Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 803 - Q8 - Chương 131: Chỉ Đến Như Thế

Q8 - Chương 131: Chỉ đến như thế Q8 - Chương 131: Chỉ đến như thế

Tịnh Lưu Ly cả người chảy máu, nhìn qua tình huống rất không ổn, nhưng nàng nghe Lý Tư nói những lời này, lại lau sạch máu tươi trên khóe miệng, trầm tĩnh đáp lại:

- Lần sau đối địch, ta không cần dùng kiếm pháp như vậy nữa.

- Cho nàng dùng thuốc, sắp xếp chỗ ở cho nàng.

Lý Tư không tranh cãi với Tịnh Lưu Ly nữa, lão chỉ lạnh lùng phân phó người bên cạnh.

Tịnh Lưu Ly nhìn lão xoay người đi về xe kéo, nói:

- Ta còn có một đồng bạn.

- Ừm?

Lý Tư đột nhiên nhíu mày, lão ngược lại có chút khiếp sợ.

Độc Cô Bạch đã đi ra, chỉ theo ánh mắt Tịnh Lưu Ly, mọi người mới phát hiện Tu hành giả trẻ tuổi này tồn tại.

Lý Tư cũng không biết tất cả tiểu bối, nhưng bên cạnh lão hiển nhiên có người quen biết Độc Cô Bạch, lúc này tiến sát người lão thấp giọng nói hai câu.

Lý Tư có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ nhàn nhạt khoát tay áo, ý bảo sắp xếp cùng một chỗ.

- Ta tự mình làm được.

Tịnh Lưu Ly không cho y sư tiến lên dùng thuốc cho mình, chỉ lựa chọn vài loại trong dược vật của bọn họ, sau đó tự mình dùng.

Độc Cô Bạch rất lo lắng tình huống của Tịnh Lưu Ly lúc này, gã nhịn không được hỏi:

- Ngươi sao rồi?

- Ta rất tốt.

Tịnh Lưu Ly trả lời một cách đơn giản dứt khoát.

Vừa mới nói xong, nàng lại phun ra một ngụm máu, khiến cho những y sư vừa mới đi được vài bước đều hoảng sợ.

Độc Cô Bạch nhíu mày, nhìn gương mặt không chút huyết sắc cùng vết máu trên môi nàng, nói:

- Như thế này mà vẫn còn rất tốt ư?

- Trọng thương như vậy mới thích hợp bắt chước, làm cho ả sinh ra cảm giác sai lầm.

Tịnh Lưu Ly bình tĩnh nói.

Độc Cô Bạch hiểu được ý của nàng, gã có chút giật mình, nhưng lúc này đang có xe ngựa tới chở Tịnh Lưu Ly, cho nên gã liền ngậm miệng không nói, đợi đến khi xe ngựa mang theo hai người vào chỗ ở tạm thời của Lý Tư, sau khi vào viện được sắp xếp xong xuôi, gã mới nhịn không được vội vàng hỏi:

- Ngươi đã cảm nhận rõ ràng khí tức kia?

- Như một mảnh tinh không tịch diệt trầm xuống trong khí hải của hắn.

Tịnh Lưu Ly khẽ gật đầu, nói:

- Ta đã ghi nhớ trong đầu tất cả dấu vết, nhưng cần một chút thời gian tìm hiểu sự liên hệ giữa chân nguyên của hắn cùng phiến Tinh hải kia.

Độc Cô Bạch trầm ngâm một lát, nói:

- Ta không muốn gây áp lực cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải nhanh... Lý Tư mặc dù tự phụ rằng hắn có thể cảm hóa ngươi, thu phục ngươi làm thuộc hạ, nhưng có thể trong mắt rất nhiều người thì loại người dã tâm như hắn sẽ cực kỳ nguy hiểm, nói không chừng Nguyên Vũ hoặc Trịnh Tụ sẽ can thiệp.

- Tin tức qua lại sẽ mất rất nhiều ngày, cho nên Nguyên Vũ và Trịnh Tụ muốn nhúng tay vào cũng sẽ không nhanh như vậy, đồng thời Lý Tư nhất định sẽ nghĩ biện pháp cản trở.

Sắc mặt Tịnh Lưu Ly không có chút thay đổi nào, nàng nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Độc Cô Bạch, nói:

- Hiện tại ta chỉ lo lắng lúc chúng ta rời đi sau khi ta giết chết Lý Tư, chắc chắn sẽ khó khăn hơn lúc tiến vào. Chắc hẳn ngươi cũng hiểu, lúc đó ta sẽ không còn quá nhiều chiến lực.

Độc Cô Bạch trầm mặc một lát, nói:

- Cũng giống như Nguyên Vũ, Trịnh Tụ không kịp can thiệp vào nơi này, Ba Sơn Kiếm Tràng cũng không thể nào biết trước ngươi sẽ dùng phương thức như vậy, cũng không biết ngươi sẽ bị nhốt ở chỗ này, cho nên bọn họ cũng không kịp can thiệp.

Tịnh Lưu Ly khẽ gật đầu, nàng không nói gì mà chỉ nhìn gã một cái.

Kết quả rất rõ ràng, nếu như lần sau Tịnh Lưu Ly nổi loạn mà có thể thuận lợi đột nhiên giết chết Lý Tư, vậy người có thể dựa vào cũng chỉ có Độc Cô Bạch.

Bất kể là Triệu Cao trong Hoàng cung, hay là Trần Giám Thủ của Thần Đô Giám, đều không thể nào có quá nhiều lực lượng bên ngoài có thể nhúng tay vào.

- Ta sẽ cố hết sức.

Độc Cô Bạch cười khổ một cái, thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình:

- Nhưng ta cảm thấy hy vọng trốn thoát rất nhỏ.

Tịnh Lưu Ly lắc đầu,

- Chỉ có bị thuộc hạ của hắn giết chết bên trong cơn phẫn nộ thì mới không có chút hy vọng nào. Bất kể bị áp giải đến Trường Lăng, hay là chạy trốn ra ngoài, chỉ cần không chết tại chỗ, vậy rốt cuộc sẽ có khả năng thoát khốn. Lực lượng giữa Thất Cảnh và Ngũ Cảnh, Lục Cảnh có sự chênh lệch rất lớn, nhưng nếu như ngươi không thèm để ý bất cứ thứ gì, chỉ biết dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, vậy bọn họ muốn đuổi kịp ngươi thì cũng phải mất thời gian nhất định.

Độc Cô Bạch khẽ nhíu mày, nhưng trước khi gã mở miệng nói chuyện, Tịnh Lưu Ly đã nhìn gã bổ sung thêm một câu,

- Trong nháy mắt Lý Tư bị giết chết, ngươi phải dẫn ta chạy trước khi bọn họ kịp phản ứng lại, từ bây giờ ngươi nhất định phải suy nghĩ làm thế nào chạy nhanh nhất, có thể kéo dài thời gian nhất.

Độc Cô Bạch căn bản thể hiểu ra vì sao mình nhất định phải vào trong ván cờ tràn ngập nguy hiểm mà không có bao nhiêu cơ hội chiến thắng này, gã khẽ ừ một tiếng, nói:

- Ta sẽ tiêu phí chút thời gian cẩn thận cân nhắc một hai môn Kiếm kinh mà trước kia ta cảm thấy vô dụng.

Tịnh Lưu Ly nhắm hai mắt lại, kết thúc cuộc nói chuyện này.

Nàng ăn mấy viên đan dược ngăn chặn xuất huyết trong cơ thể, lớn mạnh khí huyết, song lại làm cho ngũ khí ngũ tạng trong cơ thể nàng có chút hỗn loạn.

Nhưng đó là một phần trong kế hoạch của nàng.

Trong một mảnh tinh không tịch diệt mà nàng cảm nhận được, có vô số tinh thần lóe ra, trong đó có một số tinh thần tựa như tĩnh mịch bất động, có một số khác thì không ngừng lấp lánh.

Nguyên khí hỗn tạp mà bí ẩn này lưu động, đối với những Tu hành giả còn lại trên thế gian mà nói đều là quá mức phức tạp, không thể nắm bắt.

Song từ lúc bắt đầu tu hành, rất nhiều thứ mà Bách Lý Tố Tuyết đã truyền thụ cho nàng, chính là chuẩn bị vì phá giải huyền bí Tinh Hỏa của Trịnh Tụ.

- Chẳng qua cũng chỉ là như thế.

Trong khi nhận biết ngắm nhìn phiến tinh không này, Tịnh Lưu Ly thầm nói một câu như vậy.

Nàng là Tu hành giả có thiên phú cao nhất vương triều Đại Tần từ trước đến nay, ở Tu hành giả bình thường mà nói có vẻ là tinh thần nguyên khí biến hóa huyền ảo của một thế giới khác, đối với nàng thì chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi.

Nàng nói ra những lời này là bởi vì nàng cảm thấy nếu như mình cũng tu hành loại công pháp tinh thần nguyên khí này một cách toàn tâm toàn ý, vậy muốn đuổi theo và vượt qua thành tựu của Trịnh Tụ cũng không phải là việc khó.

Thủ đoạn của Trịnh Tụ cũng không hề không thể tưởng tượng nổi như vậy.

Trong thế giới nhận biết của nàng, giống như những khối gỗ được trẻ con xếp chồng lên, di chuyển mỗi viên tinh thần một cách tùy ý, sau đó nhanh chóng tưởng tượng ra sự thay đổi của mỗi viên tinh thần đối với một mảnh tinh không tịch diệt này.

Chẳng bao lâu nàng đã tìm thấy bảy ngôi sao mấu chốt.

Tất cả nguyên khí biến hóa, bao gồm cả những tinh thần còn lại biến hóa, thực ra đều là nguyên khí chảy ra từ bảy ngôi sao này.

Nàng bắt đầu cảm giác và nắm bắt bảy loại tinh thần nguyên khí khác nhau từ trong thiên địa.

Lúc bảy loại nguyên khí tinh thần nồng đậm nhất, nàng chợt mở mắt ra, thời gian hiện tại chính là đêm khuya, trăng sáng nhô lên cao, chòm sao lóng lánh, nàng nắm bắt được cực kỳ chuẩn xác bảy loại nguyên khí này đến từ bảy ngôi sao nào từ trong bầu trời đầy sao.

- Ta đã chuẩn bị xong, còn ngươi thì sao?

Nàng quay đầu lại, nhìn Độc Cô Bạch đã phát hiện động tác rất nhỏ của nàng, hỏi.

- Nhanh như vậy?

Độc Cô Bạch thấy như gặp phải quỷ.

Mặc dù ban ngày Tịnh Lưu Ly nói cho gã biết sẽ rất nhanh, nhưng trong tưởng tượng của gã thì chuyện này cần ít nhất mấy ngày thậm chí hơn mười ngày, gã sao có thể nghĩ tới, chỉ từ ban ngày đến đêm khuya, thậm chí thời gian một ngày một đêm vẫn chưa tới, thế mà Tịnh Lưu Ly đã nói cho gã biết là mình đã chuẩn bị xong.

Độc Cô Bạch bình tĩnh lại, trả lời:

- Ta sẽ cố gắng, có thể thử một lần.

Tịnh Lưu Ly khẽ gật đầu, nói:

- Ta muốn ăn một chút gì đó trước.

- Muốn chết cũng phải làm một con quỷ no, sao ta lại cảm thấy đây là điềm xấu.

Độc Cô Bạch không biết nên bắt chuyện với người hầu ở phía ngoài như thế nào, lúc chăn dê ở bên trên sườn núi xa xa trước đó, cơm nước đều do gã nấu, nhưng lúc này hiển nhiên gã không thể làm được, cho nên muốn gọi thuộc hạ của Lý Tư đưa chút thức ăn tới đây.

Bình Luận (0)
Comment