xông lên trên.
Oanh một tiếng, Diễm kiếm Tinh Hỏa rơi xuống, Tinh Hỏa màu trắng văng khắp nơi, trùng kích một chỗ với lực lượng bàng bạc trên người lão, chỉ làm cho người ta cảm thấy chói mắt đau nhức, khó có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
- Thần tướng!
Mấy tiếng la tê tâm liệt phế vào lúc này chợt vang lên.
Ở một đầu xa xôi, Trịnh Tụ có khí tức trên người bất ổn cực độ đột nhiên như bị đóng băng, cứng ngắc bất động.
Vào giờ khắc này, ả có thể cảm thụ được một cỗ khí tức rõ ràng hơn so với bất cứ kẻ nào.
Đồng dạng cũng là một đạo chỉ dẫn.
Khắp người ả đều là hàn ý.