Mọi người đều có ý tưởng của riêng mình và không hoàn toàn giống nhau.
Nguyện vọng của Ba Sơn Kiếm Tràng và Đinh Ninh cũng không thể đại biểu cho nguyện vọng của tất cả người Tần.
Cho nên nếu như Tịnh Lưu Ly cảm thấy ý nghĩ của đám người Đinh Ninh và Bách Lý Tố Tuyết không đủ triệt để, nàng muốn dựa theo suy nghĩ của mình, vậy cũng không thể nói là nàng đã sai.
Đinh Ninh không thể nói Tịnh Lưu Ly là sai.
- Nàng rất có thể là uy hiếp trong tương lai.
Lâm Chử Tửu rất thẳng thắn nói một câu này.
Bất kể Đinh Ninh hay là Bách Lý Tố Tuyết, cũng không có ai ở nơi này có thể phủ nhận những lời này của Lâm Chử Tửu là sai.
Khi có sự khác biệt về bản chất trong việc xử lý một chuyện nào đó, vậy hai bên sẽ có thể trở thành kẻ thù.
Mấu chốt nhất chính là trong mắt Lâm Chử Tửu, thiên phú tuyệt đỉnh, khả năng tiến bộ thần tốc của Tịnh Lưu Ly, khiến cho nàng là người duy nhất có khả năng đuổi theo thậm chí vượt qua tu vi Đinh Ninh trong tương lai.
Về điểm này thì ngay cả Đinh Ninh cũng không thể phủ nhận.
Mặc dù có được kinh nghiệm tu hành mà người thường không cách nào có được, mặc dù có thể là Tu hành giả có kiến thức tu hành và kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhất mấy trăm năm qua, nhưng Đinh Ninh cũng rất rõ ràng, thiên phú của mình ở rất nhiều phương diện cũng không hề vượt qua Tịnh Lưu Ly.
Ít nhất trong loại chuyện như tối nay, Đinh Ninh liền biết mình không làm được.
Thân thể Tịnh Lưu Ly cũng không giống Đinh Ninh, có rất nhiều công pháp đặc thù gia trì cùng cải tạo, nhưng nàng vẫn có tương tác giữa nguyên khí lực lượng bản thân mà người ta không thể tưởng tượng được.
Nàng giống như một khối Tinh thạch thần kỳ trời sinh, có thể làm cho rất nhiều thiên địa nguyên khí chảy về phía thân thể nàng một cách cực kỳ tự nhiên.
Mấu chốt nhất chính là Đinh Ninh rất hiểu Trịnh Tụ cùng Nguyên Vũ, nhưng tối nay, hắn cảm thấy mình vẫn không hiểu rõ Tịnh Lưu Ly.
......
Tinh Hỏa nhợt nhạt đang lặng lẽ cháy trong cung điện chưa hoàn thành.
Những Tinh Hỏa này thanh lãnh như đom đóm, song trước khi biến mất, tia lửa nở rộ, đều đủ để cho thân thể Tu hành giả cảm thấy đau đớn như bị thiêu đốt. (thanh lãnh: trong trẻo nhưng lạnh lùng)
Ở nơi Tinh Hỏa kiếm rơi xuống, có một đoàn vết tích bị thiêu cháy.
Bóng dáng Lý Tư trong tầm mắt đông đảo môn khách của lão dường như vẫn đứng giống như trong chớp mắt trước đó, nhưng khi những môn khách đang kinh hãi muốn chết này nhìn lại, thân thể lão lại giống như bóng hình nhàn nhạt biến mất trong không khí.
Không ai tin rằng đó là sự thật.
Thế nhưng sự thật đã xảy ra.
Lý Tư từ rất nhiều năm trước là một trong hai tướng đã bắt đầu uy chấn thiên hạ, bây giờ lại cứ như vậy mà biến mất khỏi thế gian.
Có mấy chục đạo kiếm quang màu xanh lục chói mắt đang liều mạng chạy trốn ra bên ngoài quần thể cung điện này.
Độc Cô Bạch cõng Tịnh Lưu Ly gần như hôn mê, hoàn toàn không lo lắng chuyện gì khác, chỉ liều mạng điều khiển kiếm khí, ý niệm duy nhất trong đầu gã lúc này chính là chạy càng xa càng tốt.
Chân nguyên từ trong cơ thể gã phun ra hội tụ thành hơn mười đạo kiếm quang màu xanh lục trực tiếp bao bọc quanh người gã.
Mỗi một hô hấp đều sẽ có một đạo kiếm quang màu xanh lục mới nổ tung, sinh ra lực đẩy đáng kinh ngạc, thúc đẩy nguyên khí chung quanh thân thể gã, làm cho gã cùng Tịnh Lưu Ly nhanh chóng gia tốc, đồng thời lại có thêm một đạo kiếm khí mới được sinh ra.
Tốc độ chiêu kiếm như vậy không cách nào so sánh với Đạm Đài Quan Kiếm, nhưng đã là thứ mà Độc Cô Bạch có thể làm được cực hạn.
Tuyệt đại đa số môn khách của Lý Tư đều không ra tay đuổi tới, Lý Tư đã cố hết sức lựa chọn một nơi nào đó ở vùng biên giới cung điện mà Tịnh Lưu Ly và Độc Cô Bạch có khả năng trốn thoát nhất, nhưng trên bầu trời đêm lúc này vẫn có rất nhiều kiếm quang sáng ngời hiện lên, từ bốn phương tám hướng nhanh chóng đuổi theo Độc Cô Bạch.
......
Lâm Chử Tửu xem ra, Tinh Lưu Ly lúc này dần dần có xu hướng hôn mê, mà chưa chắc có thể thoát ra khỏi, tương lai ở bên trên tu vi sẽ là uy hiếp duy nhất của Đinh Ninh.
Thế nhưng trong thiên hạ, có ít nhất ba người không nghĩ như thế.
Trịnh Tụ lúc này vẫn đứng im trong ánh trăng.
Cơ thể nàng càng ngày càng thêm lạnh.
Một là bởi vì thiếu sót chân nguyên, trong nháy mắt bộc phát tiêu hao phần lớn lực lượng của ả, hai là bởi vì ả dần dần mất đi tất cả đồ vật, càng ngày càng cô đơn.
Còn thứ gì để dựa vào đây?
Ánh trăng và ánh sao rơi xuống phía dưới, nhận biết của ả lại ngược dòng mà lên.
Tinh Hỏa tịch diệt lãnh khốc cùng vô tình như vậy, nhưng khi nhận biết của ả xuyên qua trong đó, những tinh thần nguyên khí mà ả quen thuộc dường như lại trở thành thứ duy nhất ôn nhu bao bọc lấy ả.
Ả cảm nhận được thanh tiểu kiếm đang rèn luyện trong Tinh Hỏa.
Nhận biết của ả chạm vào thanh kiếm này, chăm chú dựa sát vào.
Trong một Hành cung cách ả thật ra cũng không xa lắm, Nguyên Vũ cũng đang nhìn ngôi sao trên trời.
Ánh mắt của y tràn ngập cảm khái vô hạn, nhưng thỉnh thoảng lại hiện ra một tia chờ mong.
Xưa kia tất cả mọi người đều cảm thấy y rất bình thường, ít nhất đối với đám thiên tài năm đó mà nói, y có vẻ quá mức bình thường.
Cho nên trong mắt y, thời thế quá bình thường và không có gợn sóng sẽ không có tác dụng quá lớn đối với mình.
Tiến lên trong môi trường yên lặng bình ổn, y tuyệt đối sẽ rơi phía sau những thiên tài kia.
Vì vậy y cần một thế giới hỗn loạn.
Y cần phải tìm kiếm kỳ ngộ trong hiểm trở, lấy hạt dẻ trong lò lửa.
Mỗi một bước của y kỳ thật đều rất kinh tâm động phách, ví dụ như năm đó đột nhiên binh biến tiêu diệt Ba Sơn Kiếm Tràng, trong đó có bao nhiêu nguy hiểm?
Ngay cả mỗi một bước đặt chân cũng giống như lửa đốt, sẽ như bị bỏng, vậy đương nhiên sẽ đi nhanh hơn một chút so với người bình thường.
Thuốc bất tử của Tổ sơn mà ngay cả Đinh Ninh có Cửu Tử Tằm cũng không dám vận dụng, Đinh Ninh cảm thấy nguyên khí trong loại thuốc này sẽ hoàn toàn cắn nuốt ý thức của một người, làm cho người ta biến thành một loại sinh vật khác.
Thế nhưng Nguyên Vũ không nghĩ vậy.
Đồ vật mà ngay cả Đinh Ninh cũng sợ hãi, y lại cho rằng là nó mấu chốt của chiến thắng.
Trăng sáng treo cao, ai có thể thực sự sánh ngang cùng nhật nguyệt, trường sinh bất tử?
Nhận biết của Nguyên Vũ lần thứ hai nhẹ nhàng bao vây đoàn nguyên khí kia, cũng chính là thuốc bất tử của Tổ sơn.
......
Sinh tử nhất định quan trọng sao?
Quan trọng là có thể dùng phương thức gì để sống sót, có thể thiêu đốt sinh mệnh đến trình độ cực kỳ nồng đậm, tới trình độ mà người trong thiên hạ đều không thể đạt tới.
Nếu cần phải chết đi, rơi vào trong địa ngục thì mới có thể đạt được lực lượng vượt qua tất cả mọi người trên thế gian này, vậy Tô Tần sẽ không chút do dự trầm luân, rơi vào địa ngục.
Ở một nơi nào đó trong vương triều Đại Tề, Tô Tần cũng nhìn lên bầu trời đầy sao khi đạo Tinh Hỏa kiếm kia rơi xuống.
Trước người hắn có thi thể của một người tu hành.
Dưới khí tức trên người hắn phồng lên, thi thể tên Tu hành giả này giống như than củi đốt hết, tầng tầng hóa thành phấn, bị gió thổi bóc tầng từng bay bổng trong không trung.
Đây đã là tên Tu hành giả thứ mười ba của vương triều Đại Tề chết dưới tay hắn trong mấy ngày qua.
Chẳng qua mười hai người trước đó đều ở dưới Thất Cảnh, cao nhất cũng chỉ có Thất Cảnh đỉnh phong.
Mà tên Tu hành giả thứ mười ba này lại là một Tông sư bằng da bằng thịt.
Tông sư này là Tông chủ của "Bách Dạ cung", nhưng bản thân Bách Dạ cung này nằm ở chỗ xa xôi trong Vương triều Đại Tề, cực kỳ thần bí, hơn nữa còn là một mạch đơn truyền.
Cho nên sau khi giết chết tên Tông sư này, Tô Tần tự nhiên có thể lấy thân phận tên Tông sư này hành tẩu.
Hắn liền có thể dùng thân phận Tu hành giả nước Tề chân chính tu hành công pháp âm thần quỷ vật, để giành được sự tôn kính của Tu hành giả Đại Tề, đoạt được địa vị Minh chủ của Yến Anh năm đó.
Đối với Tô Tần mà nói, nhất là khi thân phận chân chính của Đinh Ninh được thiên hạ biết đến, địch nhân mà hắn luôn thầm muốn vượt qua vẫn luôn là Đinh Ninh.