Đồ ăn mà thuộc hạ Lý Tư đưa tới hiển nhiên còn tinh xảo hơn nhiều so với thức ăn hai người có lúc thả dê trên sườn núi trước đó, chẳng qua nếu dùng để lấp đầy bụng một cách thuần túy mà nói, lại không bằng bằng canh do Độc Cô Bạch nấu.
Tịnh Lưu Ly ăn no khoảng bảy thần, lại phân phó tên người hầu bên ngoài:
- Ta muốn gặp Lý Tư.
Tên người hầu ở bên ngoài chỉ không nói gì, bước nhanh rời đi.
Sân nhỏ này cách nơi ở của Lý Tư vốn đã gần, cho nên không bao lâu sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Lý Tư cùng một đám môn khách đã đứng ở ngoài cửa.
- Ta muốn một mình nói với ngươi một số chuyện, ra ngoài đi dạo một chút, đừng để bọn họ đi quá gần.
Tịnh Lưu Ly nhìn Lý Tư mặc một bộ quần áo màu trắng, nàng không dùng ngữ khí thương lượng, mà lại dùng một loại ngữ khí gần như mệnh lệnh.
Lý Tư trái lại cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt cười một tiếng liền gật đầu đồng ý, đã đi ở phía trước.
Dưới ánh trăng, Lý Tư và Tịnh Lưu Ly đi ở phía trước, Độc Cô Bạch đi theo phía sau, vòng ngoài thì là một ít người hầu và môn khách của Lý Tư, cẩn thận từng li từng tí.
Mặc kệ Lý Tư lớn tuổi như thế nào, nhưng dù sao lão cũng là Thừa tướng Đại Tần, không thể có nửa điểm sơ suất.
- Ngươi rốt cuộc có hiểu y thuật hay không, đan dược ăn bừa vào người một đống, hoàn toàn không có ích gì cho thương thế hiện tại của ngươi.
Lý Tư cất bước về phía trước, theo bản năng đi ngược lại con đường tuần tra ban ngày, lão mở miệng nói chuyện trước tiên, ngữ khí khi nói với Tịnh Lưu Ly cũng giống như răn dạy đệ tử tiểu bối.
Tịnh Lưu Ly vểnh môi chế giễu,
- Ta và ngươi là địch không phải bạn, nếu thương thế này ảnh hưởng đến việc tu hành trong tương lai, không phải càng có lợi đối với ngươi sao?
Lý Tư cũng không tức giận, chỉ quay đầu nhìn nàng một cái, nói:
- Thực ra chính ngươi cũng hiểu vì sao.
Tịnh Lưu Ly thản nhiên nói:
- Tương lai xuất lực vì ngươi? Không có khả năng đó.
- Cái gọi là tương lai, chính là thời gian thật lâu sau này.
Lý Tư khẽ cười cười, nói:
- Khi ta ở độ tuổi như ngươi, bản thân cũng cảm thấy có rất nhiều chuyện ta hoàn toàn không thể làm được, cho nên sẽ không làm, nhưng rất nhiều năm sau lại phát hiện mặc dù ta không muốn làm, nhưng vẫn phải làm, vậy không ai có thể nói rõ ràng chuyện tương lai.
- Ngươi quá tự phụ.
Tịnh Lưu Ly lặp lại những lời này một lần nữa, sau đó nhìn Lý Tư, nói:
- Chẳng qua người tự phụ như ngươi sẽ rất khó làm được chuyện trái ý. Tất cả mọi người trên đời này đều nói năm đó ngươi bán đứng cả Lý gia để đổi lấy vinh hoa phú quý, ta lại tin là trong chuyện này còn có ẩn tình khác.
- Đúng không?
Lý Tư nở nụ cười, lại quay đầu nhìn nàng một cái, nói:
- Từ điểm này mà nói, ngươi càng hiểu ta hơn so với sư tôn Bách Lý Tố Tuyết của ngươi. Lần trước hắn giao thủ với ta chính là cho rằng như vậy.
- Cho nên đây mới là nguyên nhân thật sự ta muốn nghe câu chuyện ngươi.
Tịnh Lưu Ly hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm phía trên.
Trăng sáng treo cao, trăng sáng thì sao thưa, nhưng nàng biết những ngôi sao kia vẫn luôn tồn tại, chẳng qua chỉ bị ánh trăng này che lấp đi quang huy.
Lý Tư nhíu mày, nói:
- Ta không muốn lặp lại vấn đề ban ngày.
- Nếu đây là đêm cuối cùng của cuộc đời ngươi, ngươi thà để bí mật này chôn giấu cùng mình, chứ không bao giờ để cho ai biết câu chuyện thực sự trong đó?
Tịnh Lưu Ly bình tĩnh nói.
Lý Tư trầm mặc một lát, sau đó nói:
- Ta không hiểu tại sao ngươi lại hỏi ra một câu như vậy, nhưng nếu như Ba Sơn Kiếm Tràng hoặc Mân Sơn Kiếm Tông có năng lực giết chết ta trong đêm nay, vậy thì để cho tất cả câu chuyện biến mất cùng với ta.
Lão lại trầm mặc mấy hơi thở, khẽ mỉa mai nói:
- Ngoại trừ ngươi ra, cũng không ai để ý chuyện cũ phát sinh năm đó.
Những người kiêu ngạo thường có xu hướng bướng bỉnh.
Tịnh Lưu Ly không còn rối rắm trên vấn đề này nữa.
Sau khi suy nghĩ một chút, nàng dứt khoát dừng bước, nhìn Lý Tư, hỏi:
- Sau khi ngươi chết, thiên hạ sẽ thay đổi như thế nào?
Lý Tư còn sống tốt, nhưng nàng lại vô cùng nghiêm túc cùng Lý Tư thảo luận vấn đề sau khi lão qua đời.
Nếu đổi lại là người bình thường, tuyệt đối sẽ tức giận không để ý tới vấn đề như vậy, hoặc là giận tím mặt, hỏi ngược lại vì sao không thảo luận vấn đề sau khi ngươi chết.
Thế nhưng Lý Tư lại không phải người bình thường.
Lão thật sự suy nghĩ rất nghiêm túc một chút nếu mình chết đi thì sẽ sinh ra ảnh hưởng gì đến cục diện hiện tại.
- Yến, Tề sẽ không nhịn được trước tiên, bọn họ chắc chắn sẽ xuất quân đánh Tần.
- Trịnh Tụ và Nguyên Vũ có lẽ sẽ diễn một vở kịch, vợ chồng bất hòa, thực ra lại cùng nhau đối địch, mà hai nước Yến, Tề sẽ chịu thiệt hại lớn.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, lão lại nói hai câu như vậy.
Không có gì quan trọng hơn chiến tranh giữa các vương triều, vì vậy đây là ảnh hưởng lớn nhất mà lão cảm thấy sẽ xảy ra khi mình chết đi.
- Ta vốn tưởng rằng Trịnh Tụ lại mất đi một cánh tay, lực lượng giữa ả và Nguyên Vũ sẽ hoàn toàn mất cân bằng. Cái chết của ngươi sẽ khiến ả và Nguyên Vũ triệt để rạn nứt.
Tịnh Lưu Ly cau mày, cũng suy nghĩ hồi lâu mới nói.
- Nếu như qua thêm một năm rưỡi nữa, giữa hai người có lẽ sẽ giống như ngươi nói. Ba Sơn Kiếm Tràng cùng sư tôn ngươi có kiên nhẫn như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ mưu tính từng bước, chuẩn bị tất cả trước tiên, mà nếu hai người quyết liệt, vậy Ba Sơn Kiếm Tràng chắc chắn sẽ thất bại, không có cơ hội xoay người nữa.
Lý Tư cười cười, nói:
- Nhưng hai nước Yến Tề lại nhịn không được, Hoàng đế Đại Tề mới đổi, tân đế lên ngôi mặc dù có được lực lượng không tầm thường, lại rất có danh hiền, nhưng lại thay đổi toàn bộ một nhóm thuộc hạ của Tề đế lúc trước, hiện tại những tướng lĩnh dưới quyền của hắn đều là phái trẻ trung cấp tiến, về phần nước Yến, hiện tại phái nắm quyền vốn không khác gì nước Tề, hơn nữa bản thân Đại Tần ta cũng có không ít bố trí ở cảnh nội nước Yến, chỉ cần khiêu khích, việc Đại Yến xuất binh chỉ sợ sẽ nhanh hơn.
- Hai nước Yến Tề xuất quân tấn công Tần, nước Tần ngược lại sẽ có cùng chung mối thù.
Ánh mắt Tịnh Lưu Ly lóe lên, có chút hiểu rõ.
Lý Tư mỉm cười nói:
- Vấn đề lớn nhất chính là, vốn Đại Tần có rất nhiều tướng lĩnh đồng tình với Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa, còn có rất nhiều người cực kỳ sùng bái những Tu hành giả Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó, theo tông môn này chậm rãi tạo thế, nếu như không có chinh chiến, chỉ tiến hành theo âm mưu và chiến đấu của thế giới người tu hành, rất nhiều quân đội và tướng lĩnh hiển nhiên đều sẽ ngã về phía Ba Sơn Kiếm Tràng. Nhưng sứ mệnh của tướng lĩnh và quân đội chính là bảo vệ lãnh thổ, nếu triều địch xâm lấn, những quân đội và tướng lĩnh này sẽ không lùi bước, chỉ nghĩ đến việc chiến đấu với quân đội của hai nước Yến Tề.
Lông mày Tịnh Lưu Ly nhíu càng sâu hơn một chút,
- Những chuyện mà ngươi nghĩ đến, chắc chắn Đinh Ninh và Lâm Chử Tửu cũng dự liệu được.
Lý Tư cười lạnh một tiếng,
- Việc nghĩ ra được và có thể ngăn cản hay không lại không phải là một chuyện, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể khống chế hoàn toàn quận Giao Đông và một nửa khu vực đất Sở, nhưng khi nào mới có thể thực sự khống chế hai nước Yến Tề? Trước lợi ích của vương triều, lời khuyên can của bọn họ sẽ không có tác dụng quá lớn.
Tịnh Lưu Ly nhất thời suy tư, không trả lời.
Lý Tư chậm rãi nói tiếp:
- Không nói đến việc vương triều này chinh chiến sẽ khiến cho quân đội cùng chung mối thù, không còn ngã về phía Ba Sơn Kiếm Tràng nữa. Ta không cảm thấy hai nước Yến Tề sẽ có thể chiếm được quá nhiều chỗ tốt trận đại chiến này, một ít tài nguyên khoáng sản, một ít quận huyện mà triều địch trước kia không chiếm được, có lẽ trái lại sẽ rơi vào tay triều ta, trong trận chiến trong thế giới người tu hành kế tiếp, lực lượng của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều.
Tịnh Lưu Ly lại suy nghĩ một lát, sau đó không thảo luận những chuyện này nữa mà chỉ ngẩng đầu lên, nhìn sườn núi chăn cừu xa xa kia.
- Trước khi ta vào nơi này, đã từng thả dê ở trên sườn núi kia, quan sát ngươi rất nhiều ngày.
- Thật sao?
Lý Tư hơi ngẩn ra, theo ánh mắt của nàng nhìn lại,
- Nếu như rảnh rỗi, ngược lại có thể đi xem bầy dê ngươi thả.
- Nếu như nói Yến Tề không nghe, bọn họ bại thì cứ để cho bọn họ bại thật đau đớn. Dù cho Trịnh Tụ và Nguyên Vũ không quyết liệt với nhau thì cũng có chỗ tốt, ta cũng có lòng tin đối với Đinh Ninh cùng sư tôn ta, bọn họ sẽ có chuẩn bị.
Tịnh Lưu Ly đột nhiên nói vài câu này, sau đó nói tiếp
- Thân là người Tần, nếu ánh mắt nhìn xa một chút, việc Đại Tần thống nhất thiên hạ cũng là chuyện tốt.
- Khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi là ngươi mặc dù tự phụ, nhưng lại bị một ít chuyện đưa đẩy, còn ta lại chỉ làm chuyện ta muốn làm, hơn nữa ta còn có thể thúc đẩy một ít chuyện phát sinh, những chuyện này là cách nhìn của ta, không liên quan đến suy nghĩ và quan điểm của sư tôn hay đám người Đinh Ninh