Trăng sáng treo cao giữa trời, sóng lớn vỗ bờ, cuộn lên ngàn đóa bọt tuyết.
Đinh Ninh đứng ở cửa sổ, nhìn những con sóng dưới vách núi, nhịn không được lắc đầu.
Hắn có chút bất đắc dĩ.
Đại đa số người tu hành trên đời này đều đang truy cầu vô địch.
Có lẽ trong mắt bọn họ, sau khi đạt tới cảnh giới vô địch, trên đời này sẽ không còn việc gì khó.
Tuy nhiên Đinh Ninh biết thực ra cũng không phải như thế.
Ngay từ Trường Lăng năm đó, hắn đã biết.
Hiện tại hắn lại bị coi là vô địch đương thời, nếu lấy chiến lực cá nhân mà nói, mặc dù hắn còn chưa thực sự từ Thất Cảnh phá vào Bát Cảnh, nhưng người tu hành trên thiên hạ giờ phút này nhiều nhất cũng chỉ cho rằng Nguyên Vũ đủ để địch lại hắn, mà lại không cho rằng Nguyên Vũ hiện tại có thể chiến thắng hắn.
Bản thân Đinh Ninh cũng có thể xác định, đạp vào Bát Cảnh chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng mặc dù đến Bát Cảnh, vẫn sẽ có thời điểm bất đắc dĩ.
Vô địch cũng không phải là Thần linh nhìn xuống vạn vật thiên hạ, cũng không thể quyết định tất cả mọi chuyện trên đời này, cũng không cách nào thay đổi sinh tử của rất nhiều người.
Dưới vách núi bọt nước trắng tinh, thế nhưng Đinh Ninh có chút xuất thần, sóng biển trong mắt hắn dường như lại lộ ra màu đỏ, một mảnh biển máu.
- Nếu không có cách nào thay đổi chuyện Yến, Tề xuất binh, Ba Sơn Kiếm Tràng sẽ làm như thế nào?
Bách Lý Tố Tuyết biết vẻ bất đắc dĩ của hắn lúc này xuất phát từ nơi nào, y hỏi Đinh Ninh một câu này.
- Canh giữ quận Giao Đông, ngay cả lực lượng ở cảnh nội nước Sở ta cũng sẽ tìm cách thu hồi lại.
Đinh Ninh nói:
- Quân lực của chúng ta ở quận Keo Đông không tính là nhiều, cho nên không thể xuất quân?
Bách Lý Tố Tuyết hiểu được cách nói này của Đinh Ninh.
Tỷ lệ Yến, Tề xuất binh rất cao, mà hai nước này chỉ cần xuất binh, sẽ có nghĩa là hai vương triều Yến, Tề rất tin tưởng việc bọn họ liên thủ nhất định có thể diệt Tần.
Dưới tình huống này, chỉ cần Ba Sơn Kiếm Tràng xuất quân, đối với ba phương Tần, Yến, Tề mà nói, bất kỳ một quốc gia nào trong ba nước này đều sẽ là địch nhân của Ba Sơn Kiếm Tràng.
- Ta không quan tâm đến Yến, Tề. Nếu tự nhận có thể diệt Tần, nhưng bị Tần diệt cũng là diệt.
Bách Lý Tố Tuyết trầm mặc một lát sau đó lên tiếng,
- Ta chỉ sợ ngươi cũng sẽ thúc đẩy một phen theo Tịnh Lưu Ly.
Đinh Ninh đương nhiên hiểu được ý của Bách Lý Tố Tuyết. Rất nhiều chuyện cho dù kết quả cuối cùng đều giống nhau, nhưng nếu ngươi không nhúng tay vào, lại liên quan đến ý định ban đầu, lại liên quan đến việc ngươi coi rất nhiều bằng hữu ban đầu là địch nhân hay không.
Sự thay đổi của con người bắt nguồn từ sự biến đổi của ý tưởng.
Cho nên Đinh Ninh quay đầu nhìn thẳng ánh mắt y, nói:
- Đương nhiên sẽ không.
- Thế nhưng ta muốn giết chết Diệp Tân Hà trước.
Nhưng sau vài hơi thở, Đinh Ninh hoàn toàn khôi phục bình tĩnh lại nhẹ giọng bổ sung một câu.
Trong tất cả cừu địch của Ba Sơn Kiếm Tràng, những người thực sự có uy hiếp đối với bọn họ có thể tính ra chính là Nguyên Vũ, Trịnh Tụ, Từ Phúc, Nghiêm Tướng, còn có Diệp Tân Hà.
- Thời gian quá ngắn, rất nhiều chuyện còn chưa kịp chuẩn bị, nhất là đối với đám người Thiên Mộ và Thủ Trần mà nói, bọn họ còn cần thời gian dài hơn. Nhưng nếu đại chiến bộc phát, Diệp Tân Hà sẽ xuất hiện trên chiến trường bên ngoài Quan Trung và Trường Lăng, ta sẽ tự tay giết hắn.
Đinh Ninh nói tiếp.
Bách Lý Tố Tuyết không nói gì nữa.
Kỳ thật y nhìn sóng biển không ngừng cuồn cuộn nổi lên, biết được toàn bộ thế giới của người tu hành này sẽ mãi mãi không yên bình giống như mặt biển này.
Y cực kỳ hiểu rõ Tịnh Lưu Ly, cho nên y không nhịn được nghĩ đến, nếu như trong tương lai, Tịnh Lưu Ly cường đại đến trình độ nhất định, nếu xuất hiện khả năng nào đó, khi nàng phát hiện chỉ cần giết chết Đinh Ninh là có thể hoàn toàn thúc đẩy một chuyện gì đó, vậy có lẽ nàng sẽ thật sự ra tay với hắn.
Có vài người cũng không thèm để ý mình có thể trở thành tồn tại đứng đầu thiên hạ hay không, nhưng lại để ý bản thân có thể làm cho thế giới này thay đổi theo ý chí của mình, loại người này càng đáng sợ hơn so với những đối thủ có dục vọng đơn thuần kia.
Ngoại trừ lo lắng chuyện như vậy phát sinh ra, Bách Lý Tố Tuyết giờ phút này càng lo lắng chính là sinh tử của Tịnh Lưu Ly.
......
Trong bóng đêm, Độc Cô Bạch mang theo Tịnh Lưu Ly điên cuồng chạy trốn.
Bóng tối che lấp sát khí vô tận.
Trong tiếng xé gió thê lương, một tiếng phốc khẽ vang.
Tiếng vang nhẹ nhàng này đến từ bên hông Độc Cô Bạch.
Một đạo phi kiếm cực kỳ âm hiểm đã lặng yên đột phá kiếm quang bên ngoài cơ thể gã, trực tiếp đâm vào hông gã, khiến máu tươi điên cuồng phun ra!
Đây tuyệt đối không phải là vết thương nặng đầu tiên trên người Độc Cô Bạch.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Bách Lý Tố Tuyết cùng Đinh Ninh nói chuyện, trên người gã đã có bốn năm vết thương đáng sợ như vậy.
Nhưng Tu hành giả trẻ tuổi này còn đang điên cuồng xuyên qua núi rừng, giống như trong nháy mắt này, gã thậm chí không thèm quan tâm phi kiếm kéo theo máu tươi rời khỏi hông mình, mặc kệ chủ nhân của thanh phi kiếm mang theo sát ý sau khi rút ra nhanh chóng bay đi đang ở nơi nào, cũng mặc kệ phi kiếm này có thể rơi xuống bên người mình lần nữa hay không.
Gã chỉ liều lĩnh chạy trốn.
Tránh xa cung điện đang xây dựng dang dở kia.
Dựa vào tốc độ tuyệt đối, đích xác có thể vượt qua rất nhiều Tu hành giả, không đến mức bị vây bắt.
Chẳng qua vẫn có Tu hành giả tu vi cường đại có thể đuổi theo, thậm chí đón lõng gã ở chỗ nào đó theo con đường mà gã chạy trốn.
Phương hướng Độc Cô Bạch bỏ chạy chính là sườn núi nơi gã và Tịnh Lưu Ly thả dê kia.
Gã và Tịnh Lưu Ly đã bình thản sống trên sườn núi đó một thời gian, nếu nguyên nhân Tịnh Lưu Ly giết Lý Tư là do Bách Lý Tố Tuyết an bài, hơn nữa lúc trước nàng có thể cho người sắp xếp mình vào phiến cung điện này, vậy ít nhất bất kể là nội ứng trong Hoàng cung Trường Lăng, hay là người của Ba Sơn Kiếm Tràng hoặc Mân Sơn Kiếm Tông đều sẽ biết nơi đó là điểm dừng chân của Tịnh Lưu Ly, khả năng sẽ có người tiếp ứng ở phương vị kia có lẽ sẽ càng lớn.
Song đã có một tên địch nhân đang chờ gã ở ngay trên sườn núi phía trước.
Đây là một nữ Tu hành giả.
Bên hông cô quấn tạp dề bằng vải thô, trên tạp dề còn dính lấy nước và lá rau, đây là một bộ trang phục của nữ đầu bếp.
Trước khi đạo Tinh Hỏa kia hạ xuống, cô thực sự đang làm công việc bếp núc ở một nơi nào đó trong cung điện chưa hoàn thành, thậm chí còn đang ứng phó với sự trêu chọc của một quản đốc nào đó.
Thế nhưng khi Độc Cô Bạch dốc hết toàn lực chạy về phía nơi này, cô cũng đã vượt qua một cánh rừng núi trước Độc Cô Bạch, chờ ở chỗ này.
Trước khi Lý Tư nói chuyện với Tịnh Lưu Ly, nếu nàng thật sự có thể giết chết lão, lão đã dặn dò môn khách dưới trướng mình, cho nên rất nhiều môn khách cũng sẽ không đuổi giết Tịnh Lưu Ly.
Thế nhưng lão cũng chỉ có thể cam đoan đại đa số môn khách sẽ tuân theo mệnh lệnh của mình.
Giống như Bách Lý Tố Tuyết cũng không thể hoàn toàn chi phối suy nghĩ của Tịnh Lưu Ly, nữ Tu hành giả này cũng không tuân theo mệnh lệnh của lão.
Trong tòa cung điện còn dang dở kia có rất nhiều Tu hành giả cải trang lẫn lộn trong đó giống như cô, chính là vì bảo hộ an toàn cho Lý Tư.
Mà cô vốn là một trong những người lợi hại nhất.
Tên của cô là Mục Hồng Yên, từ thời kỳ Ba Sơn Kiếm Tràng thống lĩnh quân Tần chinh chiến với ba triều Hàn, Triệu, Ngụy, cô đã là một trong những thích khách nổi tiếng nhất Trường Lăng.
Đợi đến khi cô trở thành một trong những hộ vệ bên người Lý Tư, cái tên này mới biến mất trong thế giới tu hành.
Sau khi thu hồi tiểu kiếm chuyên ám sát người vào rất nhiều năm về trước, bảo vệ Lý Tư chính là sứ mệnh duy nhất của cô.
Nhưng hiện tại Lý Tư lại chết đi như vậy.
Cuộc đời của cô dường như đột nhiên trống rỗng, mất đi ý nghĩa.
Khi lướt ra từ cung điện chưa hoàn thành kia, trong tay cô còn cầm mấy nắm rau xanh chưa rửa sạch, mà hiện tại, cô cầm một thanh tiểu kiếm trong tay, một thanh tiểu kiếm màu đỏ tươi.